“Ngươi…” Ngụy Giao Hoa chỉ biết sợ hãi.

Hai thị vệ vốn luôn là thuộc hạ của Trần Tình, nhiều lần chứng kiến nương nương mình bị bắt nạt nên nỗi câm phẫn vốn từ lâu đã chất chòng trong lòng. Nay Trần Tình ra mặt trừng trị, hai người bọn họ tất nhiên sẽ râm rấp làm theo. Vừa nhận lệnh định tiến về phía Ngụy Giao Hoa liền bị giọng nói của Vô Thích mà dừng lại: “Ai kêu hai ngươi ra tay, đánh người là hai tên công công kia.”

Ngụy Giao Hoa sửng người, kêu nô tài của cô đánh cô?

Hai tên công công dập đầu không ngừng: “Trần phi nương nương, Trần phi nương nương, nô tài không dám!”

“Hai ngươi kháng lệnh?” Vô Thích hằn giọng hỏi ngược.

Run run, hai tên công công tất nhiên không dám trái lệnh, chậm rãi đứng lên bỏ đi chuẩn bị dụng cụ hành hình.

Ngụy Giao Hoa sợ đến phát khiếp, nhưng vẫn không tin Vô Thích dám vượt quyền làm ra những trò này liền trừng mắt nhìn Vô Thích đay nghiến: “Ngươi cường quyền vượt quá thân phận. Muốn xử phạt ta cũng không đến lượt ngươi. Ngươi nên nhớ, hậu cung này còn có thái hậu và hoàng hậu?”

“Ta thân phận cao hơn ngươi, trừng trị ngươi lẽ nào ta không được quyền. Nhưng đánh người của ta, nhục mạ ta lúc ta sa cơ, không trừng trị ngươi ta mới chính là đánh mất đi địa vị.” Vô Thích cười phì, ai bận tâm gì với thái hậu rồi hoàng hậu gì kia chứ? Cô bây giờ chính là muốn trừng trị Ngụy Giao Hoa, còn về sau thế nào thì để sau này hẳn tính.

Chiếc ghế gỗ dài đặt ngay trung tâm mọi người, hai tên công công cầm gậy run run nhìn hai tên thị vệ lôi kéo cưỡng ép Ngụy Giao Hoa nằm dài trên ghế.

Ngụy Giao Hoa sợ hãi đến mặt mũi lấm tấm mồ hôi trôi hết đi son phấn, hét lên: “Các ngươi dám đánh ta. Trần Tình, ngươi dám đánh ta.”

“Đánh!” Vô Thích như không nhẫn nhịn một tiếng nhã ra như trời vang sấm rền: “Hai ngươi không đánh lẽ nào muốn ta đích thân ra tay?”

Hai tên thái giám run rẫy lần lượt nện gậy lên mông Ngụy Giao Hoa. Ngụy Giao Hoa vì bị hai thị vệ của Vô Thích giữ chặt nên chỉ biết nằm la khóc.

“Đánh nhẹ như vậy, Ngụy Giao Hoa không cho hai ngươi ăn cơm sao? Lần trước đánh A Nhàn thế nào thì bây giờ dùng sức đánh nàng ta như thế đó.”

“Áaaa…. Trần Tình, yêu nữ nhà ngươi, ta nhất định sẽ không tha!” Bị hai tên công công lần này dùng sức giáng gậy hết sức mạnh mẽ vào mông, Ngụy Giao Hoa la hét thê thảm, chửi bới cũng chẳng còn văn chương như trước.

A Nhàn và A Ly không còn sợ hãi, nhìn thấy Ngụy Giao Hoa bị đòn như vậy rất hả dạ, rất phấn khởi. Nhưng hai người lại không ngờ Trần phi nương nương lại vì hai người mà ra mặt bảo vệ. Lần này làm lớn chuyện như vậy, không biết hoàng thượng có nỗi trận lôi đình mà tống giam nương nương vào ngục hay không?

“Hoàng thượng giá lâm!” Từ bên ngoài cửa vang vọng vào giọng truyền của công công.

Vừa thấy sự xuất hiện của Tông Chính Nhược Hàn, mọi người bên trong lập tức quỳ gối, riêng chỉ có Vô Thích là nguyên tư thế cũ chăm chăm nhìn Ngụy Giao Hoa, nhanh như vậy mà đã có người đi mách lẽo.

“Hoàng thượng, cứu thiếp. Trần phi cậy quyền bắt nạt, thần thiếp bị oan. Xin hoàng thượng cứu thiếp!” Ngụy Giao Hoa vừa nhìn thấy Tông Chính Nhược Hàn như nhìn thấy cứu tinh, gương mặt nhợt nhạt rã đầy mồ hôi vừa rồi còn chửi bới Vô Thích nay lại sợ hãi, yếu đuối vô cùng.

Tông Chính Nhược Hàn cởi trường bào đang khoác trên người sang khoác ngay lên người Vô Thích khi thấy toàn thân cô ướt nhẹp, trầm giọng: “Xảy ra chuyện gì?”

Hành động này khiến cho Ngụy Giao Hoa vụn vỡ cõi lòng, hoàng thượng vậy mà làm ngơ trước lời khẩn thiết của cô lại chỉ quan tâm đến yêu nữ kia. Trường bào hoàng kim, thấy áo như thấy hoàng thượng. Trường bào đó quyền lực trên vạn người như vậy lại được đích thân hoàng thượng khoác lên người Vô Thích. Điều này cũng đã thể hiện quá rõ thành ý, dù Ngụy Giao Hoa cô hết lời khẩn cầu, tin rằng vẫn sẽ không lọt vào tai y.

“Tiếp tục đánh!” Vô Thích không trả lời câu hỏi của Tông Chính Nhược Hàn, không từ chối trường bào của y khoác lên người, vì vốn dĩ cô cũng đang cảm thấy cơ thể lành lạnh.

Hai tên công công lập tức vâng dạ tiếp tục thi hành đếm tới từ gậy thứ mười hai.

Tông Chính Nhược Hàn không có ý ngăn cản, cũng chẳng quan tâm tiếng la hét thê thảm của Ngụy Giao Hoa mà tập trung nhìn Vô Thích: “Bây giờ đã có thể nói với ta chuyện gì đã xảy ra rồi chứ?”

“Còn không phải hoàng thượng ngươi tam cung lục diện, ba ngàn mỹ nữ lại chỉ đặc sủng mỗi mình Trần Tình.” Vô Thích lướt mắt nhìn sang Tông Chính Nhược Hàn, lời ý ít ỏi nhưng cũng đã đủ rõ.

Tông Chính Nhược Hàn cất giọng trầm trầm: “Nàng ta lại bắt nạt nàng, vô lễ với nàng?”

“Lại?” Vô Thích nâng mí nhìn Tông Chính Nhược Hàn, y dùng từ “lại” lẽ nào luôn biết rõ Trần Tình luôn bị người người ức hiếp? Nhưng ngờ ngệch chỉ thoáng qua cô khẽ cong môi cười khinh bỉ: “Bắt nạt?… Chỉ là chuyện của trước kia.”

Tông Chính Nhược Hàn hai mắt sáng bừng, nhìn qua lại càng khôi ngô hơn người, y dường như rất hài lòng với cách hành sự này của Vô Thích, liền cất giọng: “Ngụy Giao Hoa không biết quy chế cung đình, đánh mất tâm trí, bản thân nhiều lần làm ra những chuyện kì quái mất danh dự hoàng cung. Kể từ bây giờ trẫm phế phi.”

Hai hàng lông mày của Vô Thích bất chợt khẽ nhíu chặt, ánh mắt hoàn toàn là nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề. Ngay cả đám nội tiền thị vệ, thái giám nô tỳ nghe thấy đều kinh hãi, cả đám đồng loạt cúi đầu không dám hó hé. Ngụy Giao Hoa bị đánh nhiều lần như ngất đi lại vì đau mà không thể ngất. Nghe thấy khẩu dụ của Tông Chính Nhược Hàn vang ra, cả tinh thần lẫn thể xác bị chấn động, lăn ra ngất xĩu.

Hai tên công công thấy vậy liền dừng gậy. Vô Thích mi tâm nhíu chặt: “Ta nói ba mươi gậy, còn sáu gậy, hai ngươi dám dừng?”

Lần này đến lượt Tông Chính Nhược Hàn bày ra vẻ mặt khó tin, y nghiêng mặt nhìn Vô Thích, chỉ thấy ánh mắt cô hoàn toàn băng lãnh. Nàng ta vậy mà dáng vẻ lạnh lùng, uy ngiêm nói một là một, rất có khí phái của con nhà tướng.

Nhìn thấy hai tên công công đã giáng tiếp sáu gậy còn lại lên mông Ngụy Giao Hoa, Vô Thích mới hài lòng hả dạ mà xoay người bỏ đi. Tông Chính Nhược Hàn không màng đưa mắt nhìn hai bên mông Ngụy Giao Hoa bê bết máu mà đuổi theo sau Vô Thích.

“Tình nhi!” Tông Chính Nhược Hàn đuổi theo cạnh Vô Thích. Không thấy Vô Thích để mắt đến mình, y nói: “Tình nhi, nàng vừa mới tỉnh lại, sức khỏe chỉ mới hồi phục lại để bản thân lạnh lẽo thế này, nàng không biết chăm sóc bản thân gì hết. Ta thấy đau lòng.”

“Ta trước giờ sức khỏe rất tốt, chỉ bị ướt người thì nhằm nhò gì.” Vô Thích chợt nhớ trên người còn khoác trường bào của Tông Chính Nhược Hàn, liền ý đưa tay định lấy ra khỏi người mang trả. Tông Chính Nhược Hàn liền ngăn cản: “Đợi về phòng hẳn cởi ra!”

Vô Thích không để ý, cởi trường bào nhét vào tay y, nói: “Đợi về đến phòng thì người người đều thấy. Ta còn ở lại đây một ngày, thì muốn bản thân mình được sống yên ổn một ngày.”

Tông Chính Nhược Hàn thấy vậy không muốn cưỡng ép Vô Thích, ném trường bào sang Tiểu Lý Tử, tiếp tục đi cạnh cô.

Đi, tiếp tục đi, đi từ sân viện này đến lối hành lang khác. Bầu không khí im lặng đến mức ngột ngạt. Tông Chính Nhược Hàn nhịn không nổi liền mở miệng: “Nàng đang nghĩ gì?”

Vô Thích trả lời: “Nhàm chán!”

Tông Chính Nhược Hàn hỏi: “Nàng nhàm chán điều gì?”

Vô Thích trả lời: “Tất cả.”

Tông Chính Nhược Hàn lại hỏi: “Vậy như thế nào mới không nhàm chán?”

Vô Thích tùy tiện nói, không hề suy nghĩ: “Ta muốn ra ngoài cung chơi.”

Trầm lặng chốc lát, Tông Chính Nhược Hàn nói: “Được! Ngày mai ta bận rồi, sáng ngày mốt sau buổi thượng triều, ta đưa nàng ra ngoài cung chơi.”

“Thật chứ?” Vô Thích chợt dừng chân, quay phắt nhìn Tông Chính Nhược Hàn, gương mặt thể hiện rõ tia phấn khởi.

Thấy Vô Thích nhìn mình với gương mặt rạng ngời, Tông Chính Nhược Hàn nhịp tim như lỗi vài nhịp, cất giọng tình ý cười: “Hoàng đế không bao giờ hai lời, nhất ngôn cửu đỉnh, đáng giá ngàn vàng.”

“Lời nói từ miệng vang ra như mất đi trong không khí, sao có thể so sánh với vàng chứ? Được, xem như là ngàn vàng. Sáng mốt ta đợi hoàng thượng đưa ta ra ngoài cung chơi.” Vô Thích như nhảy cẩn lên vì vui sướng, cô sắp phải chết vì dáng vẻ buồn tẻ trong cung điện này rồi, ra ngoài chơi, cô muốn ra ngoài chơi.

Tông Chính Nhược Hàn: “…”

Tông Chính Nhược Hàn ngồi trên ghế kinh hãi trước nội y màu đen bị cắt ngắn đến độ để trần cả hai cánh tay lẫn đôi chân dài thon thẳng trắng mịn của Vô thích. Y nửa ngờ nửa vực, lấp bấp nói: “Nàng, nàng ăn mặc…”

Sau khi trở về cung Bách Hoa, Vô Thích ném Tông Chính Nhược Hàn sang bên liền chui vào phòng tắm. Khắp người cô y phục vì ướt mà bám sát người, cực kì khó chịu. Sau khi tắm xong như thường lệ lấy bộ đồ ngủ màu đen tự cô thiết kế cho thợ may chuyên nghiệp của hoàng cung may mà mặc vào. Mấy ngày vừa qua cô đều mặc như thế này mà ngủ. Cứ tưởng là Tông Chính Nhược Hàn rời đi rồi, mà dù có biết y vẫn còn ngồi đó đợi cô cũng chẳng biết ngượng ngùng mà thích mặc gì thì mặc đó. Ai kêu cô là người hiện đại, chỉ là loài tay loài chân thôi mà. Cô vẫn là không biết ngượng ngùng khi bị Tông Chính Nhược Hàn mặt đầy kinh hãi chăm chăm nhìn cô đang ngồi trước gương tự dùng khăn lao tóc.

“Ai đưa nàng y phục này?” Tông Chính Nhược Hàn vẫn là không thể rời mắt khỏi cặp đùi nhẵn mịn của Vô Thích.

“Là ta tự thiết kế, mùa hè nơi đây quá nóng nực, thứ nội y kia cực kì nóng ta không ngủ được.” Vô Thích vò vò tóc, không để ý đến biểu cảm trên mặt của y.

Tông Chính Nhược Hàn sau hồi trấn tĩnh trước đôi chân quyến rũ, có chút nổi giận, nói: “Đám thị vệ bên ngoài từng thấy nàng ăn mặc thế này chưa?”

Vô Thích trả lời: “Thấy thì đã sao. Nhưng A Ly A Nhàn bảo quản ta rất tốt, thấy ta mặc y phục này liền đóng kín mích cửa, đến gió cũng không thể tràn vào.”

Nghe vậy Tông Chính Nhược Hàn thầm thở phào một cái thật nhẹ nhõm: “Chẳng phải nàng luôn thích màu trắng sao? Nội y đen huyền này vì sao nàng lại thay đổi sở thích rồi?”

Không thấy Vô Thích nói gì, chỉ thấy cô dừng tay lao tóc, mặt đầy đâm chiêu suy nghĩ, y tò mò hỏi: “Nàng lại đang bày ra trò quỷ quái gì?”

Vô Thích trong lòng nghĩ gì thì nói đó: “Ta đúng là không thích màu trắng chỉ thích màu đen.” Sau đó lớn tiếng gọi: “A Ly, A Nhàn!”

Nghe thấy tiếng gọi, A Ly A Nhàn lập tức mở cửa, đóng cửa đi vào trong cung kính hành lễ trước Tông Chính Nhược Hàn và Vô Thích.

Vô Thích hỏi: “Thời gian chỉ có một ngày có thể may được một bộ y phục không?”

A Ly trả lời: “Kịp ạ!”

Khóe môi Vô Thích cong lên tia cười: “Tốt! Ta muốn có một y phục thường dân, nhưng tuyệt đối phải là màu đen.”

Tông Chính Nhược Hàn nhất thời im lặng, im lặng thêm chốc lát, vẫn là hết nói nỗi.

Vô Thích đưa tay gở lấy loạn tóc rối, không thấy Tông Chính Nhược Hàn có ý định rời đi, cô hằn giọng, bàng quang nói: “Trễ rồi sao ngươi còn chưa rời đi? Đừng nói là ngươi còn muốn leo lên giường. Nếu vậy ta thà chuyển qua bên lãnh cung để ngủ.”

Vô Thích không uy hiếp, càng không thách thức, lãnh cung đã được Thái Khả tiêu diệt hết u hồn dạ quỷ, nếu Tông Chính Nhược Hàn còn quấy rối, cô liền chuyển qua đó ngủ ngay.

Tông Chính Nhược Hàn trầm lặng chốc lát: “Vẫn chưa trễ, ta muốn ở lại thêm một lát. Ngày mai bận vụ triều chính, không biết đến khi nào mới có thời gian đến thăm nàng.”

“Vậy thì ngày mai hoàng thượng đừng đến. Người cứ lo triều vụ của ngươi, tranh thủ giải quyết xong sáng ngày mốt còn đưa ta ra ngoài cung chơi.” Vô Thích không suy nghĩ nhiều liền chỉ biết đến bản thân mà hào khởi nói.

Tông Chính Nhược Hàn khóe mắt đỏ hằn, ẩn sâu dưới đáy mắt đen lãnh thoáng hiện tia buồn tẻ lạnh người. Y nhìn Vô Thích, nhưng nàng nhìn y không hề có chút tình cảm nào tồn tại.

“Được! Vậy… sáng ngày mốt ta đến đón nàng.” Nói xong liền đứng lên.

Vô Thích thấy y xoay người đi, bóng lưng kia rõ là cô đơn, cô liền gọi theo: “Khoan đã!”

Nghe thấy tiếng gọi của Vô Thích, tâm tư Tông Chính Nhược Hàn liền dao động, y quay người nhìn cộ, tia nhìn hàm ý hy vọng đến rạng ngời. Mà Vô thích lại không nhận thấy điểm này, cô hỏi: “Ngụy Giao Hoa kia, hoàng thượng thật sự muốn truất phế?”

Tông Chính Nhược Hàn khóe mi chậm rãi khép hờ, y có chút thất vọng, nói: “Trước kia nàng luôn giấu nhưng không phải ta không biết Ngụy Giao Hoa cùng một vài phi tần luôn bắt nạt nàng. Nhưng nàng nhiều lần che dấu không muốn lớn chuyện nên ta đành chiều theo nàng mà cho qua. Ta vốn không thuận mắt lại không thể trực tiếp ra mặt giúp nàng. Bây giờ nàng muốn trị tội, tất nhiên cả trước và sau tội nặng chồng chất, đuổi nàng ta ra khỏi cung giáng làm thứ dân đã là khoang hồng cho nàng ta.”

Vô Thích im lặng chỉ tập trung nhìn theo bóng lưng rời đi của Tông Chính Nhược Hàn. Y vậy mà lại biết hết, vẫn là chiều theo mong muốn của Trần Tình mà nhẫn nhịn cho qua hết lần này đến lần khác việc Trần Tình bị bắt nạt. Vô Thích ngao ngán thở dài, thả người nằm lên trên giường. Cô cảm thấy không phải vì Tông Chính Nhược Hàn nhu nhược yếu lòng, mà vì y thật sự muốn bảo vệ một Trần Tình yếu đuối, nên luôn âm thầm im lặng, luôn âm thầm bảo vệ nàng ta. Mà Trần Tình lại vì Tông Chính Nhược Hàn, vì tình yêu mà mặc kệ người người xem thường.

Nếu là thứ tình yêu nhẫn nhịn để được ở cạnh bên nhau này, Vô Thích cảm thấy nếu là cô tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn. Suy đi ngẫm lại, cô vẫn là không hợp với chốn hậu cung thị phi này.