Vô Tiên

Chương 32: Xây nhà tĩnh tu (2)

Luyện Khí kỳ phải đến trung tầng, nói cách khác phải đến Luyện Khí bốn tầng, mới có thể rèn luyện và sử dụng phi kiếm. Điều làm cho Lâm Nhất buồn bực là mình chỉ mới là Luyện Khí tầng một, đối với công pháp bên trong ngọc bội thì mình giống như trẻ nhỏ vừa mới biết đứng, miễn cưỡng biết đi mà thôi.

Cậu không hiểu chính là tâm pháp Huyền Thiên này ở trong giới tu tiên cũng là một bộ công pháp hoàn chỉnh hiếm có.

Không quan tâm, từ từ sẽ biết! Hiện nay chung quy cũng tốt hơn so với tám năm khổ luyện! Lâm Nhất an ủi mình như vậy.

Cơ thể Lâm Nhất phục hồi rất nhanh, trong mắt chớp hiện tinh quang, vẻ mặt cũng toả sáng. Sau khi trải qua các loại biến cố, cậu không còn vẻ bướng bỉnh trước đó nữa, dường như ở trong thời gian ngắn ngủi này, cậu đã đổi thành một người khác.

Mỗi ngày ngồi tĩnh tọa lâu hơn, lại đắp thêm đất, nhổ cỏ dại cho mộ của sư phụ. Lúc rảnh rỗi đi tới chỗ lão Lư thúc thăm và kiếm bữa ăn ngon, hoặc đi lên trên đỉnh Tiên Nhân quét dọn sân. Có lúc cũng đi sâu bên trong cốc, sử dụng cái nỏ nhỏ săn bắt mấy con vật hoang trở về chia xẻ cùng lão Lư.

Nhưng phần nhiều thời gian, Lâm Nhất sẽ ở một mình trong gian nhà lá, suy đoán tâm pháp và khẩu quyết do Huyền Nguyên chân nhân để lại:

Cậu cố nhớ kỹ Tạp ký Đông Du và Bách Thảo Hối Soạn trong đầu, vì cậu tin tưởng sau này nhất định có thể dùng đến chúng.

Khát thì có đầm nước ngọt giải khát. Đói lại đi gái mấy quả dại, hoặc tự mình nhóm lửa nấu cơm ăn. Hồ lô rượu của sư phụ lại treo ở trong gian nhà lá, mỗi ngày xem một chút cũng khiến trong lòng Lâm Nhất thấy an bình hơn.

Trong khe núi nhỏ, Lâm Nhất sống từng ngày thản nhiên tự tại.

...

Trong sơn động trên vách núi sau đỉnh Tiên Nhân, trong tay Lâm Nhất cầm một Tử Tinh Quả phát ra mùi thơm nồng. Tử Tinh Quả này thật đúng là bảy ngày mới chín một quả.

Mỗi ngày cậu ngồi tĩnh tọa tu luyện, linh khí của thiên địa bao giờ cũng như có như không, linh khí thu nạp vào khí hải ít đến thấy thương. tu vi Luyện Khí tầng một không hề nhúc nhích, không bất kỳ dấu hiệu gì đột phá nào.

Lâm Nhất không rõ công dụng của ba viên Kim Thủy Đan trong túi Càn Khôn, trong ngọc giản của Huyền Nguyên chân nhân cũng không nhắc tới nên tất nhiên không dám ăn.

Không biết Tử Tinh Quả này có thể không giúp mình tăng thêm tu vi không?

Lâm Nhất nghiêng đầu nhìn Tử Tinh Quả trong tay, có thể cảm nhận bên trong nó có sóng linh khí dao động mạnh mẽ. Tưởng tượng lại đau đớn trải qua trong lần đầu tiên, trong lòng cậu vẫn lo lắng không yên. Nhưng bây giờ mình không có cách nào tăng thêm tu vi! Không thử thì chẳng phải sẽ lãng phía trái cây này sao? Nếu như rơi nát chẳng phải là đáng tiếc à?

Tử Tinh Quả cần được giữ trong hộp ngọc, mình cũng không có vật quý trọng kia! Lần đầu tiên ăn rất khó chịu, nhưng bây giờ không phải mình rất tốt sao? Trong lòng Lâm Nhất suy nghĩ miên man, thử thuyết phục mình. Thử xem! Cùng lắm thì lại chết một lần như vậy thôi! Lúc nên liều mạng thì vẫn phải liều mạng một chút!

Cậu giơ tay ném trái cây vào trong miệng, cảm giác mát mẻ quen thuộc, mùi thơm nồng quen thuộc, dòng nước ấm quen thuộc theo nhau xuất hiện.

Tay Lâm Nhất vội vàng kết ấn quyết, vận hành tâm pháp Huyền Thiên. Nhưng sau đó lại không thấy cảm giác đau tới xé tim xé phổi nữa, vẫn chỉ là dòng nước ấm hơi nóng nhưng thoải mái, chảy xuôi trong cơ thể, trong kinh mạch. theo tâm pháp vận chuyển, dòng nước ấm tràn ngập, gột rửa kinh mạch các nơi trong cơ thể, trong dược lực nồng đậm ẩn chứa vô số linh khí hóa thành một tia, từng sợi di chuyển rồi tập trung ở trong khí hải của cậu.

Đám linh khí hòa hợp trong trong khí hải không ngừng tăng trưởng, lớn lên. Dần dần, vùng đan điền và kinh mạch của Lâm Nhất đều bị linh khí lấp đầy, sắc mặt cậu đỏ bừng, đỉnh đầu cũng có một tầng khí màu trắng quanh quẩn, dòng khí đột nhiên tiến vào bách hội.

Lâm Nhất nhíu mày, trong cơ thể mơ hồ có tiếng động vang lên, giống như một con đê bị thủng mà không thấy chỗ, linh khí đang bị chặn lại như được phát tiết, kinh mạch trong cơ thể dường như mở rộng ra, linh khí trước kia nhỏ như sợi tơ bây giờ cũng to hơn.

Cậu thử vận chuyển tầng thứ hai của tâm pháp Huyền Thiên, linh khí ở trong kinh mạch thông suốt. Tu vi đột phá à?

Cuối cùng đã tới Luyện Khí tầng thứ hai, tu vi tăng thêm khiến người ta si mê! Đuôi lông mày Lâm Nhất khẽ cong lên, vẻ mặt say sưa.

Cậu phát thần thức ra ngoài, nhìn thấy rõ ràng mọi thứ cách đó mười lăm trượng. Xem ra tu vi tăng thêm thì thần thức cũng tăng lên.

Lần này trái cây không chỉ không mang tới cảm nhận đau khổ, còn được như mong muốn làm cho tu vi của mình lên đến Luyện Khí tầng thứ hai, Lâm Nhất cảm thấy rất may mắn về quyết định dũng cảm của mình lúc trước.

Đi tới bên trong gian phòng đá, Lâm Nhất lấy từ trong túi Càn Khôn ra một cái rương gỗ nhỏ. Đây là do cậu bảo Lư đại thúc làm cho. Dù chưa cậu không giải thích với Lư đại thúc về công dụng của nó nhưng rương gỗ vẫn được làm rất rắn chắc.

Lâm Nhất đặt di hài của Huyền Nguyên chân nhân vào bên trong rương gỗ, thu vào túi Càn Khôn. Sau đó lắc người bay ra khỏi động đá. Cậu điểm mũi chân một cái, thân hình đã ở ngoài xa bảy, tám trượng, tăng gia công lực làm cho cậu thi triển ra Ngự Phong Thuật càng thêm dễ dàng cùng phiêu dật.

Chỉ một lát sau, Lâm Nhất đã đi tới khe núi nhỏ nơi mình ở, dùng Thanh Vân kiếm đào ra một hố sâu và chôn rương gỗ xuống làm mộ cho Huyền Nguyên chân nhân. Cậu lại cung kính quỳ xuống dập đầu mấy cái.

- Tổ sư ở trên, hậu nhân Huyền Nguyên Quan, môn nhân đời hai mươi mốt, Lâm Nhất dập đầu bái lạy!

Tổ sư không chỉ được mồ yên mả đẹp, còn có thể làm bạn với sư phụ!

Lâm Nhất lại dập đầu với sư phụ mấy cái, lẩm bẩm:

- Sư phụ! Có tổ sư làm bạn, ngài cũng sẽ không cô đơn nữa!

Vành mắt cậu nhất thời đỏ hoe, nước mắt lại không ngừng rơi xuống!