Cự Kiếm Môn bên này lo tìm hiểu lai lịch của Bạch Tiểu Lại, Đường Phong đã âm thầm lưu ý hành tung của bọn họ.

Từ sau khi Bạch Tố Y từ chối đề nghị của Biên Nam Phong, đám người này cũng không vội rời đi, ngược lại lại tiếp tục lưu lại Thiên Tú, bên ngoài là nói muốn du son ngoạn thủy, kì thực là xem xét địa hình và chỗ ở của Thiên Tú cao tầng.

những người này dù sao cũng là khách nhân, hơn nữa cử chỉ của họ cũng không có chỗ nào không thỏa đáng, Biên Nam Phong cũng chỉ đi lại ở ngoại tông, mấy nữ đệ tử tuy ra vào nội tông, nhưng cũng rất biết điều, chưa xảy ra đụng chạm với ai.

Đường Phong mấy hôm nay rất hay tới dược phòng, từ khi hàn huyên cùng Mạc Lưu Tô ngày đó tới nay, quan hệ của hai người cũng tăng tiến không ít, Đường Phong tới dược phòng chính là muốn thỉnh giáo kỹ xảo và thủ pháp ngưng luyện dược tính của Mạc Lưu Tô.

Nhưng khiến Đường Phong thất vọng chính là, muốn ngưng luyện dược tính cao, chẳng những cần có thực lực cao thâm, còn phải có cương tâm thích hợp. Cương tâm của Đường Phong là một tiểu khô lâu, căn bản không thích hợp làm việc này.

Cùng đường, đành phải nhờ Mạc Lưu Tô giúp đỡ ngưng luyện dược tính, Đường Phong đứng một bên chỉ đạo, hoặc là để Mạc Lưu Tô chế thuốc, hoặc là tự mình phối.

Mạc Lưu Tô nguyên bản đi theo con đường luyện dược sư, hiểu biết về dược vật so ra kém Đường Phong một chút, căn bản là thua ở kinh nghiệm.

Mấy loại dược Đường Phong phối vừa nhìn liền biết chẳng phải thuốc đơn giản, đều là những loại độc dược có công dụng riêng, bất quá Đường Phong không nói muốn dùng những thứ này làm gì, Mạc Lưu Tô cũng không hỏi. Hai người chỉ trao đổi về đặc tính của các loại thảo dược, thu hoạch được không ít.

Mấy hôm nay Mạc Lưu Tô cũng thường xuyên tới Yên Liễu các làm khách, bốn nữ nhân ngồi trong phòng ríu rít cười nói, gạt Đường Phong qua một bên.

Tiểu linh thú Hắc Nhãn Đậu Đậu vẫn xấu xí như trước, bất quá nhìn lâu cũng thành quen. Hơn nữa nó không kén ăn, đút cái gì thì nó ăn cái đó, vẻ ngoài ngoan ngoãn cũng khiến các nữ hài bắt đầu thấy thích nó.

Hôm nay Đường Phong vừa rời Yên Liễu các chuẩn bị tới dược phòng, lúc đi ngang qua Văn Hương Uyển đột nhiên nghe được bên trong truyền ra tiếng ồn ào, tính hiếu kỳ trỗi dậy, Đường Phong liền đi qua xem thử.

Vừa đi tới gần Đường Phong liền thấy một toán nữ nhân đang giương cung bạt kiếm đứng vây thành một vòng tròn bên trong Văn Hương Uyển, không ít đệ tử Thiên Tú rút kiếm, trừng mắt nhìn chằm chằm đám người bị các nàng vây bên trong.

Bị vây chính là mấy nữ đệ tử Cự Kiếm Môn đi theo Biên Nam Phong đến đây, lấy Linh Nhi dẫn đầu, tổng cộng có năm người, trên gương mặt xinh đẹp của các nàng lúc này lại lộ ra nét cười trào phúng, đôi nhãn thần quyến rũ nguyên bản giờ đây lộ ra vẻ khinh thường, không hề quan tâm tới đao kiếm bốn phía.

Dương Ngọc Nhi đứng chắn trước mặt các nàng, quát:

- Mấy người các ngươi lén lút ở Ngưng Thúy Lâu làm gì hả?

Linh Nhi cười duyên một tiếng:

- Ai yêu, ngưng Thúy Lâu gì cơ?

- Còn giả ngây!

Dương Ngọc Nhi hừ lạnh nói:

- Vừa rồi ta tận mắt chứng kiến các ngươi lén lút dòm ngó bên ngoài ngưng Thúy Lâu, điệu bộ lấm la lấm lét, cả đám các ngươi trông như thể chỉ hận không thể kéo dài cổ để nhìn ngó cơ mật bên trong!

- ngươi nói ai lấm la lấm lét?

Linh Nhi biến sắc, lớn tiếng quát.

- Chính là các ngươi!

Dương Ngọc Nhi không cam lòng yếu thế.

- Sao hả? Đã làm còn sợ người khác nói sao?

- Xú nữ nhân, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, miệng lưỡi ác độc quá cẩn thận miệng lở loét, mông chảy mủ không chừng!

Linh Nhi lên tiếng mắng, lời nói còn khó nghe hơn Dương Ngọc Nhi gấp trăm lần.

- ngươi...

Dương Ngọc Nhi bắt nạt Đường Phong trước kia thì dễ, chứ không thể là đối thủ của loại ranh mãnh cổ quái thế này, mới bị mắng có một câu đã giận đến mặt mũi đỏ bừng.

- Các ngươi tụ tập ở nơi này làm gì?

Một thanh âm bình thản từ bên ngoài truyền vào, có vẻ như có chút nhu nhược, nhu nhược tới mức tựa như chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi tan.

Chúng đệ tử Thiên Tú lập tức quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Mạc Lưu Tô đang chậm rãi bước tới từ bên ngoài.

Dương Ngọc Nhi vội nói:

- Mạc sư tỷ tới vừa đúng lúc, mấy nữ nhân này không có ý tốt, vừa rồi họ lén lút rình bên ngoài Ngưng Thúy lâu. có ý đồ nghe ngóng cơ mật của bổn môn!

Mạc Lưu Tô nhướng mày nhìn Linh Nhi của Cự Kiếm Môn.

Ngưng Thúy lâu lúc trước cũng không phải nơi cơ mật gì, nhưng từ khi Đường Phong cống hiến cho Thiên Tú hai bản thiết kế thì nơi ấy liền biến thành cấm địa! bởi vì Bạch Tố Y để những đệ tử đã qua tuyển chọn trong nội tông ở đó chế tác Liên Hoa Trận và Lạc Tiên Hồng, ngoại trừ một trăm đệ tử đó ra thì những đệ tử khác đều không biết bên trong đang làm gì.

Linh Nhi vừa thấy Mạc Lưu Tô, đầu tiên là kinh diễm vì mỹ mạo của nàng, trong lòng liền sinh ra một chút tự ti, thầm nghĩ chẳng trách thiếu chủ lại muốn độc chiếm nữ nhân này làm của riêng tới vậy, mình và nàng ta quả thật chênh lệch quá xa. Sau một lát trong lòng liền dấy lên ghen tị, cảm thấy hận Mạc Lưu Tô. Cho nên khi thấy Mạc Lưu Tô đang nhìn mình, nàng ta liền hừ lạnh một tiếng, vểnh mặt lên trời, bộ dạng vênh váo.

- Các vị sư tỷ.

Thanh âm của Mạc Lưu Tô vẫn bình thản như cũ. không phải nàng che giấu mà là bản thân nàng vốn không dễ gì tức giận.

- những gì Dương sư muội nói là thật sao?

Đường Phong ở phía sau nghe được liền trợn mắt, thầm nghĩ câu hỏi này quả thực quả ngốc nghếch, làm gì có ai thừa nhận chuyện xấu mình làm bao giờ?

Quả nhiên, Linh Nhi cười mỉa một tiếng:

- Ta không biết Ngưng Thúy lâu là gì cả!

Dương Ngọc Nhi cười lạnh nói:

- Ba chữ to đùng treo phía trên lẽ nào các ngươi không nhìn thấy sao? Ngươi không thấy đường hay bị mù chữ?

Linh Nhi nói:

- Chúng ta từ Cự Kiếm Môn tới, coi như là khách nhân của Thiên Tú. Mấy hôm nay bọn ta đều dạo khắp nơi, thưởng thức cảnh đẹp của Thiên Tú. nào biết cái gì là Ngưng Thúy Lâu?

Dương Ngọc Nhi nói:

- Nếu các ngươi thật sự không biết, tại sao khi bị ta phát hiện các ngươi lại bỏ chạy? rõ là có tật giật mình, muốn chạy khỏi hiện trường.

Linh Nhi nghiêng đầu liếc nhìn Dương Ngọc Nhi, nói:

- Vị sư muội này nói nghe hay thật. Bọn ta dạo chơi mệt rồi, muốn quay về nghỉ ngơi, làm gì nghe các ngươi gọi gì?

Nghe đến đó, Mạc Lưu Tô cũng hiểu được đại khái mọi việc, khẳng định là năm người của Cự Kiếm Môn đang nhìn trộm Ngưng Thúy Lâu thì bị Dương Ngọc Nhi bắt quả tang, sau đó đuổi nhau tới Văn Hương Uyển, song phương giằng co một hồi liền chuyển thành đấu khẩu.

Mạc Lưu Tô trầm ngâm một lát liền nói:

- Các vị sư tỷ, các ngươi đến Thiên Tú làm khách, chúng ta tự nhiên rất hoan nghênh, nhưng gia sư trước đó đã nói trước cho các ngươi biết, Thiên Tú có vài nơi cấm địa không được đến, bao gồm cả Ngưng Thúy Lâu. nơi ấy đừng nói là các ngươi, ngay cả nội tông trung tâm đệ tử như ta cũng không được phép lai vãng!

- Đây là quy củ của Thiên Tú các ngươi, liên quan gì tới chúng ta!

Linh Nhi lớn tiếng nói:

- hơn nữa, nếu thật là cấm địa thì các ngươi nên phái vài đệ tử canh gác, trước khi chúng ta đến gần thì ngăn cản, mời bọn ta rời khỏi mới đúng. Thiên Tú lớn như vậy, bọn ta lại không biết đường, vô ý đi đến đó, các ngươi lại chỉ trích bọn ta, chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của Thiên Tú sao?

- Nói vậy là vị sư tỷ này thừa nhận là đã đi vào cấm địa của Thiên Tú đúng không?

Mạc Lưu Tô vẫn lạnh nhạt hỏi.

Linh Nhi sửng sốt, lập tức ý thức được mình đã lỡ lời.