Chiến tranh lạnh giữa Gió và Khánh cũng diễn ra được một thời gian rồi, Khánh luôn bới móc và nổi giận vô cớ với cô nhưng Gió không thấy buồn vì cô cảm thấy cuộc chiến này cô không đơn độc, cô còn có mèo Nhoi là đồng minh mà, Khánh thì chỉ có một mình, tính ra cô vẫn hơn hắn về số lượng đàn em. Khánh không nói chuyện với cô thì cô nói chuyện với mèo Nhoi, chỉ cần cô cho Nhoi một con cá, em ấy sẽ ngồi nghe cô lảm nhảm tới sáng, nhiều khi cô đang nói rất cảm xúc và lắng đọng thì nhìn xuống, thấy Nhoi đang nhắm mắt say sưa ngủ đến nỗi lưỡi nhỏ thè ra ngoài chút xíu, thì ra mèo ta coi những lời tâm sự của cô như khúc hát ru, nghe để cho dễ ngủ chứ không phải là do đồng cảm gì cả. Gió nhận ra điều này sau khi bị “lừa” mất hơn mười con cá, đúng là đặt niềm tin lầm chỗ mà, không biết việc này có tính là bị “lừa tình” không nữa. Nhờ được tẩm bổ cá mà Nhoi có vẻ càng ngày càng béo lên trông thấy.

Đêm đã khuya, cô kêu Nhoi đang nằm hóng mát ở ngoài ban công vào nhà, khu vực này phức tạp hơn khu nhà mẹ của cô nên đến tối cô khoá hết cửa, không cho Nhoi ra ngoài đi chơi đêm như lúc trước nữa. Sợ Nhoi buồn, Gió thường ngồi chơi với Nhoi một lúc rồi mới đi ngủ.

Khánh từ phòng tắm bước ra với chiếc khăn quấn ngang hông, tiến gần tới giường, Gió đang lim dim ngủ, hắn cúi người xuống, đưa tay kéo áo cô lên, Gió bị bất ngờ nên tỉnh dậy, nhanh chóng hất tay hắn ra:

- Không!

- Nên nhớ tôi là gì của cô?!

Hắn nhăn mặt tức tối, liền lấy tay khống chế hai tay cô lại, không cho cô được phép từ chối mình. Gió lấy đầu mình đập mạnh vào đầu của Khánh, tiếng cốp do va chạm mạnh vang lên trong căn phòng yên tĩnh, nhân cơ hội Khánh đang ôm đầu đau điếng, Gió vùng dậy chạy xa khỏi vòng tay của Khánh, hắn đưa tay ra nhằm nắm lấy tóc Gió để kéo giật cô lại, nhưng tay đang giơ ra giữa không trung thì bất ngờ bị mèo Nhoi nhảy ra ngoạm, cắn lấy cắn để tay hắn, nhờ đó mà Gió tạo được khoảng cách an toàn, Gió định chạy vào phòng làm việc của Khánh rồi khoá trái cửa lại thì tiếng Khánh rít lên đầy tức giận ở sau lưng:

- Quay lại đây ngay! Đừng ép tôi phải ác với cô.

Gió quay lại nhìn, đôi tay rướm máu đầy vết cào cắn của hắn đang bóp lấy cổ của Nhoi nhấc lên khỏi mặt đất, Nhoi giãy giụa kịch liệt nhưng vẫn không thể thoát ra được, gương mặt của Khánh cho cô thấy rằng hắn đang điên lên và hắn sẽ bóp chết con mèo thân yêu của cô nếu như cô không nghe lời. Gió chạy vội lại, gỡ tay hắn ra để giải thoát cho Nhoi, hắn không thả tay ra ngay, mà giữ im động tác trong vài giây, chờ đến khi gương mặt cô sắp khóc vì khẩn trương thì mới chầm chậm buông cổ Nhoi ra, rồi ghì ép cô xuống giường. Ngoài trời đang mưa rất to, những con mưa xối xả như muốn rửa sạch thành phố này. Khánh vừa dùng sức vừa kề sát tai cô và lặp đi lặp lại câu nói như đang tiến hành nghi thức thôi miên:

- Cô là một người phụ nữ, nhớ chưa, cô là phụ nữ, ….

Gió làm như không nghe thấy, mắt cô hướng ra bên ngoài cửa sổ, những dòng nước mưa chảy dài không ngừng trên ô kính, cô bỗng thấy nhớ căn phòng cũ của mình trước đây, nhớ những bụi hồng tỷ muội, nhớ những chiếc chuông gió cô treo xung quanh nhà. Khi chuyển tới nhà Khánh, cô cũng đã treo một chiếc chuông gió, nhưng lúc này đây chiếc chuông gió ấy đang ngập trong mưa, nó nhỏ bé và lay lắt, nước ngấm vào các thanh đồng làm nó không thể phát ra âm thanh leng keng vui tai như mọi hôm. Gió vươn một bàn tay không bị Khánh khống chế ra ngoài khe cửa sổ, tay cô hứng lấy những giặt nước nhỏ xuống từ chiếc chuông gió câm lặng ấy. Trong lòng cô cũng đang có những cơn mưa, không biết lúc nào mới tạnh.

Sáng ra, Gió không thấy Nhoi ở đâu cả, cô nhớ tối qua trước khi ôm lấy cô, Khánh đã ném Nhoi ra ngoài phòng ngủ, cô cũng nghe thấy tiếng Nhoi cào cửa bên ngoài phòng một lúc cho đến khi tiếng mưa gió làm cô không thể nghe thấy nữa. Trong phòng làm việc của Khánh cửa sổ vẫn chưa khép, có thể Nhoi đã nhảy ra ngoài qua lối ấy. Một ngày đã trôi qua mà vẫn chưa thấy bóng dáng Nhoi đâu, Gió bất an đến phát điên, cô xin nghỉ làm, đi gõ cửa mọi nhà trong khu phố để hỏi thăm về tung tích của con mèo. Với cô, mèo Nhoi không chỉ là thú cưng, trong lòng Gió, Nhoi chiếm vị trí nhiều hơn thế.

Khánh dửng dưng như chuyện Nhoi mất tích không liên quan tới mình.

Nghe được tin, chiều sau khi đi làm về Văn Nguyễn liền ghé qua nhà Gió, đến nơi đã thấy đông đủ mọi người. Theo sự phân công của Công Chúa, Gió và Ngọc Lan sẽ ở nhà chờ, biết đâu Nhoi chỉ đi chơi đâu đó rồi mò về, hoặc có người hàng xóm nào có tin tức về Nhoi qua báo tin. Văn Nguyễn chạy xe đến dưới chân cầu X nơi tập chung nhiều quán nhậu để tìm.

- Biết đâu trên đường đời phiêu bạc, Nhoi vô tình lạc vào nơi ấy – Trích nguyên văn lời Công Chúa đã nói.

Còn cô bé chở Quỷ Con tới đường Y, nơi nổi tiếng bán nhiều chó mèo ở thành phố, cũng chính là nơi những người mất thú cưng tìm đến để chuộc lại chó mèo bị bắt mất.

Không làm Gió thất vọng, đến tối Công Chúa và Quỷ Con trở về với một cái bao cáu bẩn, hôi mùi nước đái của chó mèo, tiếng mèo kêu đầy sợ hãi phát ra từ trong bao. Gió khóc vì vui mừng, cô nhận ra đó là tiếng kêu của Nhoi, vội đỡ lấy cái bao và mở ra, Gió thấy Nhoi đang nằm trong đó, bộ lông trắng trở thành màu vàng đen, mặt Nhoi đầy hoảng loạn, trên đầu có một vết thương hở thịt do bị vật cứng đập xuống. Chứng kiến cảnh đó, mọi người đều cảm thấy xót xa.

Quỷ Con ngồi xuống bên cạnh Gió, cậu bé bật khóc theo cô, nước mắt nước mũi cậu bắn tung toé vào chân Công Chúa, Ngọc Lan và Văn Nguyễn nhanh chân hơn, người nhảy ra đằng trước, người nhảy đằng sau nên không bị hại. Khuôn mặt Công Chúa đầy tổn thương nhìn xuống đôi chân vàng ngọc của mình, mở bóp rút khăn giấy lau lau nước mắt cho hai người mít ướt, rồi chấm chấm chân mình cho sạch sẽ:

- Hai đứa em tìm thấy con mèo ở một tiệm bán thú kiểng, hên mà bọn em tới sớm, để lâu chắc con Nhoi thành tiểu hổ quá, tìm được là may rồi chị à. Quỷ Con, coi chừng nước mũi của cậu bắn vào vết thương trên đầu con Nhoi bây giờ, lỡ rớt vi khuẩn vào đó gây nhiễm trùng nặng thì sao.

Gió không cố ý nhưng theo phản xạ tự nhiên liền đưa tay che lại vết thương trên đầu Nhoi.

Nhờ lời động viên của Công Chúa mà Quỷ Con khóc càng to hơn.

Sau khi băng bó vết thương và lau rửa cho Nhoi xong, Gió ôm lấy con mèo, Nhoi đang run nhè nhẹ trong lòng cô. Trước đó thì bị Khánh bóp cổ rồi lại rơi vào tay của bọn miêu tặc, Nhoi dù có kì lạ đến đâu cũng phải thấy sợ hãi, mặt bớt ngầu hơn mọi hôm rồi, giờ đang làm nũng nằm trong lòng Gió, thỉnh thoảng còn kêu “meo meo” như đang kể lể, đang kiện cáo với Gió vậy. Gió đưa tay vuốt vuốt đầu Nhoi, để giữ an toàn cho con mèo, cô cảm thấy mình không thể giữ Nhoi trong nhà Khánh được nữa rồi. Không còn cách nào khác, cô đã nhờ một anh đồng nghiệp cùng công ty nuôi giùm Nhoi trong một thời gian. Với quyết định này của cô làm Ngọc Lan rất bất ngờ:

- Gió không đưa về cho mẹ nuôi thì Lan có thể hiểu được …

Văn Nguyễn nhảy vào nói leo:

- Bà hiểu sao tui không hiểu?

- Mỡ che hết não rồi hả ông Nguyễn, thì Gió lo mẹ biết chuyện hai vợ chồng không hoà thuận nên mới không đưa con mèo về nhà. Người già thường hay suy nghĩ nhiều lắm. Nhưng tại sao Gió lại đưa anh bạn đồng nghiệp nuôi Nhoi mà không phải bọn mình? Chắc Gió sợ ông Nguyễn ăn hết đồ ăn của mèo phải không?

Nói đến đây Ngọc Lan đắc ý nhìn Văn Nguyễn đang xoa xoa bụng như kiểu có tật giật mình, cho chừa cái tội hồi trước đi học ông thường tranh ăn với tui, sau đó Lan quay sang hỏi Gió tiếp:

- Còn Lan thì sao? Sao không đưa Nhoi cho mình? Gió biết bọn này cũng yêu quí Nhoi lắm mà? Bộ Gió thân với anh đó lắm hả?

Gió lắc đầu:

- Cũng không thân bằng bọn mình, nhưng Gió nghe anh ấy hay nói là Gió có điểm gì đó rất giống với em gái út của anh ấy, người em gái đó hiện tại cũng không đi làm. Gió nghĩ Nhoi có thể hoà hợp được với người giống Gió, Lan với Nguyễn cũng biết mèo Nhoi nhà mình rất kén người tiếp xúc mà, đâu phải ai cũng ở được.

Hai đứa bạn xấu cùng gật gù:

- Chắc nhân sao vật vậy đó Gió.

- Là chủ nào mèo đó mới đúng chứ.

Vậy là hôm sau, cô gói ghém hành lý cho Nhoi đi ở nhờ nhà người ta.