Bởi vì chuyện xảy ra năm đó, Mạt Tử Phong đã nợ Trần Vân Phi một ân tình, ông ta hứa sẽ giúp Tiần Vân Phi làm bất cứ việc gì, giết bất cứ ai.
Lúc này, khi ông ta vừa tới nhà họ Trần, sau khi nhìn thấy Diệp Hi Hòa diệt nhà họ Trần, ông ta đã âm thầm đâm kiếm từ phía sau, không ngờ lại bị Diệp Hi Hòa bắt được. "Räc" một tiếng, Diệp Hi Hòa đã dùng tay không bẻ gấy. kiếm của Mạt Tử Phong! Mạt Tử Phong sửng sốt, trong phút chốc đã nhanh nhẹn lùi về sau, kinh hãi nói: "Cao thủ! Không ngờ một Tân Hải nhỏ. bé lại có người như cậu! Thực lực của cậu không thua kém gì Mật Tử Phong tôi!" Diệp Hi Hòa trở tay tung một chưởng về phía ông ta. "Ha! Không biết tự lượng sức. Coi Mạt Tử Phong tôi là đất sét đấy à?" Mạt Tử Phong cười khẩy, giơ cánh tay lên, cố gắng chặn một chưởng từ không trung của Diệp Hi Hòa. Rắc một tiếng, cánh tay của ông ta theo đó mà gấy và nổ tung thành từng mảnh. Giây tiếp theo, ông ta còn chưa kịp phát ra tiếng kêu đau đớn, dư âm của chưởng đó đã khiến ông ta nố tung, hóa thành vũng máu. Diệp Hi Hòa sải bước đến chỗ Trần Vân Phi, nhưng chỉ thấy Trần Vân Phi đã chết bất đắc kỳ tử chỉ vì một chút chậm. trễ của hẳn. Mắt ông ta trợn trừng trừng như mắt cá chết, nhìn chăm chăm vào thứ gì đó như kinh khủng lảm và đến chết cũng. không thể nhằm mắt. Cho dù Diệp Hi Hòa có châm Thiên Sơn Băng Phách, cũng không có cách nào khiến một người đã chết sống lại Trong cơn tức giận, hẳn đá Trần Vân Phi thành một vũng máu Lão giả này chết cũng không đáng tiếc, nhưng Diệp Hi Hòa còn chưa kịp hỏi xem ai là chủ mưu gây ra vụ thảm án ba năm trước của nhà hẳn thì manh mối đã đứt đoạn tại đây. Nhưng Diệp Hi Hòa cũng không nản lòng, hản biết cái chết của Trần Vân Phi mới chỉ là bắt đầu, mà không phải là kết thúc. Hần dùng ngón tay nhúng máu của Trần Vân Phi ở dưới đất, đi đến trước bức bình phong lớn trong phòng khách của nhà họ Trần và viết một dòng huyết thư: "Kẻ giết người là Diệp Hi Hòa Chăn nước, trùng sóng, nhất kiếm tri Bạch Hồng Quan quay lại báo thù.(*) *) Trích thơ Đường Thẩm Bân, Chuyến du hành của kết khách thiếu niên (tạm dịch) Ba năm trước, phàm là thủ phạm tham gia hủy diệt nhà họ Diệp của tôi, ba ngày sau đều phải đến quỳ lạy tại nghĩa trang của nhà họ Diệp để sám hối và giải thích mọi chuyện. Nếu dám trông chờ vào may mản thì cứ chờ tôi đến gõ cửa từng nhà, chu di tam tộc, chó gà không tha. Thân gửi!" Viết xong mấy dòng chữ lớn này, Diệp Hi Hòa rời đi không thèm quay đầu lại. Không lâu sau, Địch Quảng Đào dẫn theo một nhóm người của Sở Tuần tra đi vào thì nhìn thấy cảnh nhà họ Trần gia hôn loạn và đâm máu. Tuy bọn họ thấy nhiều biết rộng nhưng đều không tránh khỏi khiếp đảm, nôn oẹ mấy lần. "Sở trưởng, vị thiếu gia nhà họ Diệp này điên cưồng quá rồi, anh ta đã một mình tiêu diệt hết nhà họ Trần ư? *Nghe nói nhà họ Trần có bốn đại cung phụng, đều là cao thủ cấp Tông sư, vậy mà cũng không ngăn cản được anh ta?!" "Sở trưởng, anh thật sáng suốt vì lúc đó không để chúng tôi đắc tội sát thần này, nếu không..." Một nhóm người của Sở Tuần tra âm thầm đổ mồ hôi lạnh, nghĩ đến việc trước đó đã chĩa súng vào Diệp Hi Hòa, thấy mình đúng là mạo hiểm làm liều. Mà lúc này, Địch Quảng Đào cũng nghĩ lại còn rùng mình, anh ta vỗ nhẹ lên trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch của mình, sau đó cấn thận đọc huyết thư do Diệp Hi Hòa đế lại "Mau chụp huyết thư này lại và truyền đi khắp nơi để mọi người ở Tân Hải biết tất cả những chuyện đã xảy ra vào đêm nay *Truyền đi khắp nơi? Sở trưởng, làm vậy hình như không ổn lắm đâu? Nếu những gia tộc và thế lực khác biết tất cả những chuyện này đều do Diệp thiếu làm, chẳng phải anh ta sẽ trở thành mục tiêu công kích của dư luận ư?"