Những cơn gió mang đến cho không khí buổi chiều sự mát mẻ, sảng khoái. Con mèo nằm bên cửa sổ đang ngáp ngủ một cách lười biếng, nghe tiếng gọi của cô chủ mèo ta cũng chẳng buồn chạy tới, chỉ nằm chờ cho tới khi chủ nhân tới trình diện mình.

Nhìn thấy nó, Gió thở dài. Thật không biết con mèo này giống tính ai mà lại ít kêu như thế. Ba năm nay, chưa bao giờ nó đáp lại tiếng gọi của cô, báo hại nhiều lần đi tìm mãi không thấy, lúc quay lưng lại mới phát hiện nó đang ngồi ở sau lưng, cách hai bước chân, giương cặp mắt kiêu ngạo lên nhìn cô chủ đang tìm mình trong vô vọng, mà không có ý định lên tiếng điểm danh như: “Meo! Em đang ở đây nà!”.

Mèo nhà ta chỉ lên tiếng khi có việc cần thôi:

Đói, nên kêu meo meo để xin ăn.

Đi chơi về nhà thấy cửa đóng, kêu meo meo báo hiệu người ra mở cửa cho vào. Nếu để mèo ta đợi lâu quá thì sẽ có màn giận dỗi, không cho ôm cho tới khi chủ nhân lấy thức ăn ra dụ dỗ, làm lành.

“Meo” khi trong người khó chịu vì bị bệnh.

Ngược lại với cái tính “ít nói” ấy là biểu hiện của chứng tăng động, mèo nhỏ nhảy tưng tưng, nghịch ngợm, cắn phá suốt ngày. Chính vì thế mà Gió gọi nó là Nhoi, lấy cảm hứng đặt tên từ câu nói “nhoi nhoi như giòi” của giới trẻ hiện nay.

Nói chung, Nhoi là một con mèo kì lạ.

Cô chuẩn bị trước ít cơm cá cho bữa tối của Nhoi, rồi mặc lên người chiếc áo trắng và chân váy đen dài qua gối, Gió đi tới buổi hẹn với những người bạn trong diễn đàn.

Hiện nay, Gió đang làm kế toán trong một công ty có quy mô vừa, thỉnh thoảng cô vẫn gặp mặt Văn Nguyễn và Ngọc Lan. Nguyễn đang làm trợ lý cho giám đốc, có người yêu là đồng nghiệp trong công ty. Ngọc Lan đã làm mẹ, làm vợ được hai năm nay, Lan hạnh phúc làm người nội trợ chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình. Tuy mỗi người đã có cuộc sống riêng và ít gặp nhau thường xuyên như hồi sinh viên nhưng Gió biết, hai người bạn sẽ luôn ở bên cô khi cô cần họ.

Tham gia diễn đàn đã được ba năm, sau những buổi gặp mặt offline, thấy đồng cảm và hợp tính cách, lại ở cùng thành phố, Gió cùng một vài người cùng hợp lại thành nhóm bạn thân. Họ thường xuyên gặp nhau cùng trao đổi, tâm sự chuyện của mình.

Gió tới quán café Mộc trong thời điểm quán đang cũng khá đông khách, chiếc loa đang phát một bản nhạc không lời êm dịu. Hai năm trước quán đã đổi chủ, ông chủ cũ đã giao quán lại cho người con trai của mình tiếp quản, quán làm ăn tốt hơn trước, thực đơn nước uống phong phú, bề mặt thay đổi đôi chút theo hướng trẻ trung hơn nhưng vẫn giữ được hương vị café thơm ngon và không gian tĩnh lặng.

Ở khu vực trồng nhiều hoa lan nhất bây giờ xây thêm một căn phòng nhỏ trông khá đẹp mắt, dành riêng cho chủ quán tiếp bạn bè. Cái bàn quen thuộc của cả nhóm là ở vị trí trong cùng, sâu nhất của quán, nên mỗi lần tới cô đều đi ngang qua căn phòng này, thỉnh thoảng Gió nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn của một cô gái tóc nâu mặc váy trắng ẩn hiện sau lớp kính cửa sổ, gây ấn tượng với Gió chính là luồng không khí mờ ảo xung quanh cô gái, rất tương phản, vừa trong trẻo, thanh khiết vừa u ám, giống như đến từ cõi khác, tách biệt hoàn toàn so với vòng quay cuộc sống bề bộn ở thành phố. Cô cũng chỉ gặp ông chủ trẻ của quán có vài lần, dường như anh ta luôn bận rộn với công việc riêng ở bên ngoài.

Gió đi tới khá sớm so với giờ hẹn, nhưng đã thấy Nam và Công chúa đang ngồi nói chuyện với một cậu trai trẻ lạ mặt.

Nam chính là admin và là người đã lập ra diễn đàn vô tính, anh năm nay đã hơn ba mươi tuổi, một nhiếp ảnh gia cũng khá có tiếng ở miền nam. Tính cách trầm tĩnh, hơi lập dị, sự chín chắn cùng sự từng trải ở Nam làm mọi người cảm thấy tín nhiệm như một người anh trai.

Khẽ ngồi xuống bên cạnh Nam, cố gắng không làm cắt ngang câu chuyện của anh với cậu trai trẻ.

- Hồi trẻ, anh cũng từng quen một vài cô bạn gái, cũng hẹn hò, nắm tay. Nhưng khi lần đầu tiên hôn môi thì anh không cảm thấy “ngọt”, hay “ướt át” như bạn bè anh từng nói, chỉ cảm thấy khó chịu và hơi buồn nôn. Lúc đó anh chỉ tự cho rằng mình không được khoẻ, rồi lần hai, lần ba cũng như vậy. Có bạn gái mới cũng chẳng làm anh thấy khá hơn. Cho rằng mình đồng tính, anh cũng thử nhập hội và có bạn trai, bọn anh sống thử với nhau một thời gian, cũng hiểu nhau và cũng có một thời gian vui vẻ, anh nhận ra mình thật sự thích người cùng giới, nhưng sau mỗi lần gần gũi nhau, người yêu anh tỏ vẻ hài lòng, còn anh chỉ cảm thấy khó chịu, có vài lần anh còn chạy ngay vào toilet để nôn ra hết những gì vừa ăn. Anh sợ tình dục, được một thời gian thì anh chia tay với người yêu, người đó rất tốt nhưng ai mà chịu được trong tình yêu chỉ để nhìn nhau thôi hả em?! Người yêu anh trước khi chia tay cũng nói rằng anh không phải đồng tính, không biết mình là ai là điều đau khổ nhất với anh, cảm giác cô độc luôn hiện hữu trong mình, thời gian đó rất vất vả, nhưng cũng là việc đã qua rồi, anh không muốn nhắc lại nhiều. Lang thang trên mạng một thời gian thì anh tình cờ biết đến trang web tiếng Anh của người vô tính trên thế giới, viết tâm sự trên blog, anh nhận được phản hồi cùng tâm trạng của một vài người giống mình, anh hạnh phúc khi biết mình là ai và mình không đơn độc. Chấp nhận bản thân mình, anh dành thời gian cho nghệ thuật và cho diễn đàn.

Im lặng vài giây sau khi kết thúc câu chuyện, Nam quay sang giới thiệu:

- Đây là Gió, hai chị em làm quen với nhau đi.

Gió đang lúng túng không biết xưng hô với cậu bé như thế nào thì Công Chúa lên tiếng nhắc nhở:

- Chị cứ gọi cậu ấy là Quỷ Con.

Công Chúa dùng tên thật của mình trên diễn đàn, em thích diện những bộ đồ điệu đàng, đầm xoè xinh xắn và trang sức dễ thương, trông rất giống như một nàng công chúa nhỏ bước ra từ câu chuyện cổ tích, chính vì thế mọi người đặt biệt danh cho em là Công Chúa, em luôn tự hào hô vang câu châm ngôn sống của mình “người tôi yêu nhất chính là bản thân mình”. (Nhiều người hay ngộ nhận rằng vô tính chỉ yêu bản thân mình, điều đó không đúng, yêu và thần tượng bản thân chỉ là một nhánh nhỏ trong cộng đồng vô tính thôi, còn rất nhiều người vô tính cũng yêu thương mãnh liệt, chỉ khác là họ không có bị hấp dẫn tình dục).

Em và Nam là một trong số ít những người dám công khai xu hướng tính dục của mình với xã hội, không e ngại dư luận, sống tự do theo đúng bản chất sẵn có. Phần lớn người vô tính trên diễn đàn là ẩn danh, họ thường dùng những biệt danh thay cho tên thật của mình, nên các bạn cũng đừng thấy lạ cho những cái tên Gió, Quỷ Con, Mây, Núi, ... mà tác giả dùng trong câu chuyện này. Có lần Gió từng hỏi em về chặng đường đi tìm câu trả lời cho việc mình là ai của em ra sao, em trả lời tỉnh bơ:

- Từ lúc bắt đầu biết ghi nhớ sự việc thì em đã biết rồi, chị cứ coi đó là bản năng.

Gió khẽ mỉm cười đáp lại cái gật đầu chào hỏi từ Quỷ Con, cô quan sát kĩ hơn cậu bé này, Quỷ Con khá xinh trai, sở hữu đôi mắt nai mơ màng cùng hàng lông mi cong vút, cậu đáng yêu một cách tự nhiên, nụ cười ngây thơ như trẻ con.

Nhìn nụ cười tươi như hoa trên khuôn mặt xinh đẹp đó, mọi người đều thầm nhủ:

- Ra đây là cái người ta gọi là vẻ đẹp phi giới tính.

Công Chúa khẽ rút cái gương bằng kim loại, trang trí đá màu khá cầu kì từ túi ra, tự soi gương mặt mình rồi khẽ liếc liếc sang, so sánh với gương mặt của Quỷ Con.

- Em với cậu ấy ai đẹp hơn? – Công Chúa khẽ thì thầm vào tai Gió, gương mặt phụng phịu cố gắng ra vẻ dễ thương nhất, chớp chớp mắt chờ đợi câu trả lời như ý.

Gió đưa mắt nhìn Công Chúa, tóc dài ép thẳng, cắt mái ngang kiểu búp bê, đầm hồng ngọt ngào, thêm chiếc băng đô cùng màu, ngồi bên cạnh Quỷ Con như hai con búp bê rất xinh xắn, rất hợp nhau, không thể nói ai đẹp hơn ai được, đành lựa lời mà nói:

- Em ... nhìn mạnh mẽ hơn một chút.

Công Chúa cười thoả mãn, chỉ cần có chữ “hơn” là tốt rồi, hơn về cái gì thì không quan tâm lắm.

Nam bấm trả lời tin nhắn trên điện thoại xong thì quay sang thông báo:

- Bố Già không tới, anh ấy phải đi khám bệnh.

- Ảnh tính đi khám tới bao giờ đây, nhà bán tạp hoá cũng đâu có dư nhiều để đi khám hoài hoài như vậy.

Công Chúa quay sang giải thích với Quỷ Con:

- Bố Già đã có vợ và ba người con, người con lớn nhất đang học cấp ba, ảnh đang đi khám bệnh lãnh cảm ở đàn ông. Bệnh hay không thì ảnh là người rõ nhất, chỉ là lúc này chưa muốn thổ lộ với vợ mình mà thôi. Để hôm khác có ảnh rồi giới thiệu cho cậu, ảnh cũng dễ thương lắm.

Mây và Núi đã hẹn với nhau cùng đi nặn đất sét nhưng nghe Công Chúa nói có thành viên mới, lại rất dễ thương, chỉ thua mình nên cũng tò mò ghé qua chỗ hẹn, đất sét để sau đi, ai chứ Công Chúa cuồng bản thân như vậy xưa nay rất ít khen ai đẹp, trước giờ chỉ mới khen Gió, nhất định phải tới xem mặt người mới mới được.

Hai người tay trong tay vừa tới thì thấy một cảnh quá sức chói mắt, Gió ngồi giữa, Công Chúa và Quỷ Con ngồi hai bên, cả ba đang sôi nổi bàn chuyện về đề tài thời trang, ba người đẹp biết cách ăn mặc ngồi chung một chỗ tạo sức lan toả mạnh mẽ, thu hút mọi ánh nhìn xung quanh, bên ghế đối diện Nam lại mắc bệnh nghề nghiệp, tay cầm máy ảnh bấm máy chụp hình liên tục.

Tự biết thân biết phận ngồi cùng bên với Nam, phía ghế dành cho những người có nhan sắc bình dân, Mây thấy na ná hình ảnh trên một bộ phim mà cô mới xem hôm qua quá, bên kia là tượng Thánh Mẫu cao quý, hai bên là hai đồng nam đồng nữ xinh đẹp, bên này bọn mình là người thường đang quỳ lạy, thờ cúng.

Mây thở dài:

- Biết vậy đi nặn đất sét cho rồi, vô đây làm chi cho rước tủi thân nè trời, Công Chúa với Gió nhìn cũng quen mắt rồi, ai đời con gái như em mà còn không xinh gái bằng cậu nhóc kia chứ.

- Cho anh đi nữa .

Nam dừng việc chụp hình ba người mẫu.

- Anh cũng ráng gồng nãy giờ, đợi hai đứa bây vào cho có đồng bọn xấu chung.

- Phải tách ba đứa nó ra mới được, không cho ngồi gần nhau nữa – Núi.