Mặc Âu diễn trọn vở kịch trong thời kì yêu đương mù quáng, tay trong tay với Tô Hạo hòa vào biển người nhộn nhịp trước mắt.

Hai bên phố nhỏ bày bán nhiều vật phẩm lạ mắt độc đáo, khắp không gian tràn đầy mùi hương mê người của đồ ăn đặc sản.

Mặc Âu ngó ngang ngó dọc như đứa trẻ mới phát hiện ra đồ chơi mới vậy.

Cô là một người cực kì yêu thích những thứ mới mẻ lại có tính ham ăn, tất nhiên đồ ăn cũng không ngoại lệ, được ưu tiên đặt lên hàng đầu.

Tô Hạo ngoảnh sang nhìn Mặc Âu dịu dàng nói: "Em có muốn mua gì hay không?"

Mặc Âu gật gật đầu, người ta đã có lòng chi tiền thì cô cũng phải có lòng tiêu tiền chứ: "Có có"

Tô Hạo bất giác nhíu mày.

Anh chỉ định hỏi cho có lệ thôi, ai ngờ cô gái này lại không khách sáo như vậy.

Tuy không thích bỏ tiền của anh ra cho người khác, nhưng cũng không thể từ chối được.

Được! Em thích gì liền mua thứ đó"

Mặc Âu nhếch mép, anh ta nói câu này với cô mà không sợ cô mua cả phố này sao.

Mà cô cũng định cho anh ta sạt nghiệp trước khi bị tống vào ăn cơm tù.

Lúc này, một cô gái không biết từ đâu xuất hiện, chạy tới tự nhiên ôm Tô Hạo nở một nụ người câu hồn cười nói: "Hạo Hạo! Thật trùng hợp, anh cũng tới đây chơi sao?

Tô Hạo sững người hồi lâu rồi mới kiêng kị nhìn sang Mặc Âu.

Anh rút lại cánh tay mình khỏi cô gái kia nói: "Lan Nhi! Không được thất lễ.

Hôm nay anh đưa bạn gái đi chơi.

Sau đó quay sang Mặc Âu lên tiếng giải thích: "Tiểu Âu! Đây là nghệ sĩ dưới trướng của anh"

Lan Nhi không quan tâm, coi Mặc Âu như không khí, tiếp tục vòng tay qua cánh tay của Tô Hạo một cách thân mật, chào hỏi qua loa: "Chị gái! Chị không bận có thêm một bóng đèn chứ?"

Mặc Âu cong cong khóe môi khó phát hiện, nở nụ cười lạnh lẽo.

Lại cùng một người này sao? Trước đó không lâu, cô đã cho người điều tra về người phụ nữ mà Tử Hạ vô tình kể trong lúc say.

Cô ta chỉ là một bình thường, không bối phận hiển hách, không địa vị cao quý, vì muốn tăng sức ảnh hưởng đối với quần chúng mà không ngại hi sinh thể xác cho các lão già.

Một con người bị xã hội tăm tối nuốt chửng điển hình.

Đã thế cô cũng không cần phải khách sáo mà liền miễn cưỡng đồng ý vờn mèo đuổi chuột với hai người kia.

Tuy nhiên có một điều đặc biệt, trong tác phong hành động của cô không bao giờ đề cập đến chữ nương tay đâu.

Không sao! Chỉ là đi chơi bình thường thôi mà, càng đông càng vui

Thấy Mặc Âu tỏ vẻ không bận tâm đến việc có người phụ nữ khác cố ý thân mật với bạn trai ngay trước mặt chính thất, Lan Nhi bất giác cười mỉa.

Đúng là ngốc nghếch.

Nhìn tình huống như vậy mà còn không đoán ra được mối quan hệ mập mờ khác trong này sao.

Quả nhiên cũng chỉ là một kẻ tầm thường không xứng để đại minh tinh như cô giơ tay nhấc mắt.

Sau cuộc trò chuyện đó có một sự đảo lộn không hề nhẹ.

Từ chính thất bị bỏ lơ không quan tâm đến việc một người phụ nữ chỉ có việc công không tư lại lôi kéo bạn trai nhà người ta thể hiện những hành động thân mật, mờ ám nơi chốn đông người.

Tô Hạo mặc dù vẫn còn kiêng kị đến bối phận của Mặc Âu, nhưng lại bị Lan Nhi hết kéo đi chỗ này đến kéo đi chỗ kia mà chưa kịp phản kháng.

Thấy Mặc Âu cũng không để ý mà chỉ bận tâm đến những món đồ được bày bán hai bên phố.

Tô Họa cũng dần buông lỏng sự cảnh giác cùng kiêng kị, thỉnh thoảng còn nắn eo bóp mông của Lan Nhi khiến cô ta sung sướng rên lên tiếng kiều mị, tràn đầy sắc vị tình dục.

Mặc Âu đang chăm chú nhìn quầy hàng trước mắt được bày bán rất nhiều đồ handmade xinh xắn nên không rảnh hơi mà bận tâm đến đôi cẩu nam cẩu nữ kia.

Chỉ được cái bẩn mắt, nhìn mấy vật nhỏ đáng yêu này chắc còn bổ mắt hơn gấp vạn lần.

Cô chú ý vào một cặp vòng tay màu đen, có một viên đá màu tím than được luồn vào ở giữa nhìn kiểu nào cũng thấy hợp mắt.

Một chiếc được khắc lên đá hình mặt trăng khuyết, chiếc còn lại là mặt trời.

Với thói quen luôn mua nhiều đồ yêu thích dù chưa cần đến của cô, Mặc Âu không chần chừ mà ngay lập tức rước hai em vòng về tay.

Cô thỏa mãn cười cười, đưa lên cao ngắm nghía.

Ánh sáng từ đèn điện sáng rực hắt vào càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn, yêu mị của nó.

Mặc Âu đeo vào cổ tay trắng nõn, mịn màng chiếc vòng được khắc hình mặt trăng, cái còn lại cô vừa nhét vào túi vừa lẩm bẩm: "Cái này cho Tiểu Nhược"

Cô còn chưa tưởng tượng ra có một ngày Hàn Thiên Nhược bị bắt phải đeo một chiếc vòng tay rẻ tiền đâu.

Hắc hắc! Cô quá là biết trêu đùa người.

Vì trước mắt quá nhiều người nên có hai bóng người cao lớn khuất sau tầm mắt của Mặc Âu, khiến cô không thể nhìn thấy.

Hàn Thiên Nhược với một đôi mắt âm trầm chú ý mọi nhất cử nhất động của Mặc Âu khi đang mải mê vui chơi, để mặc người đàn ông cùng ả đàn bà khác đùa giỡn, ghẹo tình nhau mà không phát giác ra điều gì kì lạ.

Anh không biết cô ngốc thật hay giả vờ ngu ngốc, nhưng trong đầu anh lúc này vẫn quanh quẩn cảnh hai người nắm tay thân mật kia.

Anh siết chặt nắm đấm, đôi mắt lạnh băng tràn đầy sát khí như con rồng dữ tợn bị người ta đánh thức, xung quanh bất giác tỏa ra một cỗ thịnh nộ vô hình khiến người ở khu vực gần đó phải rợn tóc gáy, tránh xa khỏi khu vực nguy hiểm..