Vô Tận Thần Công

Chương 305: Chém giết ngươi, âm mưu có mạnh cũng đều vô ích!

Thần Long trợn tròn mắt, chăm chú nhìn thanh trường đao này, hưng phấn kêu lớn.

- Có thể so với Đạo Hoàng Kiếm của Dương Tử Mặc? Ít nhất là Tứ Cấp Thần Binh, pháp khí cấp độ Tam Trọng Lôi Âm Võ Thánh…

Ánh mắt đám người Dương Thành đều vô cùng nóng rực nhìn chằm chằm thanh trường đao này.

Nhất là Âu Tử Luyện kia, thần sắc đã kích động đến cực hạn.

- Không thể tưởng tượng được… không thể tưởng tượng được! Lão đạo ta sinh thời còn có thể luyện chế ra một thanh tuyệt thế thần binh như vậy!

Dương Thạc cười nhạt một tiếng.

Cấp độ của thanh trường đao này, hắn biết rõ ràng rành mạch.

Lúc bản thân biến thân thành Đệ Nhất Trọng Hắc Hùng, thanh trường đao này cũng đạt tới cấp độ Tứ Cấp Thần Binh, pháp khí cấp độ Tam Trọng Lôi Âm Võ Thánh.

Hiện tại bản thân biến thân thành Đệ Nhị Trọng Hắc Hùng, thanh trường đao trong tay này càng phát ra uy lực mạnh hơn nữa!

Dương Thạc có thể cảm nhận rõ ràng được thần hoang nguyên lực trong thân thể hắn đang chậm rãi dung nhập vào trong thanh Thần Long Liệt Khôn Đao này.

Sau khi thanh trường đao này hấp thu thần hoang nguyên lực, chỉ sợ đã phá tan đạt tới cấp độ Ngũ Cấp Thần Binh, chắc đã trở thành pháp khí cấp độ Võ Thánh Tứ Trọng Lôi Âm rồi. Tay cầm thanh trường đao này, biên độ lực đạo của hắn lại tăng trưởng, chắc đã đạt tới cảnh giới hai thành!

- Có thanh trường đao như vậy, phát huy ra cấp độ Hổ Báo Lôi Âm Đệ Tam Trọng, cho dù Mạc Vân Cốc địch thân đến đây, ta cũng không sợ!

Giờ phút này, Dương Thạc hào khí ngàn vạn!

- Ra!

Quát khẽ một tiếng, thanh trường đao cực đại này nhanh chóng bay tới.

Ông…

Một tiếng rồng ngâm vang lên. Thanh trường đao này chỉ về hướng đông, một luồng đao khí lăng lệ ác liệt bỗng nhiên phát ra, xuyên thấu thành này, trực tiếp phiêu tán đến hơn mười dặm bên ngoài.

Thành Đông kinh thành Đại Chu, hơn hai mươi dặm bên ngoài, ba mươi vạn đại quân như thủy triều đang cuồn cuộn mà đến.

Giá! Giá!

Đi đầu là một con tuấn mã đen nhánh. Ngồi phía trên con tuấn mã là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, đấng mày râu hoa, khí huyết đậm đặc, uy thế hiện rõ. Không phải ai khác, đây chính là đệ nhất nhân của hắc đạo lục lâm mười ba tỉnh nam bắc Đại Chu, Tổng Biều Bả Tử trên lục lâm đ*o, cường giả Võ Thánh, Mạc Vân Cốc.

Tê tê tê…

Dẫn theo ba mươi vạn đại quân, vừa mới đến bên ngoài kinh thành mười ba mười bốn dặm.

Chợt thấy.

Con tuấn mã dưới háng Mạc Vân Cốc đang chạy như điên chợt mạnh mẽ dừng lại, xoẹt một tiếng, kéo lê vài khe rãnh trên mặt đất. Con tuấn mã này ngửa cổ, lớn tiếng gào rú.

- Ồ?

Mạc Vân Cốc nhướng mày.

Rống rống!

Sau một khắc, Mạc Vân Cốc đột nhiên phát hiện ở hướng kinh thành, một luồng khí thế vô cùng lăng lệ ác liệt bỗng nhiên bắt đầu hướng về phía này!

Giống như một con Cự Long từ thời thượng cổ vượt chín tầng trời, nhanh chóng vọt tới đây. Dưới khí thế lăng lệ ác liệt này, cho dù Mạc Vân Cốc là cường giả cấp độ Võ Thánh nhưng giờ phút này cũng không khỏi sắc mặt đại biến.

- Dừng lại!

Thần sắc Mạc Vân Cốc ngưng trọng đến cực hạn.

Một tay khẽ vẫy, trong miệng chợt quát một tiếng.

- Dừng lại! Dừng lại!

Sau một tiếng quát lớn của Mạc Vân Cốc, ba mươi vạn đại quân cuồn cuộn như nước lũ này vậy mà nhanh chóng ngừng lại, không hề đi về phía trước.

- Mạc lão đại, xảy ra chuyện gì vậy?

Giờ phút này, ba mươi vạn đại quân bỗng nhiên dừng lại, giống như một con mãnh thú thời thượng cổ đang chạy như điên bỗng nhiên phải dừng bước vậy. Lúc này, khí thế ngập trời mà ba mươi vạn người phát ra cũng không khỏi trì trệ.

Sau lưng Mạc Vân Cốc, mấy người mặc giáp nhẹ đều nhướng mày.

Một nữ tử ước chừng ba mươi tuổi trong đó nhanh chóng thúc ngựa tiến lên, đến bên cạnh Mạc Vân Cốc, trầm giọng hỏi hắn.

Nữ tử này thoạt nhìn tuổi không lớn, nhiều nhất chỉ ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, có lồi có lõm. Bộ áo giáp nhẹ bao bọc trên người nàng đã hoàn mỹ thể hiện thân hình của nàng ra. Nữ tử này, nếu chỉ so về dung mạo thì cũng không kém hai tỷ muội Tô Quân Minh Tô Thanh Như nhiều lắm. Chỉ có điều so với tỷ muội Tô gia thanh nhã, khuôn mặt nữ tử này còn ẩn chứa một tia khí tức yêu mị.

Sau lưng nàng đeo một thanh trường kém.

Ngoài ra, trên người nữ tử này còn tản mát ra huyết khí đậm đặc, là cấp độ Đại Tông Sư!

Nữ tử này tiến đến bên cạnh Mạc Vân Cốc, nói chuyện với Mạc Vân Cốc, biểu hiện vô cùng thân mật. Rất rõ ràng, quan hệ giữa nàng và Mạc Vân Cốc không nông cạn.

Sắc mặt Mạc Vân Cốc âm trầm, không nói gì.

- Thất muội!

Lại vào lúc này, sau lưng Mạc Vân Cốc lại có mấy người thúc ngựa đi tới.

Một người thân hình to lớn trong đó, cao khoảng chừng một trường, lưng đeo một thanh đại đao, giờ phút này sắc mặt âm trầm, vừa tiến đến vừa mở miệng.

- Vừa rồi ở phía kinh thành Đại Chu có truyền đến một đạo đao thế lăng lệ ác liệt!

- Hẳn là đại đao của cao thủ cấp độ Võ Thánh phát ra. Thực lực của người này mạnh hơn ta…

Tráng hán to như cột điện này nói chuyện chất phác, hai con mắt nhìn chằm chằm về phía kinh thành.

- Tứ ca, ngươi xác định?

Nữ tử yêu mị kia nhướng ày.

- Thất muội, lão Tứ chính là người trong nghề dùng đao. Lời hắn nói, ngươi cũng không tin sao?

Âm thanh khàn khàn vang lên. Một lão giả khoảng năm sáu mươi tuổi cũng thúc ngựa đi lên phía trước.

Thân hình lão giả này vô cùng thấp bé, hình thể lại rất béo, đầu hơi hói, hai con mắt lộ ra vẻ chết lặng, hiển nhiên là một người mù. Trong tay hắn cầm hai cái thiết đảm. Hắn không ngừng chà xát di chuyển hai cái thiết đảm, phát ra âm thanh cang cang.

Lão giả mù lòa này, cộng thêm tráng hán như cột điện bằng sắt kia, nữ tử kiều mỵ, còn có bốn nam tử trung niên hình thể khác nhau xung quanh nữa, tất cả đều là cường giả cấp độ Đại Tông Sư. Bảy người tạo thành một đường vòm, mơ hồ bảo vệ sau lưng và hai bên Mạc Vân Cốc. Rất rõ ràng, những người này đều là nhân vật thiếp thân thị vệ của Mạc Vân Cốc.

Nếu người lục lâm đ*o ở đây, chỉ sợ lập tức sẽ nhận ra bảy người này chính là Ẩm Huyết Thất Quát tiếng tăm lừng lẫy trên lục lâm đ*o.

Ẩm Huyết Thất Quái chính là bảy tên cường giả Đại Tông Sư kết bái huynh muội.

Lão đại Thẩm Thiên Lai chính là một lão giả lùn mù lòa vô cùng mập, được xưng là Độc Cáp Mô, am hiểu ám khí.

Lão nhị là một tên văn sĩ trung niên cao gầy, tên là Tần Vịnh, dùng một cây quạt gấp, ngoại hiệu là Huyết Tiến Sĩ. Người này tài học vô cùng cao siêu, chỉ tiếc tướng mạo quá kém. Ba mươi năm trước thi đậu Tiến sĩ, vốn là nhân vật Trạng Nguyên, Bảng Nhãn. Nhưng cũng bởi vì tướng mạo của hắn quá xấu xí, lúc thi đình đã bị loại xuống. Từ đó về sau, Tần Vịnh này bỏ văn theo võ, tu thành Đại Tông Sư, vào hắc đạo.

Lão tam Tiền Cầu, sở trường dùng bàn tính, bên ngoài nhìn vô cùng điềm đạm như thương nhân nhưng thực tế cũng là loại người hung ác, giết người không chớp mắt.

Lão tứ chính là tráng hán như cột điện bằng sắt đeo đại đao sau lưng.

Họ Trần, tên là Trần Nhạc.

Lão ngũ Phùng Cương, trời sinh nhỏ bé nhanh nhẹn, am hiểu sử dụng búa ngắn.

Lão lục Thiết Hoa, chẳng qua là dùng quyền cước đối địch.

Lão thất chính là một nữ tử yêu mị, tên là Tĩnh Mị Nhị, vốn là một ca cơ, hiện tại đã trở thành nữ nhân của Mạc Vân Cốc.

Ẩm Huyết Thất Quái này cũng không giống với tổ chức Địa Sát, Thiên Cương Thập Tam Sát.

Tổ chức Địa Sát, Thiên Cương Thập Tam Sát đều là tội phạm tung hoành nam bắc Đại Chu, làm loại chuyện vào nhà cướp của, giết người cướp của mua bán, người chết trên tay không đến một ngàn cũng đến tám trăm.

Mà Ẩm Huyết Thất Quái lại khác, người chết trên tay bọn hắn nhiều nhất cũng chỉ là ba năm mươi người.

Nhưng mỗi người đều là nhân vật thân phận cực cao, thực lực rất mạnh.

Bởi vì bọn hắn chính là sát thủ trong đám lục lâm hắc đạo!

Bọn hắn giết mỗi người đều phải lấy được thù lao đầy đủ. Bọn hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí bất cứ một chút lực lượng nào để chém giết một số nhân vật râu ria. Cũng sẽ không giống những cường giả Thiên Cương Địa Sát, vì cướp đoạt bảo vật mà giết người cướp của.

Năm năm trước, Ẩm Huyết Thất Quái này đã gặp phải Mạc Vân Cốc, được đưa về dưới trướng Mạc Vân Cốc. Hiện tại Dương Tử Mặc khởi binh ở Nam Tỉnh, dấy lên cờ hiệu Đại Thần, Mạc Vân Cốc lập tức hưởng ứng, dẫn theo ba mươi vạn quân công phạt kinh thành Đại Chu. Tuy Ẩm Huyết Thất Quái này không thể nào trở thành đại quân tướng tá của ba mươi vạn quân nhưng cũng là tư cách cận vệ của Mạc Vân Cốc, theo sau Mạc Vân Cốc tuyệt đối là tâm phúc.

Chính là lúc Mạc Vân Cốc cảm nhận được đao khí từ hướng kinh thành Đại Chu này đánh úp lại, lão tứ của Ẩm Huyết Thất Sát am hiểu sử dụng đại đao, Trần Nhạc kia cũng lập tức cảm giác được luồng đao khí kia.

- Xem ra kinh thành Đại Chu này quả nhiên có cao thủ tồn tại…

Trong Ẩm Huyết Thất Sát, lão nhị Tần Vịnh phe phẩy quạt giấy, thấp giọng nói ra.

Âm thanh của hắn cũng vô cùng khó nghe, giống như vịt đực gọi bầy vậy.

Tuy người này tướng mạo xấu xí, âm thanh khó nghe nhưng lại là nhân vật vô cùng có mưu trí, trong số thủ hạ của Mạc Vân Cốc cũng là nhân vật tham mưu.

- Mạc lão đại, lúc trước đội ngũ ngàn người của Triệu Đại Long đã bị tàn sát trong thời gian ngắn, hầu như không còn gì. Bọn Triệu Đại Long, Tần Hầu Nhi ngay cả câu nói cũng không truyền về đã trực tiếp bị chết. Chỉ sợ trong kinh thành Đại Chu này có cường giả cấp độ Võ Thánh!

Tần Vịnh thấp giọng nói ra.

- Ta đề nghị đại quân chúng ta đóng quân doanh trại nghỉ ngơi bên ngoài kinh thành Đại Chu mười dặm, không nên liều lĩnh!

Tần Vịnh nói ra.

- Hả?

Sắc mặt Mạc Vân Cốc không đổi.

- Ý của Tần tiên sinh là muốn tạm lánh mũi nhọn?

Mạc Vân Cốc chậm rãi hỏi.

- Tạm lánh mũi nhọn? Đương nhiên là không phải như vậy!

Giờ phút này, Tần Vịnh lại lắc đầu.

- Kinh thành Đại Chu có cao thủ, nhưng số lượng cao thủ không bằng chúng ta!

- Theo Tần mỗ nghĩ, cao thủ kinh thành Đại Chu trực tiếp chém giết Triệu Đại Long là vì cái gì? Chính là vì muốn dùng thế sét đánh lôi đình khiến chúng ta kinh sợ! Tại sao phải khiến chúng ta kinh sợ đây? Chắc hẳn bọn hắn khiến chúng ta có chỗ cố kỵ, không dám hành động thiếu suy nghĩ!

- Ba mươi vạn đại quân của chúng ta, tuy người đông thế mạnh nhưng đều là tội phạm, quy tắc xa không bằng quân chính quy. Một ngày hai ngày bị Mạc lão đại uy hiếp thì sẽ không nhiễu loạn. Nhưng nếu trải qua mười ngày nửa tháng, đám tội phạm này tất nhiên muốn gây chuyện. Đến lúc đó, chúng ta sẽ tự loạn trận cước!

- Hơn nữa, càng kéo dài thời gian lâu thì bên kinh thành Đại Chu lại càng có khả năng có quân cứu viện. Ví dụ như viện quân của Hỏa La Quốc, chắc hẳn ít nhất cũng có mấy vạn người, cao thủ Đại Tông Sư cũng có mấy gã, thậm chí còn có cả cường giả Võ Thánh tới đây…

Tần Vinh phân tích.

- Bọn hắn chém giết Triệu Đại Long chính là vì muốn chúng ta kinh sợ, khiến chúng ta không dám vọng động. Kể từ đó, kéo dài càng lâu thì càng có lợi với kinh thành Đại Chu!

- Cho nên Mạc lão đại, chúng ta không thể để mưu kế của bọn hắn thực hiện được!

Tần Vịnh nói xong, xoẹt một tiếng, mở quạt xếp ra, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười.

- Mạc lão đại, ta bảo ngài hạ trại bên ngoài mười dặm chính là vì giả vờ không dám đi về phía trước, tạm lánh mũi nhọn.

- Kể từ đó, đám người Đại Chu chắc chắc vì mưu kế đã thực hiện được nên mới thư giãn!

- Mà chúng ta, sáng sớm ngày mai lập tức xuất binh, trực tiếp đánh vào kinh thành!

Tần Vịnh chậm rãi nói, trong mắt hiện ra một đạo lệ mạng.

- Tốt!

Mạc Vân Cốc nghe thấy Tần Vịnh phân tích, mỉm cười gật đầu.

- Tần tiên sinh quả nhiên không hổ là thần cơ diệu toán. Cứ y theo lời Tần tiên sinh mà làm. Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai trực tiếp đánh vào kinh thành Đại Chu!

Mạc Vân Cốc chậm rãi nói ra.

Kinh thành Đại Chủ, trên cổng thành cửa Đông, sắc mặt đám người Dương Thạc Dương Thành đều ngưng trọng nhìn về bên ngoài mười dặm phía trước.

- Đại quân của Mạc Vân Cốc rốt cục đã đến rồi…

Dương Thạc thì thào nói, thở ra một hơi thật dài.

Vừa rồi lưỡi đao của Dương Thạc chỉ về hướng đông thì đồng thời đám người Dương Thạc cũng phát hiện ra bên ngoài hơn mười dặm phía đông có mấy chục vạn đại quân đang như sóng triều cuồn cuộn mà đến, khí thế ngập trời thậm chí xuyên thấu hư không trong vòng hơn mười dặm, trực tiếp áp bách đến tường thành kinh thành Đại Chu.

Dù lúc này sĩ khí tướng sĩ cấm quân kinh thành đang tăng vọt, nhưng cảm nhận được luồng áp bách này thần sắc ngưng trọng.

Dù sao ba mươi vạn đại quân cũng không phải số lượng nhỏ!

Mạc Vân Cốc thân là Tổng Biều Bả Từ của hắc đạo lục lâm mười ba tỉnh nam bắc, thực lực Võ Thánh, tuyệt đối không dễ đối phó. Thủ hạ của hắn, cường giả cấp độ Đại Tông Sư cũng ít nhất có hơn mười người, xa xa không phải cao thủ trong thành Đại Chu có khả năng bằng được. Truyện được copy tại Truyện FULL

Muốn ngăn cản đại quân Mạc Vân Cốc, độ khó tuyệt đối không nhỏ!

Trước tiên, Dương Thành leo lên thành lâu, quan sát phía Đông.

Vừa rồi Dương Thạc luyện thành Thần Long Liệt Khôn Đao vui sướng thì lúc này cũng giảm đi không ít, trên mặt mọi người đều là thần sắc ngưng trọng.

Chíu! Chíu!

Dưới thành, ba bốn tên trinh sát cấm quân Đại Chu đã nhanh chóng từ bên ngoài hơn mười dặm trở về kinh thành.

Két!

Cửa thành mở ra một khe hở nhỏ để mấy trinh sát này tiến vào. Sau một khắc, những trinh sát này đều leo lên thành lâu, bẩm báo tình huống với Dương Thành.

- Bẩm báo nguyên soái, ngoài mười dặm phía trước, đại quân Mạc Vân Cốc đã hạ trại, hình như không vội đánh vào kinh thành chúng ta!

Đã lên trên cổng thành, mấy trinh sát lập tức bẩm báo.

- Không vội đánh vào kinh thành?

Dương Thành nhướng mày.

- Đại quân Mạc Vân Cốc này hiện tại đang chiếm ưu thế tuyệt đối. Đối với bọn hắn, thời gian càng lâu, ưu thế càng nhỏ. Làm sao mà bọn hắn lại không vội tiến công?

Đối với hành động của Mạc Vân Cốc, Dương Thành cũng vô cùng nghi hoặc. Dương Thành nghĩ, Mạc Vân Cốc hẳn là muốn thi triển âm mưu quỷ kế gì.

- Có âm mưu sao?

Sắc mặt Dương Thạc cũng hơi ngưng trọng.

- Lục ca, không nên suy nghĩ nhiều. Dù Mạc Vân Cốc có âm mưu quỷ kế thì sao chứ? Đêm nay tiểu đệ liền trực tiếp chạy vào trong doanh trại của hắn, chém giết một trận với hắn, tận lực chém giết hắn! Nếu Mạc Vân Cốc này đã chết, cho thì cũng không có bất kỳ chỗ nào dù hắn có quỷ kế âm tàn độc ác cỡ nào dùng được!

Dương Thạc nheo hai mắt lại, chậm rãi nói ra.