Dưới sự sợ hãi và nghẹt thở tột độ, ngay cả giọng điệu Địch Quảng Đào cũng mềm đi: "Diệp thiếu, đúng là tôi đã từng tìm hiểu chuyện của ba năm trước. Nhà họ Diệp các người bị người khác giết hại,.. Nhưng thật không dám giấu, những gì tôi biết cũng chỉ đến vậy!”
"Sau đó lúc tôi muốn điều tra sự thật về đêm hôm đó thì như bị một bàn tay vô hình ngăn cản, bao gồm cấp trên của tôi cũng ra lệnh cho tôi không được tiếp tục điều tra. Tôi chỉ có thế khắc phục hậu quả ở mức độ lớn nhất và chặn tin tức... "Khäc phục hậu quá? Chăn tin tức?" Diệp Hi Hòa nghe được lời này thì sắc mặt trở nên cực kỳ lạnh lùng. Cứ như hắn đã nghe thấy một câu chuyện cười đây mỉa mai Gia tộc mình xảy ra án mạng bi thảm, cả nhà chết hết, người hay thần đều thấy tức giận, nhưng Sở Tuần tra không những không làm gì mà còn giúp một đám hung thú che đậy?! "Sở trưởng Địch, uổng công tôi coi trọng anh, tôi rất không hài lòng với câu trả lời của anh!" Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói. "Diệp thiếu gia, những gì tôi nói đều là thật! Vả lại tôi có thể rất thẳng thần nói cho anh biết, lý do gây nên kết cục này. là bởi vì kẻ ra tay với nhà họ Diệp các anh đêm đó không hề đơn giản, lai lịch không tâm thường, ít nhất không phải người mà Sở Tuần tra chúng tôi có thế can thiệp!" Địch Quảng Đào trầm giọng nói: "Kế cả bây giờ, đêm đó đối với tôi mà nói đều là vụ án phức tạp, tôi bị cản nên cũng không có cách nào tiếp tục điều tra” "Vụ án phức tạp sao? Nếu các người đã không tra ra được, vậy tôi sẽ làm theo cách của mình!" Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói với Địch Quảng Đào: "Sở trưởng Địch, tôi chỉ cho anh một lời khuyên. Sau này nơi có Diệp Hỉ Hòa tôi, Sở Tuần tra các người nên tránh xa vào!" "Các người cũng không cần lo chuyện ba năm trước nữa, các người càng đừng xen vào chuyện của tôi thì hơn, đừng trách tôi không nhắc nhở!" Địch Quảng Đào định mở miệng nhưng lại hít một hơi thật sâu rồi mới nói: "Được, Diệp thiếu, tôi biết rồi...” Cút! Địch Quảng Đào cảm thấy như nghẹt thở, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành dẫn cấp dưới của mình chán nắn tút li Giờ phút này, những cấp dưới gần trăm người mà anh ta đưa tới ở phía sau đều tức giận. Cho đến khi đi rất xa, lúc này mới có người hỏi Địch Quảng Đào: "Sở trưởng, thiếu gia nhà họ Diệp đúng là ngang ngược quá rồi! Thật sự tưởng rằng có thể coi trời Tân Hải bằng vung chắc? Vừa rồi tại sao không cho chúng tôi tiến lên bắt anh ta chứ?" "Im đi! Các người hiếu cái gì!" Địch Quảng Đào quay lại xe của mình, lấy điếu thuốc ra, vừa châm lửa vừa đưa vào miệng, nhưng bàn tay cầm điếu thuốc vẫn hơi run. "Có biết vừa rồi nếu không phải thân phận tôi đặc biệt thì anh ta đã giết cả tôi rồi không?!" “Sở Tuần tra chúng ta vốn nợ nhà họ Diệp một lời giải thích, bây giờ tôi còn nói được gì nữa?" "Hơn nữa các người không biết lần này Diệp Hi Hòa trở lại thật sự khác hắn trước đây, ngay cả cao thủ cấp bậc Tông sư. cũng có thể g iết chết dễ dàng..." "Tân Hải vốn đã rất hỗn tạp, các thế lực lớn và gia tộc kia luôn đè đầu Sở Tuần tra chúng ta. Cứ để anh ta làm ầm ï lên, thay đổi thế lực và gia tộc mới thì đối với sở Tuần tra chúng ta mà nói cũng không phải là chuyện xấu..." Nhà họ Trần. Trần Vân Phi nhận được một cuộc điện thoại thần bí, đột nhiên đứng dậy khỏi ghế: "Ông nói cái gì? Hai trăm tử sĩ, còn có ông Lam đều... đều chết dưới tay tàn dư kia của nhà họ Diệp? Ngay cả Hán Sinh cũng. "Ông chủ Trần, sự thật hoàn toàn chính xác, những chuyện này đều là tôi chính mắt nhìn thấy khi trốn sau cửa sốt" Đầu bên kia điện thoại hạ thấp giọng mà nói: "Với cả tôi còn muốn nói cho ông biết, người thiếu gia nhà họ Diệp này thật sự khác hẳn trước kia, chẳn chắn hần có được chân truyền của của cao nhân nào đó. Vương Quảng - cấp dưới đáng tin quan trọng nhất của tôi, võ giả 9 sao cũng bị hẳn gi ết chết chỉ băng một bàn tay..."