Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã năm năm trôi quá,. Vào một ngày vốn trên trời vẫn có nắng bỗng nhiên xuất hiện từng hào quang ngũ sắc. Bên trong các luồng sáng này xuất hiện nhiều huyễn ảnh tràn đầy uy áp. Trong huyễn ảnh này là một thanh niên toàn thân mặc thanh bào, mái tóc dài không hề buộc tung bay trong gió, trên trán hắn là một ký hiệu ngọn lửa vô cùng kỳ lạ,

Lúc này đứng trong hào quan chói mắt đó, thân ảnh hắn nhanh chóng bấm pháp quyết sau lưng ngay lập tức hình thành nên hư ảnh một vị đại tướng mặc kim giáp đầu đội kim khôi, chân đi giày cửu long, tay cầm siêu bạc oai phong lẫm liệt,

Hệ thanh niên mặc thanh bào làm động tác gì, hư ảnh cũng làm theo, lúc này chỉ thấy thanh niên mặc thanh bào kia, hai tay kết thủ ấn rồi xô mạnh ra phía trước, quát lớn:

“Hỏa Thần Nộ”

Thanh niên này chính là Bạch Hàn Phong, lúc này hắn đang thử nghiệm xem, nếu hắn dốc hết lực lượng, Hỏa Thần Nộ sẽ mạnh đến mức nào.

Trong chốc lát, khi Hỏa Thần Nộ từ trên người hắn phát ra. toàn bộ lực lượng đang vận chuyển trong thiên địa nhất thời đình trệ. Bầu trời trong xanh hơi có chút u ám… " OANH!!!", một lực lượng đáng sợ ngay trên không hung hăng bùng nổ. Khắp không gian trở nên vặn vẹo,

Năng lượng tàn phá khắp nơi, hơi nóng làm tan chảy mọi bật. một vòng phong bạo hỗn loạn do Hỏa Thần Nộ tạo thành, lấy tốc độ cực nhanh thổi quét ra, Tử hỏa này trong nhát mắt buông xuống cánh rừng trước mặt.

" Phốc xuy!!!", Hỏa diễm ngập trời thổi quét khắp nơi, đám yêu thú trong rừng cũng chỉ có thể chật vật chay trốn, một số ít thực lực yếu hơn vừa sơ ý tiếp xúc luồng hoả diễm, một thân tu luyện liền hoá thành bột phấn,

“Khục Khục”

Hỏa diễm dần dần yếu đi, nhưng Bạch Hàn Phong lúc này cũng không tri trì được nữa, hắn ho lên một tiếng, khóe miệng chảy máu, toàn thân linh lực hư thoát rơi xuống bên dưới.

Hắn nằm trên mặt đất, cố hết sức móc ra lọ đan dược trị thương mà năm xưa hắn lấy được từ trên người Phung Vĩnh cát, dốc ra một viên rồi bỏ tọt vào mồm, đan dược vừa tan ra hắn đã cảm nhận một luồng hơi ấm lan tỏa khắp đan điền, đây thực sự là thuốc tốt.

Hắn chật vật ngồi dậy, xếp bằng trên mặt đất nhắm mặt tĩnh tọa để khôi phục pháp lực, hắn thở dài một hơi khi nào mình mới có thể chính thức điều động tiên khí.

Nói thì nói như vậy, nhưng Bạch Hàn Phong cũng biết việc điều động tiên khi chỉ có Linh Anh trở lên mới có thể làm được,

Hắn nhớ lại những gì năm xưa học được, trong thiên địa này phân ra chính là tiên thiên chân khí và hậu thiên chân khí.

Tu luyện từ Linh Đan trở xuống chính là chỉ có thể điều động được hậu thiên linh khí, linh khí này hình thành khi tiến hành thổ nạp, dùng hết thì lại phải thổ nạp để bổ sung.

Thế nhưng khi đạt cảnh giới linh anh, hòa nhập với thiên địa, thì trong thân thể có thể nhanh chóng hấp thụ tiên khí để bổ sung bất cứ lúc nào cho nên cấp bậc này chiến đầu không dựa vào so linh khí mà chính là so việc điều khiển linh khí này nhuần nhuyễn đến mức nào.

Bạch Hàn Phong nắm chặt hai tay, thầm quyết tâm sẽ đạt đến cảnh giới đó, hắn chính mắt nhìn thấy Từ Tông chủ mạnh mẽ đến mức nào, linh khí trên người cuồn cuộn vô cùng vô tận,, hắn tưởng tượng ra sẽ có một ngày hắn cũng mạnh như vậy.

Lúc Bạch Hàn Phong đang ngồi đó, thì trên bầu trời quanh đấy có vô số kỳ quang hiện ra, rất nhiều đạo hào quang bay xẹt qua bầu trời. trong đó là cả nam cả nữ, đủ các loại cảnh giới,

Nếu lúc này Bạch Hàn Phong nhìn lên thì sẽ rất giật mình, hắn đã nhầm lẫn hoàn toàn, trong hào quang đó, không chỉ có linh sư linh đan mà còn có không ít Linh anh nữa, đó là số nhàn nhã cưỡi pháp bảo, thế còn số dùng các phương pháp khác để di chuyển chắc phải nhiều hơn,

Thậm chí còn có vô số trân cầm dị thú chưa thấy bao giờ chốc chốc lóe qua lóe lại. ngồi trên lưng chúng có nam có nữ, có trẻ có già, Trong này không ngờ còn tồn tại các tiên thú tưởng như tuyệt tích,.

Cảnh tượng giống vậy, trong thời điểm này, đồng thời xuất hiện ở rất nhiều địa phương ở quanh vùng này, mỗi tu sĩ đó đều có một ngọc giản như Bạch Hàn Phong có vậy.

Thời điểm này,, Bạch Hàn Phong mở hai mắt, hắn lẩm bẩm:

“Liều mạng”

Ánh mắt hắn chợt lóe lên, cả người biến mất tại chỗ, hiện ra giữa không trung. Lúc này trong tay hắn có một vật, chính là ngọc giản.

Ngọc Giản vừa xuất hiện lập tức lóe ra hào quang sáng rực, hảo quang bảo phủ bốn phía quanh thân thể Bạch Hàn Phong, mang theo hắn hướng về hư vô bay đi.

Bạch Hàn Phong được hào quang kia dắt đi, thân thể chậm rãi bay lên cao. Dần dần ngoài mặt đất lớn rộng dưới chân, hắn còn thấy được các hải dương trải dài mênh mông.

Mọi vật càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hắn cảm giác tiếp cận với một lớp mây thật dày bao phủ trên đỉnh đầu. Trong lòng của đám mây này ẩn chứa một lực lượng vô cùng vô tận, từng đợt uy áp khổng lồ tựa như có thể phá vỡ tất cả các loại vật chất của thế gian một cách dễ dàng.

Đợi đến khi độ cao đã đủ, hào quang chợt lóe lên một lần, thân thể hắn ngay lập tức biến mất. đến khi hắn hiện ra, thì thấy mình đang đứng trên một bãi đất hoang rộng lớn, trên đó chỉ mọc một vài bụi cây xơ xác như hoang mạc, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, toàn bộ nơi này giống như một lòng chảo vậy, ba phía là núi, ở cuối của bãi đất này chính là một nội cốc vô cùng rộng lớn, xung quanh nó là vô số khe không gian bay lượn,

Khí lạnh thổi rợn người, nhưng có một khoảng ở giữa không hề có khe không gian nào, hắn thầm đoán có lẽ đó là cửa vào. Hắn lại đưa mặt nhìn ở phía xa xa thỉnh thoảng lại có kẻ giống như hắn hiện ra từ hư không, xem ra bọn họ cũng nắm trong tay ngọc giản,

Tiếp đó Bạch Hàn Phong nhìn về phía sáu, vừa nhìn đến thì kinh ngạc đến há hốc miệng. Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra năm người đứng cách hắn một quãng kia có cảnh giới Linh Anh, thâm chí còn có một kẻ là Linh Anh hậu kỳ,

Lúc này hắn mới thấy tính toán của mình lúc đầu là sau bét, xem ra trong này vẫn có những khu vực chỉ có Linh Anh mới đi vào được, đám này đến đây chắc hẳn là tầm bảo. tuy rằng các bậc Linh Anh không hề nhìn đến những Linh Sư như hắn nhưng cẩn thận vận hơn,

Bạch Hàn Phong lại cần thận quan sát, ngoài năm vị Linh Anh này hắn còn đếm được ít nhất bảy tám vị như thế nữa, còn Linh Đan cũng có đến mấy chục người.

Thế nhưng có một nhóm người khiến cho Bạch Hàn Phong cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhóm này đặc biệt khác nhóm còn lại,

Nhóm này có bốn người, trong đó một người có thân thể nhìn cực kỳ dũng mãnh, điểm kỳ lạ là hai đồng tử có màu đỏ như máu, hắn đang im lặng nhìn về phía xa như tính toán cái gì.

Người thứ hai tuy nhìn mới chỉ khoảng 14 15 tuổi nhưng Bạch Hàn Phong dám chắc đây là một lão quái đã sống cả ngàn năm, ánh mắt cũng vô tình lộ ra vẻ khát máu. Hai tay của kẻ này có vô số đồ hình kỳ dị.

Bạch Hàn Phong chỉ liếc mắt nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt lại. Khí tức của người này quá kinh khủng, Bạch Hàn Phong sợ bị hắn ghi nhớ. Kẻ thứ ba là một lão bà, trên đầu mái tóc bạc trắng như cước, lão bà này tay chống gậy, gương mặt ngó bộ vô cùng hiền từ, nhưng Bạch Hàn Phong có cảm giác đây mới là kẻ mạnh nhất trong đám đó,

Cuối cùng là một lão già đầu trọc, cổ lão ta đeo một tràng hạt màu đen, thắt lưng lão treo một quả chuông nhỏ màu xanh cũ kỹ. người này nhắm hai mắt, khoanh hai tay, trên mặt không biểu lộ chút gì. biểu tình nhưng có loại cảm giác tùy ý, Bạch Hàn Phong lại một lần nữa chú ý đến chiếc chuông,

Cao thủ như vậy đeo cái thứ đó làm gì, chỉ có một phương án đó chính là cổ bảo, chỉ có cổ bảo thì mới không thể thu vào túi trữ vật hoặc giới chỉ được, Nghĩ đến đây Bạch Hàn Phong thở sâu, 4 người này mỗi một người đều là cao thủ.

Trong khi Bạch Hàn Phong quan sát bốn người này, thì bốn người này ngoài việc đứng đó ra thủy chung đều không có người nào nói chuyện. giống như thể không quen biết nhau vậy, nhưng hắn dám chắc đám này có liên hệ gì đó, vào đây nhất định có mục đích to lớn hơn tầm bảo.