Biệt thự Thịnh Thế, sau khi qua cổng an ninh, Mặc Âu lái xe xuống tầng hầm, lung lay kêu Hàn Thiên Nhược tỉnh dậy.

Hàn Thiên Nhược khẽ nhíu mày khó chịu: "Ưm..." Nhưng như ý thức được mình đang an toàn thì nghe lời cô lảo đảo bước xuống xe nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt.

Hàn Thiên Nhược dựa người vào cô để tìm cảm giác mềm mại quen thuộc, chân vẫn bước theo sự chỉ dẫn.

Cuối cùng cũng đưa được Hàn Thiên Nhược vào phòng ngủ dành cho khách, Mặc Âu mới thở phào nhẹ nhóm: Phù...!Mệt quá.

Cái người này ăn cái gì mà nặng thế.

Mệt chết cô rồi" Mặc Âu cởi giày, chỉnh lại gối cho anh nằm thoải mái hơn một chút, lại nhìn xuống bộ Âu phục sát chặt khó thở kia...

Mặc Âu nuốt nước bọt, đôi mắt lóe sáng nhưng vẫn tự viện cớ rằng chỉ giúp anh dễ thở hơn một chút mà thôi.

Mặc Âu từ từ đưa tay lại gần chiếc áo vest lịch lãm màu đen bên ngoài của anh, cởi từng nút từng nút một.

Tiếp theo là áo sơ mi trắng.

Chậc chậc, đây là cái áo cuối cùng rồi sao...!Mặc Âu mở to hai mắt, lại nuốt ực một cái, đưa bàn tay chạm vào chiếc cúc áo trên cổ.

Từng nút, từng nút được cởi ra, mỗi phần được lộ ra dưới lớp áo là làn da trắng nõn phát sáng, làn da mềm mịn, xương quai xanh tinh xảo muốn cắn một cái, những múi cơ chắc khỏe...

Mặc Âu nhìn chằm chằm mảng da thịt bị lộ của Hàn Thiên Nhược một khắc cũng không rời.

Đột nhiên trong đầu cô nảy lên ý nghĩ...!muốn ăn thịt anh.

"Không không không, bình tĩnh bình tĩnh Mặc Âu lắc đầu nguầy nguậy, thầm đọc thanh tâm chú.

"Anh quá là phạm vi rồi, suýt nữa là tôi ăn sạch anh" Khắc chế sự quyến rũ của anh, Mặc Âu giúp anh đặp chăn lại, tắt đèn, bật đèn ngủ, từ từ khép cửa phòng anh lại, cô cũng không muốn lại tiếp tục bị giày vò việc thấy thịt tươi ngon mơn mởn trước mắt mà lại bị cấm ăn.

Đúng là rất khổ sở.

"Cạch cánh của đóng lại, Hàn Thiên Nhược lúc này đột nhiên mở mắt, nhìn lên trần nhà.

Vốn dĩ là anh say thật, thêm cả mùi hương dịu nhẹ của cô luẩn quẩn nơi chóp mũi, nghe được cả tiếng thở đầu đặn của cô làm mắt anh thêm nhắm chặt, buồn ngủ.

Nhưng đến lúc cô cởi áo giúp anh thì đã tỉnh táo hoàn toàn.

Phải biết rằng nếu như trước đây, người phụ nữ nào dám đến tiếp cận anh cho dù nửa bước thì cũng phải nhận kết cục không tàn thì phế, bất kể là ai, ngoại trừ mẹ anh.

Nhưng hôm nay, anh ý thức được một điều, dường như cô gái này là ngoại lệ.

Hàn Thiên Nhược mắc bệnh sạch sẽ nên không thích việc người khác đụng chạm vào mình.

Thấy cô định cởi chiếc áo sơ mi trong cùng của anh thì muốn lấy tay cản lại.

Bất quá, cả người anh đông cứng lại khi ngón tay mang theo hơi ấm của cô chạm nhẹ vào cần cổ anh.

Hàn Thiên Nhược run nhẹ người, vô thức nuốt ực một tiếng.

Anh hồi hộp khi cô cởi đến cúc áo thứ ba.

Tuy nhiên...!hồi lâu sau không thấy có phản ứng tiếp tục gì của cô gái trên cơ thể mình thì có chút...!tiếc nuối.

Anh sống cho đến bây giờ chưa có khái niệm nào là ham muốn tình dục, luôn tu hành ăn chay như hòa thượng vậy.

Nhưng khi cô gái nhỏ chạm vào thân thể anh, thì sự ham muốn giấu kín sâu trong anh lại mãnh liệt nổi dậy, thêm cả cơn say làm cả người anh ngày càng nóng bỏng.

Hàn Thiên Nhược khẽ mở nhỏ một bên mắt phải, thấy cô đang chắp hai tay lại, lẩm nhẩm câu gì đó như đang niệm Phật, bất giác, môi anh mím chặt, sau đó lại cong lên một nét vẽ đậm.

Anh nhìn cô gái đang nhắm chặt mắt được ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rọi vào trông rất kiều mỹ, ôn nhu...!đôi lông mi cong cong run nhẹ, cánh môi anh đào đỏ mọng mấp máy rất gợi cảm, làm anh muốn cắn một cái, hút hết tất cả mật ngọt từ nụ hoa đó...!cô đẹp...!rất đẹp.

Trái tim anh lúc này hình như lạc mất mấy nhịp, đập bùm bụp liên hồi..