Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Vô Tình!”

Quân Thanh Vũ nắm chặt chăn, tức giận nhìn nam nhân mơ màng trước mặt: “Y phục của ta đâu? Ngươi cởi hết y phục của ta lúc nào!”

Lúc nàng mở mắt ra đã cảm giác trên người lạnh lẽo, sau đó y phục của mình lại không cánh mà bay. Nhưng càng khiến cho Quân Thanh Vũ kinh ngạc chính là, thực lực của Vô Tình đã mạnh tới trình độ như thế rồi, có thể ở dưới tình huống nàng không phát giác đã cởi hết y phục của nàng……

Vô Tình khẽ nhíu mày, giọng nhàn nhạt nói: “Ta sợ nàng nóng.”

Ta sợ nàng nóng ——

Các ngươi có gặp qua người sau khi cởi hết y phục của nữ nhân, còn có thể nói ra loại lời đường hoàng này khônh? Khuôn mặt lạnh nhạt kia, không hề vì hành động của mình mà cảm thấy xấu hổ.

Như tất cả đều là chuyện đương nhiên……

Quân Thanh Vũ cười lạnh một tiếng: “Bây giờ là mùa xuân, không phải là mùa hè, hơn nữa chúng ta đều là võ giả, cho dù rơi vào biển lửa, ta đều không bị nóng chết!”

Lời nói vừa dừng, một cánh tay từ phía trước duỗi tới kéo nàng vào trong lòng.

Lúc này ngực của nam nhân nửa mở, da thịt trắng nõn như một khối mỹ ngọc, dán chặt vào với nàng, cảm nhận được độ ấm từ thân thể của nam nhân truyền đến, cơ thể của Quân Thanh Vũ bỗng dưng cứng đờ, trước ngực như là dán miếng sắt bị thiêu đốt đỏ bừng, nàng nóng đến có chút khó chịu.

Người nam nhân này lạnh nhạt như thế, nhưng thân thể lại ấm áp như vậy……

“Vô Tình, ngươi muốn làm gì?”

Quân Thanh Vũ có chút bất an: “Để ta mặc y phục vào trước đã.”

“Đừng nhúc nhích.” Vô Tình nhíu mày, rũ mắt nhìn thiếu nữ trong lòng, nhàn nhạt nói: “Như vậy nàng sẽ nóng……”

Quân Thanh Vũ bất giác ngây ngẩn cả người, nàng ngước mắt nhìn nam nhân trước mắt, đáy lòng trào ra một cảm giác khó tả.

Không thể không nói, Vô Tình xác thật lớn lên rất đẹp, rồi lại không mang theo khí thế âm nhu như nữ tử, nửa ngực lỏa lồ hiện ra da thịt trắng nõn, có lực dụ hoặc cực hạn, mắt đen của hắn không tập trung như còn chưa tỉnh ngủ, tóc đen như vẩy mực xõa từ trên lưng trải dài ở trên giường.

Nhưng mà bộ dáng của hắn như thế, lại không phải bất kì kẻ nào cũng có thể thấy được……

Cảm giác được chỗ ngực hai người kề sát truyền đến độ ấm nóng rực, Quân Thanh Vũ cuống quít che dấu hoảng loạn trong lòng mình, nói: “Vô Tình, ngươi buông ta ra trước!”

“Đừng nhúc nhích!”

Vô Tình cầm chặt tay nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng lẩm bẩm: “Nàng lộn xộn, ta sẽ không thoải mái……”

Quân Thanh Vũ đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó ở cảm giác được phía dưới như có thứ gì đó đang chạm vào mình, đột nhiên cả kinh, chợt không có bất kì dấu hiệu gì nâng chân lên, phịch một tiếng hung hăng đạp xuống bụng của Vô Tình, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ta giúp ngươi hạ hỏa!”

Vô Tình kêu rên một tiếng, nhưng không nói gì thêm, ngước mắt nhìn một tia ửng đỏ xẹt qua trên mặt của thiếu nữ.

“Ầm!”

Đột nhiên, cửa bị một chân đạp ra.

Hoa Lạc Y vội vàng lắc mình đi vào, nôn nóng lớn tiếng nói: “Tiểu vũ, xảy ra chuyện gì vậy?”

Khuôn mặt của hắn lập tức hiện ra vẻ khẩn trương, nhưng khi nhìn thấy hai người kia ở trên giường, trong nháy mắt lòng lọt vào vực sâu vạn trượng……

Gió mát thổi qua, vén lên tóc đen của thiếu nữ, Hoa Lạc Y rõ ràng nhìn thấy cánh tay và bả vai của nàng lỏa lồ ra bên ngoài……

Hôm nay hắn vốn muốn đến xin lỗi, nhưng mới vừa đi đến ngoài cửa đã nghe được bên trong phát ra động tĩnh khác thường, vốn tưởng rằng nàng đang chiến đấu với người khác, ai ngờ đập vào i mắt lại là một màn này.

Rất dễ dàng tưởng tượng được, đêm qua bọn họ chính là ngủ chung một giường, sao Hoa Lạc Y không biết bọn họ đã xảy ra cái gì? Huống chi, bây giờ Quân Thanh Vũ lại là thân thể trần truồng……

Vô Tình khẽ nhíu mày, hắn giơ tay kéo chăn che cánh tay và bả vai lỏa lồ của thiếu nữ lại, rồi sau đó rũ mắt xuống, ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Tối hôm qua nàng mệt mỏi rồi, cho nên, ta tới giúp nàng mặc y phục.”

“Mệt?” Quân Thanh Vũ lập tức không phản ứng lại, qua nửa ngày mới biết được hàm nghĩa lời này của Vô Tình, bất giác hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, quay đầu nhìn về phía Hoa Lạc Y ở cửa……

Hoa Lạc Y nhìn hai người giao lưu ái muội, lòng nháy mắt như bị xé rách đau đớn, đột nhiên, hắn cười to hai tiếng, hồng y xoay người mà đi, biến mất ở trước mắt nàng.

Cho đến khi hắn rời đi, tiếng cười thê lương kia còn vang vọng thật lâu……

Hí!

Bên hông truyền đến đau đớn khiến Quân Thanh Vũ phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn nam nhân trước mặt, trong ánh mắt hiện ra tia nghi hoặc, gia hỏa này lại làm sao vậy?

……

Nắng sớm từ từ chiếu xuống, dừng ở khuôn mặt yêu nghiệt không biểu tình của nam nhân, hắn đi lang thang không có mục tiêu ở trên lối đi nhỏ, ngọn lửa giữa mày ảm đạm như mất đi ánh sáng.

“Hoa Lạc Y?”

Bỗng nhiên, vài bóng dáng ngăn ở trước mặt hắn.

“Chậc chậc, đây không phải là Hoa Lạc Y sao? Mỹ nhân nổi danh trong nội môn của chúng ta, hôm nay ca ca ta thấy ngươi hình như không vui, nếu không bồi chúng ta chơi vui vẻ một chút, như thế nào?”

Trong ánh mắt Hoa Lạc Y là một mảnh mờ mịt, đần độn bước đi, thậm chí đều không nghe được có người đang nói chuyện với hắn.

Nữ nhân kia đã từng là hy vọng của hắn, vì nàng, hắn mới cố gắng sống đến bây giờ, nhưng mà bây giờ mất đi phân hy vọng này, vậy hắn lại lấy lý do gì ngoan cường đấu tranh với những người đó?

Mấy năm nay vì sống sót, hắn từ bỏ tôn nghiêm, cũng từ bỏ thân phận nam nhi, chuyện tới bây giờ, hắn không biết làm như vậy thì có ý nghĩa gì……

“Hoa Lạc Y, rốt cuộc ngươi có nghe chúng ta nói hay không?” Khuôn mặt của thanh niên cẩm y lạnh lùng, hung hăng bắt được vạt áo của Hoa Lạc Y, kéo một cái, một mảnh vải đỏ bị hắn xé xuống, lộ ra da thịt trắng nõn như ngọc, còn có ngực bằng phẳng kia……

“Nam nhân!”

Đôi mắt của thanh niên cẩm y co rụt lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt thế trước mặt này.

Lúc này mới phát hiện, ở trên cổ của nam nhân còn có một hầu kết lồi ra, vừa rồi ánh mắt của bọn họ đều bị khuôn mặt của hắn hấp dẫn, vì vậy bỏ qua điểm này.

Hoa Lạc Y là nam nhân, sao có thể!

“Ha ha, không nghĩ tới Hoa Lạc Y lại là một nam nhân! Nhưng, khuôn mặt tuyệt mỹ như thế cho dù là nam nhân, cũng đủ khiến một số nam tử vì ngươi mà điên cuồng, dù sao lúc trước và sau này không phải đều giống nhau sao? Huống chi ngươi ngụy trang thành nữ nhân, nhất định là thích cảm giác làm nữ nhân, lúc này, ta sẽ thỏa mãn ngươi!”

Thanh niên cẩm y cười to hai tiếng, ánh mắt thèm nhỏ dãi đặt ở trên người Hoa Lạc Y đang ngây ngốc mà quên phản ứng, nếu chạy tới thân phận hắn là nam nhi này, đoán chừng sẽ càng hoàn mỹ hơn……

Hoa Lạc Y không có biểu cảm tùy ý để những người này xô đẩy, đần độn như là không tìm thấy đông nam tây bắc. Nhưng ngay ở lúc móng heo của thanh niên vỗ lên khuôn mặt yêu nghiệt kia, trong mắt phượng của hắn hiện lên một tia chán ghét.

“Cút!”

Môi đỏ khẽ mở, giọng nói kia tràn ngập sát khí lạnh lẽo.

Thanh niên cẩm y đầu tiên là ngẩn ra, tiện đà cười lạnh: “Hoa Lạc Y, tuy ngươi và Quân Thanh Vũ quen biết, nhưng nàng cũng chỉ là một đệ tử nội môn mà thôi, ta lại có chút giao tình với đệ tử hạch tâm, nàng sẽ vì một mình ngươi mà đắc tội với những thiên tài tâm cao khí ngạo đó sao? Đừng có nằm mơ, không ai sẽ ngu ngốc vì những người khác mà đi đắc tội cường giả! Cho dù nàng có linh thú Tiên Thiên làm hậu thuẫn, hậu trường của những thiên tài đó cũng không yếu.”

Quân Thanh Vũ……

Ba chữ này như một cái búa hung hăng đập vào trong lòng hắn, khiến trước mắt hắn lại hiện ra một tia mê mang và thống khổ lần nữa.

“Vương Thạch sư huynh, vô nghĩa với hắn làm gì? Chúng ta dạy dỗ hắn một trận trước, chặt gẫy nhuệ khí của hắn, đến lúc đó sư huynh ngươi muốn làm gì đều có thể đi hoàn thành!”

Ầm

Một mãnh quyền hung hăng đấm ở trên ngực Hoa Lạc Y, bước chân của hắn lập tức lui về phía sau, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, máu đỏ chói mắt khiến khuôn mặt của hắn càng thêm yêu nghiệt.

Không đợi hắn phản ứng lại, một chân bên cạnh hung hăng đạp xuống, thân thể của hắn xoay tròn ở không trung một vòng phịch một tiếng rơi xuống mặt đất.

Nhưng Hoa Lạc Y lại như là đã chết, từ đầu tới cuối đều không có một động tác, tùy ý để những nắm đấm của người đó dừng ở trên người hắn……

Đột nhiên, một ánh lửa nóng cháy từ sau lưng đánh tới, dừng ở trên lưng một người trong đó.

Trong mê mang, hắn như thấy được một con hồ ly màu lửa đỏ đang nhanh chóng đánh tới ở chỗ không xa……

Hoa Lạc Y mặt không biểu tình nhìn hồ ly đỏ đánh tới, trong mắt phượng không có dao động chút nào.

Hình như hồ ly kia là linh thú của nàng, nhưng sao linh thú của nàng lại tới cứu hắn? Nhất định là ảo giác của hắn mà thôi……

Hắn từ từ nhắm mắt lại, nụ cười bên môi đầy chua xót…

“Linh thú?” Vương Thạch nhíu mày lại, ánh mắt đặt ở trên da lông đỏ của hồ ly: “Lại là linh thú thập nhị giai! Chúng ta đi trước!”

Hắn xoay người muốn rời đi, nhưng sao Hồng Ngọc cho hắn cơ hội? Mở miệng phun ra một hỏa cầu, ầm một tiếng đánh ở trên người Vương Thạch.

Phụt!

Cơ thể của Vương Thạch bay về phía trước, máu tươi từ giữa không trung bắn xuống, rồi sau đó ở dưới ánh mắt của mọi người hung hăng ngã trên mặt đất, một thân chật vật.

Hồng Ngọc cao ngạo nâng đầu lên, khinh bỉ nhìn Vương Thạch, vẻ mặt kia như đang nói, loại như ngươi mà chạy trốn từ tay của ta!

“Đáng chết!”

Vương Thạch xoay người chém ra một đạo kiếm khí, Hồng Ngọc vội vàng lắc mình tránh qua, ầm một tiếng, kiếm khí chém ở trên một cục đá cách đó không xa, bỗng nhiên nổ thành tan tác.

Hồng Ngọc hoàn toàn bị chọc giận, nhân loại này lại còn dám phát ra công kích với nó, hành vi của hắn chính là đang khiêu khích mình!

Ngay lập tức, một ánh sáng đỏ hiện lên, Hồng Ngọc như một hỏa cầu nhanh chóng xông về phía Vương Thạch, trên người chợt bùng cháy lên ngọn lửa hừng hực……

“Không tốt!”

Sắc mặt của Vương Thạch đại biến.

Uy áp của linh thú thập nhị cấp khiến hô hấp của hắn hơi cứng lại, hoảng sợ nhìn Hồng Ngọc như một ngọn lửa kia. Nhưng vào ngay phút quan trọng, một tiếng quát lãnh lệ từ phía sau truyền đến, khiến khuôn mặt đang tuyệt vọng của Vương Thạch tràn ngập ý mừng.

“Linh thú từ đâu ra không ở sau núi ngây ngốc, cũng dám tới môn phái hành hung, tổn thương đệ tử của lưu nguyệt môn ta!”

Ầm!

Một cổ khí thế cường đại nghiền áp đến, chợt một tay ngọc hung hăng đánh xuống, bốp một tiếng, tát thân thể Hồng Ngọc một cái bay ra ngoài.

Một cái tát này đã dùng hết phần lớn lực lượng của nàng, ngay tức khắc, cơ thể của Hồng Ngọc nện ở trên một cây cổ thụ, oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

Nó nâng đôi mắt tức giận lên, nhìn chằm chằm nữ tử đột nhiên xuất hiện.

Cũng là bạch y, Quân Thanh Vũ khiến cho người ta cảm thấy một loại thanh lãnh siêu tục, mà nữ nhân này lại khiến cho người khác cảm giác cao cao tại thượng, có thêm một chút khí thế trần tục.

Nàng đứng thẳng ở trong gió, tóc đen khẽ bay, trên mặt tinh xảo nở một nụ cười lạnh, một đôi mắt như biết nói chứa tia lãnh lệ nghiêm túc.

“Bạch Y sư tỷ!”

Khi nhìn thấy nữ tử, trong lòng Vương Thạch đại hỉ, vội vàng tiến lên nói: “Bạch Y sư tỷ, ngươi đã trở lại?”

“Bạch Y? Nàng chính là Bạch Y?”

Nghe thấy cái tên này, các đệ tử vây xem bên cạnh đều sửng sốt, ở trước khi Quân Thanh Vũ chưa vào môn phái, Bạch Y chính là một truyền thuyết……

Nghe nói khi Bạch Y này mới vào môn phái, thực lực đã là Hậu Thiên bát cấp, hai năm thành công tiến vào nội môn, rồi sau đó ba năm còn từ nội môn tới trung tâm, hiện giờ cách nàng trở thành đệ tử hạch tâm đã qua hai năm, nàng đã là đột phá đến Tiên Thiên, là cường giả Tiên Thiên trẻ tuổi nhất trong môn phái trừ thiếu chủ ra……

“Ngươi là ai?” Bạch Y nhíu mày lại, không lạnh không nhạt nhìn Vương Thạch.

Vương Thạch cứng lại, lẩm bẩm nói: “Bạch Y sư tỷ, ngươi đã quên ta sao? Ta là Vương Thạch, lúc trước chúng ta cùng nhau tham gia khảo hạch môn phái……”

“Vương Thạch? Ta không có ấn tượng gì.”

Nữ tử nói không lưu tình chút nào, khiến sắc mặt của Vương Thạch đột nhiên đỏ lên.

Hắn có thể ở nội môn lăn lộn như vậy, còn không phải bởi vì ỷ vào lúc trước từng tham gia khảo hạch môn phái với Bạch Y sao, ai biết đối phương đã sớm quên mất hắn, lúc trước bọn họ còn chung đội tham gia khảo hạch, hơn nữa còn sống chung bảy ngày……

“Ở đây đã xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt của Bạch Y xẹt qua từ trên mặt Vương Thạch, dừng ở trên người Hồng Ngọc, lãnh lệ nói: “Ai có thể trả lời vấn đề của ta không?”

Một tia hơi thở nghiêm túc từ trên người Bạch Y khuếch tán ra, ánh mắt sắc bén như dao nhỏ.

“Là thế này, Bạch Y sư tỷ.” Vương Thạch phục hồi tinh thần lại, chỉ vào Hồng Ngọc nói: “Không biết hồ ly kia từ chỗ nào lao tới muốn giết ta, nếu không phải ta mạng lớn, trùng hợp gặp được Bạch Y sư tỷ ngươi trở về, đoán chừng ta sẽ chết ở trong tay nó.”

Khuôn mặt của Vương Thạch oan ức, oán giận lườm Hồng Ngọc.

Hồng Ngọc giãy giụa muốn từ trên mặt đất bò dậy, lại phát hiện cả người không sử dụng được lực lượng, đôi mắt màu đỏ tràn ngập lửa giận, hung hăng nhìn những nhân loại này.

“Hừ!” Bạch Y hừ lạnh một tiếng, khí phách thẳng tới trời cao nói: “Một linh thú thập nhị cấp nho nhỏ không đi tu luyện, lại chạy xuống núi tổn thương đệ tử môn phái, vì để cho ngươi khắc vào trong tâm, ta sẽ trừng phạt ngươi một chút, tạm thời phong ấn lực lượng của ngươi, tự ngươi đi nghĩ lại một chút đi.”

Ầm!

Một cổ lực lượng xốc bay Hồng Ngọc ra ngoài, rồi sau đó nó cảm giác được lực lượng kia chui vào trong cơ thể của mình, nhưng rốt cuộc không sử dụng được lực. Lúc này trong mắt của Hồng Ngọc lộ ra tia hoảng sợ, sợ hãi nhìn Bạch Y……

“Vương Thạch, sự tình kế tiếp sẽ giao cho ngươi xử lý, ta mới vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về, cần đi bẩm báo với môn chủ.”

Nói xong lời này, mọi người chỉ cảm thấy đến một cổ thanh hương xẹt qua chóp mũi, bóng dáng tuyết trắng kia mất đi tung tích……

Nửa ngày sau, mọi người mới lần lượt hoàn hồn, đồng tình nhìn Hồng Ngọc trên mặt đất.

“Hồ ly này thật sự là vận khí không tốt, không khéo đụng phải Bạch Y sư tỷ.”

“Ta đã sớm nghe nói về Bạch Y sư tỷ, nàng đã từng từ chối yêu cầu thu đồ đệ của môn chủ, nhưng môn chủ lại cực kỳ tin tưởng nàng, còn coi nàng như Chấp Pháp Giả mà bồi dưỡng, cho nên Bạch Y sư tỷ là tuyệt đối không để người ta xúc phạm đến những quy tắc của Lưu Nguyệt Môn, hồ ly này muốn giết hại đệ tử Lưu Nguyệt Môn, sao Bạch Y sư tỷ có thể dễ dàng buông tha cho nó?”

Nghe những tiếng nghị luận đó, Vương Thạch ho khan giọng nói, ha hả cười nói: “Hồ ly đáng chết, không phải ngươi muốn giết ta sao? Có bản lĩnh thì bây giờ lên đi, ta đứng ở đây để bị ngươi giết này!”

Hồng Ngọc tức giận lườm hắn, trong mắt đỏ chợt lóe sát khí.

Vương Thạch lại không để hồ ly đã không có lực công kích này vào mắt chút nào, hắn cười ha ha hai tiếng: “Hồ ly, xem ngươi còn tốt thế nào, người đâu, bắt hồ ly này trở về cho ta, đúng rồi thuận tiện cũng mang Hoa Lạc Y về phòng tu luyện cho ta, các ngươi thấy được chứ? Đây là kết quả của việc đối nghịch với Vương Thạch ta!”

……

Trong Chu Tước Bảo Đỉnh, bốn vách tường sắt đỏ, nam nhân đứng ở trước một đỉnh lò, ánh lửa trong lò khiến khuôn mặt của hắn càng thêm anh tuấn, dù là bốn chữ phong hoa tuyệt đại này cũng không quá.

“Bây giờ ngươi còn thiếu sức chiến đấu, cho nên, sau đó ta sẽ trợ giúp Xích Tiêu khôi phục thực lực với Phượng Hoàng, chẳng qua cho dù lấy hai người chúng ta hợp lực, nhiều lắm cũng chỉ có thể khôi phục thực lực của nó đến Tiên Thiên.”

“Tiên Thiên?” Quân Thanh Vũ nhướng mày cười: “Tiên Thiên cũng đã không tồi, khi nào các ngươi bắt đầu?”

“Bây giờ” Chu Tước ngước mắt nhìn Quân Thanh Vũ, trong ánh mắt lãnh khốc hiện lên một tia phức tạp gần như không thể thấy: “Thực lực không phải một sớm một chiều là có thể khôi phục, ở trong khoảng thời gian ngắn ta và Phượng Hoàng không thể thay ngươi chiến đấu, nhưng có hắn ở bên cạnh ngươi, ngươi sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.”

Quân Thanh Vũ hiểu hắn trong miệng Chu Tước là Vô Tình, xác thật như thế, với của thực lực của Vô Tình, trong môn phái trừ lão nhân có thể chiến một trận với hắn ra, những người khác đều không phải là đối thủ của hắn.

“Xích Tiêu và Hoàng Nhi không thể tiến vào Chu Tước Bảo Đỉnh, có phải ngươi muốn đi túi Càn Khôn Vạn Vật tìm bọn nó hay không?”

“Không.” Chu Tước lắc đầu: “Bọn họ và ngươi đều có quan hệ khế ước, cũng tồn tại một chút liên quan đến ta, ngươi chỉ cần cho bọn nó ăn tinh huyết của ta vào, bọn nó có thể tự do vào ra Chu Tước Bảo Đỉnh, ta không thể rời Chu Tước Bảo Đỉnh thời gian quá dài.”

Quân Thanh Vũ hơi gật đầu, vừa định nói cái gì đó, bên tai truyền đến tiếng cười của Vô Đạo lão nhân.

“Ha hả, tiểu chủ nhân, tinh huyết của Chu Tước đại nhân luôn rất trân quý, ngàn năm mới có thể ngưng tụ một giọt, tinh huyết của hắn có thể cải tạo thể chế của linh thú, sau khi hai linh thú kia dùng, sau này tu luyện sẽ càng thêm dễ dàng.”

Vô Đạo lão nhân mỉm cười nói.

Nếu không phải vì khiến thế lực bên cạnh tiểu chủ nhân nhanh chóng trưởng thành lên, Chu Tước đại nhân cũng sẽ không bỏ ra hai giọt tinh huyết của bản thân……

Chu Tước nhíu mày lại, ánh mắt lãnh khốc nhìn về phía Vô Đạo lão nhân: “Ngươi nói quá nhiều.”

Cảm nhận được bất mãn trong lòng Chu Tước, Vô Đạo lão nhân vội vàng ngậm miệng lại, cũng không dám nhiều lời thêm một chữ nữa……

“Ta sẽ để Hoàng Nhi và Xích Tiêu chuẩn bị.”

Quân Thanh Vũ nhìn Chu Tước rồi xoay người rời khỏi Chu Tước Bảo Đỉnh, rồi sau đó đến thông báo cho Hoàng Nhi và Xích Tiêu, khi tất cả mọi chuyện đều hoàn thành, lòng của nàng đột nhiên nhảy dựng, sắc mặt đại biến: “Không tốt, Hồng Ngọc đã xảy ra chuyện!”

“Đội trưởng, việc lớn không tốt!”

Đúng lúc này, Lý Lộ thành viên tiểu đội Phong Vân vội vàng tới báo, thở hổn hển nói: “Hoa Lạc Y và Hồng Ngọc bị đệ tử Vương Thạch xếp hạng mười lăm bảng Nội Môn bắt đi, hơn nữa…… Hơn nữa thực lực của Hồng Ngọc còn bị phong ấn, bây giờ hai người đều sinh tử không rõ, từ trước đến nay tên Vương Thạch kia tàn nhẫn độc ác, hắn không dám giết Hoa Lạc Y, nhưng lại không nhất định sẽ không giết Hồng Ngọc……”

Bốn chữ sinh tử không rõ này, khiến sắc mặt của Quân Thanh Vũ lập tức âm trầm.

“Vương Thạch!” Ánh mắt của Quân Thanh Vũ hơi trầm xuống, trên khuôn mặt thanh lãnh tuyệt sắc là một vẻ sát khí: “Lý Lộ, đi thông báo cho mọi người tiểu đội Phong Vân đến phòng tu luyện thứ mười lăm với ta, không ai có thể tổn thương người của ta còn có thể bình yên vô sự!”

“Vâng, đội trưởng!”

Lý Lộ chắp tay, vội vàng xoay người đi ra ngoài……

Trong thư phòng, Cố Ngôn ngẩng đầu đã trông thấy Bạch Y đẩy cửa đi vào, chậm rãi đặt quyển sách trên tay xuống, khẽ cười nói: “Bạch Y, ngươi đã trở lại?”

“Vâng.” Bạch Y khẽ gật đầu: “Môn chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành.”

“Ha ha.” Cố Ngôn cười to hai tiếng, vừa lòng gật đầu: “Bạch Y, nhiệm vụ nguy hiểm như vậy quả nhiên chỉ có ngươi có thể đảm nhiệm, đúng rồi, trước khi ngươi rời khỏi môn phái có đi qua sau núi hay không?”

Ánh mắt của ông ta khẽ động, nhìn chằm chằm thiếu nữ bạch y trước mặt.

Dựa theo sư phụ miêu tả, lại rất giống Bạch Y, mà đoạn thời gian đó mình ở sau núi ôm cây đợi thỏ, Bạch Y trùng hợp có nhiệm vụ trong người rời khỏi môn phái, bây giờ trong môn phái phàm là nữ tử có chút khả năng đều bị mình thử qua, bây giờ còn lại cũng chỉ có nàng……

Bạch Y khẽ gật đầu: “Khoảng thời gian trước bởi vì có một số việc, cho nên ta thường xuyên đến sau núi, không biết môn chủ hỏi cái này là……”

“Ha ha, ta cũng chỉ là tùy tiện hỏi thôi.” Cố Ngôn cười to hai tiếng: “Bạch Y, ngươi cũng là một Luyện Trận Sư, lúc trước La Phàm còn cố ý thu ngươi làm đệ tử, ngươi lại từ chối, không biết bây giờ trình độ của ngươi là ở vị trí gì?”

Bạch Y nhíu mày lại, kinh ngạc nhìn khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười của Cố Ngôn.

“Môn chủ đại nhân, đây là bí mật của ta.”

Nàng cũng chỉ mới hai mươi tuổi, cũng đã tới Luyện Trận Sư ngũ cấp, Luyện chế Tụ Linh Trận cỡ lớn càng dễ như trở bàn tay, tuổi như thế có thành tựu như vậy, cho dù là nói cũng sẽ không có người tin tưởng.

Vậy nàng còn không bằng không nói, miễn cho lại sinh ra rất nhiều chuyện……

Cố Ngôn tinh tế nhìn vẻ mặt biến hóa của Bạch Y, khi nhín thấy trên mặt nàng dần dần mang theo bất mãn thì mới thu ánh mắt lại, trong lòng càng tin tưởng vững chắc phán đoán của mình.

“Bạch Y, ở nửa năm trước ngươi đã giao cho ta một ít Tụ Linh Trận cỡ lớn, bây giờ thực lực của ngươi hẳn là tới lục cấp, không biết ta nói đúng không?”

Lục cấp?

Bạch Y cười lạnh một tiếng, với tuổi tác của nàng, sao có thể tới Luyện Trận Sư lục cấp? Môn chủ thật đúng là suy nghĩ kỳ lạ, chỉ là nàng cũng lười giải thích, chỉ nhàn nhạt nói: “Môn chủ đại nhân, ta mệt mỏi, có thể đi xuống nghỉ ngơi không?”

“Ha ha, ta đã quên ngươi vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trở về, đi xuống nghỉ ngơi đi.” Cố Ngôn nhìn Bạch Y, ánh mắt chợt lóe vài cái: “Đúng rồi, bây giờ Hiên Nhi cũng ở trong môn phái, nếu ngươi nhớ hắn thì đi tìm hắn.”

Bước chân của Bạch Y hơi ngừng lại, không dấu vết gật đầu, bạch y kia chợt biến mất ở trước mặt Cố Ngôn……

“Xem ra Bạch Y chính là thiên tài mà sư phụ nói kia, cũng chính là sư công của ta, chính là hình như nàng không có hứng thú với những việc này, một khi đã như vậy ta cũng không ép nàng, chỉ cần biết nàng là ai là đủ rồi, kế tiếp chính là để Hiên Nhi đi chung với nàng, lòng của nha đầu Bạch Y này ta rất biết rõ, hình như nàng rất có hảo cảm với Hiên Nhi, đáng tiếc Hiên Nhi luôn không nóng không lạnh với nàng……”

Cố Ngôn bất đắc dĩ thở dài, sao Hiên Nhi không nhìn tới chỗ tốt của Bạch Y? Thiên tài khiến sư phụ tôn sùng sao có thể kém? Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, thiên tài như vậy, dù thế nào ông cũng sẽ không bỏ qua……