Vô Tiên

Chương 41: Phi kiếm kỳ lạ (1)

Lâm Nhất đi tới trước căn nhà gỗ nhỏ của lão Lô.

Lão Lư đang bổ củi thấy trên vai Lâm Nhất vác túi gạo và muối ăn, một tay còn mang theo vò rượu, ông kinh ngạc thả cái búa trong tay xuống, bước lên trước đỡ giúp túi gạo thả xuống, trong miệng còn không quên lẩm bẩm:

- Tiểu Nhất à! Từ buổi trưa tới giờ trước sau mới bao lâu mà cháu đã chạy về, còn mang theo gạo muối nặng như vậy!

- Đây là rượu ta mua cho đại thúc!

Lâm Nhất cười nâng vò đặt ở trước mặt lão Lô.

- Ha ha! Vẫn là Tiểu Nhất có lòng!

Nhìn vò rượu trước mặt, trên gương mặt đầy nếp nhăn của lão Lư sáng lên. Một mình ông ở trong núi lại thích uống chút rượu lâu năm, ông rất vui khi thấy Lâm Nhất săn sóc như vậy!

- Đúng rồi Tiểu Nhất, đây là một ít bạc vụn, cháu mang ở trên người, sau này lên trấn cũng tiện hơn!

Nói xong, lão Lư cầm một túi tiền trong tay nhét vào trong ngực của Lâm Nhất.

Lâm Nhất dùng tay đẩy túi tiền của lão Lô ra, vừa cười vừa nói:

- Đại thúc! Trên người cháu còn nhiều bạc! Sau này cháu sẽ không đòi đại thúc nữa.

Lão Lư còn muốn kiên trì lại thấy Lâm Nhất như vậy cũng đành thôi, không thể làm gì khác hơn là nói:

- Tiểu Nhất, hôm nay đại thúc săn một con hương. Cháu dọn đồ xong, buổi tối tới nếm thử tay nghề của đại thúc nhé?

Lâm Nhất vui vẻ đáp một tiếng rồi xách túi gạo, muối vào nhà, sau đó giúp đỡ lão Lư thu dọn nhà gỗ.

...

Dưới màn đêm, trước căn nhà gỗ của lão Lô có một đống lửa nhỏ đang hừng hực cháy.

Trên đống lửa có cái chân hươu đã được nướng vàng, thịt hươu nhỏ dầu, thỉnh thoảng phát ra những tiếng xèo xèo. Lão Lư dùng con dao nhỏ cắt lấy một miếng thịt chân hươu lớn thơm ngào ngạt, đưa cho Lâm Nhất. Cậu không khách sáo nhận lấy, cắn một miếng lớn, ăn tới miệng dính đầy dầu mỡ.

Lão Lư nướng thịt hươu thật sự không tệ, thịt được nướng tới ngoài mềm trong mềm, hương lại ngon miệng. Ông cũng cầm miếng thịt hươu cắn một cái, nhai vài cái lại cầm bát rượu lên, vui vẻ uống một ngụm. Dưới ánh lửa, trên gương mặt đầy nếp nhăn của ông cũng thư giãn hơn rất nhiều.

- Đại thúc, thịt hương này nướng thật là thơm!

Lâm Nhất vừa ăn vừa khen.

- Ha ha, người sống trên núi chúng ta dựa núi ăn núi, mặc dù ngày tháng kham khổ nhưng quanh năm lại có thể ăn các món ăn này!

Nhìn Tiểu Nhất ăn thơm ăn say, lão Lư cười ha hả nói:

- Tiểu Nhất, có muốn uống một hớp hay không!

Dưới ánh lửa chiếu qua, ánh mắt lão Lư lóe sáng.

Lâm Nhất nhận lấy bát rượu của lão Lô, mùi rượu nồng xông vào mũi, cậu ngửa cổ uống nửa bát rượu lót bụng. Một cảm giác cay cùng nóng như lửa chảy thẳng vào ngực! Chỉ là linh khí trong cơ thể vận chuyển, rượu kia lập tức hóa thành hư ảo.

- Hì hì!

Lâm Nhất dùng ống tay áo lau khóe miệng. Lúc sư phụ uống rượu cũng sẽ đùa cho mình uống một hớp nhỏ, cậu cũng không xa lạ gì với loại rượu cay nóng này của Thiên Thu Phức.

- Ha ha! Tiểu tử tốt, sảng khoái!

Trên gương mặt đầy nếp nhăn của lão Lư như nở hoa, khẽ vuốt chòm râu ngắn cười to nói.

- Lần trước cháu nghe đại thúc nói Lư đại ca đã thành gia, xem ra đại thúc rất nhanh sẽ được ôm cháu đích tôn rồi!

Lâm Nhất cười nói.

- Ha ha! Tiểu tử này ngốc có phúc của người ngốc được sư phụ thợ rèn của hắn nhìn trúng, gả con gái duy nhất cho hắn.

Giọng nói khàn khàn của lão Lư cũng cao hơn.

- Đại thúc cũng già dần, cái chân này cũng dần dần không còn linh hoạt, đáng tiếc Lư đại ca cháu không muốn ở lại trong núi...

- Đại thúc đi lên trên trấn ở, cũng tiện được hưởng ngày tháng vui vẻ với con trai!

Nhìn lão Lư đang hăng hái lại trở nên chán nản, Lâm Nhất an ủi.

- Lư đại ca cháu cũng nói với ta vài lần, nhưng...

Lão Lư lại rót cho mình một bát rượu, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ nói tiếp:

- Tổ tiên của đại thúc cháu cũng là môn nhân của Huyền Nguyên Quan, lão Lư có tình cảm với Huyền Nguyên Quan! Nếu ta rời đi dưỡng lão, vậy Huyền Nguyên Quan nghìn năm chỉ còn lại một mình cháu!

Lâm Nhất không nhịn được cúi đầu, trong lòng biết Lư đại thúc không yên lòng về mình. Cậu sắp đi, nhất định là một con đường mà phàm tục khó có thể tưởng tượng được. Huyền Nguyên Quan này cũng là nhà của mình, có một ngày đi xa, vẫn sẽ không thể vứt bỏ được phần ràng buộc này.

- Đại thúc! Trong lòng Tiểu Nhất cũng có vài suy nghĩ.