Vô Thích lòng thầm nghĩ tên mập tịt này thái độ phách lối ngay trên đường phố. Lại dám có thái độ kênh kiệu không xem vương pháp ra gì. Tên này hẳn gia thế không tầm thường. Đã vậy cô có nên cho hắn một bài học, cho phụ mẫu của hắn không biết dạy con một bài học. Thấy Tông Chính Nhược Hàn có ý định gọi thị vệ giả thường dân đang ẩn thân trà trộn vào dân chúng. Vô Thích liền lên tiếng cắt ngang: “Được, ngươi không xem vương pháp ra gì thì là không ra gì, ta xem như cũng nễ ngươi một phần. Nhưng hai bà cháu này ta không muốn ngươi bắt nạt họ nữa.”

Vừa nhìn thấy gương mặt rạng cười của tiên nữ, tên mập tịt hai mắt sáng ngời cười hè hè nói: “Không bắt nạt thì không bắt nạt. Không biết Tiên Nữ xưng hô thế nào, nếu nàng chịu theo ta, bổn công tử không thèm quan tâm đến hai tên ăn mày kia nữa.”

Bàn tay hắn vừa hướng về phía mặt Vô Thích, cô đã một bước xoay vòng kéo hai bà cháu Tiểu Trạm vòng ra sau lưng Tông Chính Nhược Hàn. Bàn tay của cô khẽ đặt trên bờ vài của y, ló nửa gương mặt lanh lợi nháy mắt với tên mập tịt một cái: “Ngươi muốn ta cũng được thôi, nhưng ngươi phải hỏi ý người này trước đã. Ta không dám làm phật lòng y.”

Lần đầu tiên thấy Vô Thích chủ động chạm vào y, lại còn biết nương tựa vào y lẫn tránh, muốn được y bảo vệ. Tông Chính Nhược Hàn trong lòng tràn ngập dòng nước ấm.

Tên mập tịt vừa nhận được một cái nháy mắt từ Tiên Nữ, ánh mắt tròn xoe, sáng ngời, nụ cười rực rỡ như bảy sắc cầu vòng khiến lòng hắn như nhảy dựng, phấn khích vô cùng. Hắn lại bày ra một tràn cười biến thái, tiến lên hai bước lại chạm phải ánh mắt lạnh lùng ngập sát khí của bạch y nhân. Tên mập tịt nghiến răng nghiến lợi: “Bổn công tử sẽ bỏ qua cho ngươi, đổi lại là hai tên ăn mày này và vị Tiên Nữ tuyệt thế dung nhan kia.”

Tông Chính Nhược Hàn gằng giọng: “Nếu ta nói không?”

“Nói không?” Tên mập tịt lặp lại lời của Tông Chính Nhược Hàn sau đó bật cười ha hả, rất sảng khoái, rất xem thường, nói: “Tiểu tử thối, ngươi có biết phụ mẫu ta là ai không?”

Vô Thích liền tiếp lời: “Vậy ngươi có biết y là ai không?”

Lại chuyển mắt nhìn sang Tiên Nữ, thật muốn cắn nàng một cái, tên mập tịt nói: “Là ai? Nhưng dù tiểu tử thối này là ai, ta cũng không sợ. Phụ thân ta là ai chứ? Tỷ tỷ của ta là ai chứ?”

Thấy tên mập tịt ưỡng ngực vương oai, mang phụ thân và tỷ tỷ của mình như một tấm lệnh bài người người phải sợ mà đe dọa. Tông Chính Nhược Hàn nheo mày, Vô Thích như đắc ý, lại hỏi: “Vậy phụ thân ngươi là ai? Tỷ tỷ ngươi là ai? Ta nói cho ngươi biết, người bên cạnh ta đây chính là họ hàng xa, xa, xa của Tông Chính hoàng đế. Tông Chính hoàng đế gặp y còn phải gọi một tiếng caca. Ngươi nghe rồi, sợ chưa?”

Tên mập tịt phách lối: “Chỉ là một caca họ hàng xa xôi, cho dù có là caca ruột của hoàng đế ta đây cũng cóc sợ.”

Tông Chính Nhược Hàn mặt u lãnh. Vô Thích chòm người về phía trước nhìn y một cái, vẻ cười cười: “Caca ruột của hoàng đế, là vương gia hoàng tộc đấy. Cũng phải sợ hắn.”

Những lời kích tướng vừa rồi của Vô Thích lại như một mũi tên lạnh đâm thẳng vào ngực, Tông Chính Nhược Hàn bên tay siết chặt thành quyền. Vô Thích nắm lấy bàn tay như nổi gân khắp cơ của y, nhìn tên mập tịt lại hỏi với giọng điệu hết sức nũng nịu: “Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết gia thế của ngươi, ngươi làm ta tò mò quá rồi!”

Tên mập tịt thấy Tiên Nữ giỗi hờn vội dỗ giành: “Được được được! Ta nói, ta nói! Ta là thiếu gia duy nhất của Ôn gia, Ôn Như Mạnh. Phụ thân ta là thừa tướng Ôn Như Đàng, tỷ tỷ ta là hoàng hậu Ôn Như Cát Lan. Nàng nghe rõ cả rồi có nên bỏ cái tên tiểu tử thối có họ hàng xa lắc tận xó xỉnh nào của hoàng đế mà nên chạy sang bên ta không?”

Vô Thích tắt nghẽn nụ cười quyến rũ, cẩn thận nhìn Tông Chính Nhược Hàn đang hàn khí vây quanh, sát khí rõ là sặc mùi chết chóc. Cô chọc đâu không chọc, dây đâu không dây lại dây vào một gia tộc có bề thế hiển hách đến vậy. Dưới một người, trên vạn người, không phải chính là chức quan thừa tướng, mà hậu thuẫn từ người nắm đầu hậu cung lại chính là hoàng hậu. Cô thở dài một cái, cảm thấy mình đã gây ra họa, hoặc có thể cảm thấy nên để cho Tông Chính Nhược Hàn nhìn thấy tình huống này. Con dân của y, y tất nhiên nên ra sức bảo vệ, điển hình như hai bài cháu Tiểu Trạm này, họ không sai, chỉ vì nghèo khổ, chỉ vì đơn cô thế cô.

Nhưng ngẫm lại, lại không biết Tông Chính Nhược Hàn sẽ xử lý vụ này như thế nào? Dù gì thì nhạt phụ của y lại là thừa tướng đương triều, vợ cả của y lại là hoàng hậu, y có lẽ sẽ là bao che thôi! Cũng không trách được, Vô Thích chỉ đành ném bỏ những người ở phía trước sang bên không hy vọng gì nổi đến Tông Chính Nhược Hàn quay người nhìn hai bà cháu đang run lẫy khẫy, nói: “Đừng sợ, bà bà, Tiểu Trạm, không ai bảo vệ hai người, ta bảo vệ hai người.”

“Tiên Nữ, Tiên Nữ, nàng đi đâu vội thế?” Ôn Như Mạnh vội băng qua người Tông Chính Nhược Hàn đuổi theo Tiên Nữ.

Cánh tay trắng vung ngang cùng quạt ngọc ngăn cản hướng đuổi theo của Ôn Như Mạnh, hắn như nổi điên quay sang người cạnh lớn tiếng đe dọa: “Ngươi còn quấy rối bổn công tử giết ngươi!”

Lời Ôn Như Mạnh vừa dứt đã bị một thân áo trắng hàn khí nặng nề vung quyền đánh bật hắn quăng lùi về phía sau, hai thuộc hạ áo đen dễ dàng đỡ lấy.

Ngay khi Vô Thích nghe ồn ào quay lại nhìn vừa lúc đám thị vệ giả thường dân cầm kiếm xông lên, tay rút kiếm đứng trước người Tông Chính Nhược Hàn hướng tia lạnh lùng cảnh giác về phía đám người Ôn Như Mạnh.

Ôn Như Mạnh bị uy ngiêm trước mắt một phen hoảng sợ được hai thuộc hạ áo đen nâng đở vội vã đứng dạy, ba tên thuộc hạ áo xám của hắn cầm kiếm xông lên. Thấy bản thân mình đã ở vị trí an toàn, phía sau còn có hai cao thủ áo đen xuất thần nhập quỷ, hắn mạnh mồm: “Tiểu tử thối, ngươi đúng là không biết trời cao đất dày là gì? Được rồi, bổn công tử hôm nay nhất định phải cướp Tiên Nữ về, cho ngươi một bài học.”

“Ngoại trừ Tiên Nữ ra, những kẻ còn lại không cần phải nhún nhường.”

Ba tên thuộc hạ áo xám nhận được mệnh lệnh lập tức cầm kiếm xông lên, đám thị vệ y phục thường dân không vội vàng nhưng dứt điểm lau tới đánh trả. Vô Thích đứng nhìn mắt tròn mắt dẹt, lần đầu tận mắt chứng kiến cảnh tượng chém giết của thời cổ đại, máu quăng tung tóe, người người võ nghệ cao cường. Cô tuy là sát thủ, có dùng kiếm, nhưng chuyên môn thời đại của cô vẫn là súng. Lần này tận mắt chiêm ngưỡng đúng là mãn nhãn.

Chỉ một thoáng ca thán tài nghệ của người cổ đại thân thủ phi thường, Vô Thích thoáng nghĩ thị vệ theo bảo vệ hoàng đế tất nhiên phải bậc hàng cao thủ. Mà thị vệ theo Tông Chính Nhược Hàn có tới hai mươi người lại đánh mãi vẫn không hạ được ba tên thuộc hạ của tên mập tịt.

Thời gian trôi qua không mấy là lâu, hai mươi thị vệ kẻ bị thương, người lành lặn cuối cùng cũng trấn áp được ba tên thuộc hạ kia. Nhưng sau đó Vô Thích nhất thời kinh hãi, một luồng gió đen hoặc có thể nói là một màng sương đen trong suốt đánh bật về phía những thị vệ đang trấn áp ba tên thuộc hạ áo xám kia. Thị vệ bị quăng xa, ngã nhào xuống đất thổ huyết.

“Cẩn thận!” Vô Thích kinh hãi, sốt ruột hét lên khi thấy hai tên thuộc hạ mặc đồ đen đứng phía sau tên mập tịt thoáng cái đã bay lên cao hướng thẳng Tông Chính Nhược Hàn mà tung chưởng.

Dưới sự nhắc nhỡ của Vô Thích, Tông Chính Nhược Hàn lập tức xoay người, ánh mắt kinh ngạc khi thấy hai thân hắc y đang dùng tà khí đánh về phía mình.

Quạt ngọc trấn tà yêu xòe ra chắn lấy trước mặt, thận trọng trước tà khí đang giáng xuống thì từ trên trời cao vang vọng tiếng sáo truyền tới.

Vô Thích cũng nghe ra tiếng sáo này, nhưng mắt cũng kịp thời nhìn thấy tà khí đen lãnh của hai tên hắc y lập tức tan biến ngay khi tiếng sáo vang ra. Trong đầu Vô Thích liền hiện ra dáng vẻ của Thái Bất Vy hai tay đặt trên huyền cầm, âm thanh đánh ra tiêu diệt u hồn. Nhưng đây không phải là tiếng huyền cầm, mà là tiếng sáo, lại còn có người biết sử dụng âm công, còn lợi hại đến xuất thần. Cô kinh kinh ngạc ngạc ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhìn quanh một lượt đã thấy một bóng dáng trăng trắng đứng trên thân một cành cây có tán lá thưa thớt. Bạch y nhân một thân nhẹ tựa như gió đứng trên nhánh cây, sáo trúc vang trời. Chính là vì mới vừa đến thế giới này, y phục của nam hay nữ nhìn xa xa đều trông giống nhau, tóc dài bay trong gió lại càng giống nhau. Lúc này nhìn phong thái tiêu sái cầm sáo thổi trên nhánh cây cao cao đằng kia khiến Vô Thích si mê, ngưỡng mộ tiên nữ hạ trần.

Vô Thích thầm thán: “Lại gặp tiên nhân rồi!”

Tà khí của hai tên hắc y vừa bị đánh tan, hai người lập tức thu hồi kiếm khí ngẩng đầu nhìn về phía bạch y nhân đang hai tay vòng ra sau thắt lưng, người nhẹ như lông vũ từ trên trời nhẹ nhàng hướng mặt đất mà tới.

Vô Thích hai bàn tay áp bên hai má đỏ bừng, nhìn nam nhân áo trắng tiêu sái hạ phàm, khôi ngô tuấn tú đến mức khiến cô thần hồn điên đảo, miệng không kiềm chế mà thét lên lời khen ngợi: “Đẹp trai quá!… Thần tiên hạ phàm rồi!”

“Nàng ngậm miệng!” Tông Chính Nhược Hàn từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh Vô Thích, thấy cô si mê sắc đẹp trước nam nhân trên trời kia, lòng y như phát hỏa, khóe mắt đỏ ngầu.

Bạch y nhân chân nhẹ nhàng tiếp đất, thấy hai hắc y nhân kia tà khí đánh tới, mà y thân một màu trắng chỉ thoáng lướt sáo ngọc trắng ngần vài đường đã đánh gục hai gã hắc y nhân tan thành mây khói. Vô Thích đứng bên nhảy cẩn người lên: “Lợi hại, lợi hại!”

Tông Chính Nhược Hàn cau mày trừng trừng mắt với Vô Thích. Vô Thích lại ném y sang bên chạy đến gần bạch y nhân tay cầm sáo ngọc, nhìn một thân bạch y thế gia sảng khoái cất lời: “Ngươi lợi hại thật. Hai cái tên đen sì sì vừa rồi bị ngươi đánh tan biến có phải là u hồn không? Không phải u hồn hẳn cũng là tu tà? Ngươi là người tu tiên sao?”

Bạch y nhân mang sáo ngọc gác sau đai lưng, nhìn Vô Thích, ánh mắt mang tia cười: “Cô nương quá khen, tại hạ tu tiên tất nhiên sẽ tiêu diệt tà ma. Nhưng cô nương vì sao lại biết hai người kia chính là luyện tà khí?”

Vô Thích miệng cười đến tận mang tai, nhìn người đẹp trước mắt sảng khoái nói: “Hai gã hắc y nhân vừa rồi rõ là ta không nhìn thấy bóng dưới ánh nắng. Nhưng lại đánh ra oán khí đen thui quái dị đến lạnh người. Ngươi vừa rồi chỉ một tiếng sáo đã đánh hai người họ tan tành mây khói, nên ta nghĩ bọn họ không phải u hồn thì cũng là tu luyện thứ tà thuật gì đó.”

“Ta vừa tới đây nghe nói có tu tiên, tu phật, tất nhiên cũng đoán được sẽ có tu ma.”

“Huống hồ chi ta từng gặp một người giống hệt như ngươi.”

Bạch y nhân đầu mày khẽ nhuếch, Vô Thích hiểu ý liền nói: “Người đó cũng dùng âm công tựa như ngươi, gẫy tay trên huyền cầm một cái diệt cả đám u hồn đòi mạng người. Ngươi cũng là âm công, một thân áo trắng như vậy lẽ nào cùng học chung thầy?”

Bạch y nhân không bày vẻ kích động, bên khóe môi vẫn nụ cười nhàn nhạt: “Người mà cô nương muốn nhắc đến…”

Vô Thích ngắt lời: “Còn không phải sao, chính là Thái Khả đó!”

Bạch y nhân nhướng mày, có chút kinh ngạc nhưng nét thanh nhạt bên khóe môi vẫn không vơi đi tia cười: “Thái Khả?”

Tông Chính Nhược Hàn lại sầm mặt: “Ta đã nói nàng không được gọi tên tự của y.”

Vô Thích lườm Tông Chính Nhược Hàn, rõ không hài lòng: “Nhưng ta gọi, y không từ chối, cũng không tỏ thái độ không hài lòng… Bắt tên đó lại!” Cô liền hét lên khi thấy Ôn Như Mạnh đang có ý định chạy trốn.

Thị vệ của Tông Chính Nhược Hàn trộm liếc nhìn về phía y, thấy một cái gật đầu liền kéo đến bắt người. Ôn Như Mạnh bị tóm hai tay về sau khóa chặt, miệng hét toáng lên: “Các ngươi dám bắt ta, ta nói cho các ngươi biết, cha ta là thừa tướng, tương lai ta cũng là thừa tướng. Các ngươi muốn chết sao? Thả ta ra, thả ta ra…”

Âm thanh chửi bới đe dọa dần bị hai thị vệ kéo đi xa dần. Vô Thích hai mắt sáng bừng lại chăm chăm nhìn bạch y nhân, càng nhìn càng thấy đẹp, đôi mày đen lãnh, mi mắt cong cong, đáy mắt đen đen, nét mặt nhã nhặn, nụ cười như có như không. Đúng là chết người, đúng là biết cách giết lòng mấy cô nương đây mà.

Bạch y nhân chậm rãi cất lời: “Lẽ nào cô nương chính là Trần Tình nương nương, Trần quý phi?”

Vô Thích mặt cả giận, rõ không hài lòng: “Cái gì là Trần Tình, ta không phải gọi như vậy. Nhưng mà làm sao ngươi biết được? Ngươi đúng thật có quen biết với Thái Khả?”

Bạch y nhân cười với Vô Thích lại nhớ đến nam nhân bên cạnh cô mà nhìn sang cúi đầu hành lễ. Tông Chính Nhược Hàn khẽ gật đầu một cái, hai người tuy chỉ chạm nhau cái chào nhưng ánh mắt thoáng hiện cũng đủ rõ thân phận của đối phương là gì. Vô Thích vốn tư chất thông minh tất nhiên nhận ra bọn họ không thể công khai chào hỏi vì đây là nơi đông người, dân chúng vây quanh, thị phi tứ bề.