Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Hơn mười dặm về phía bắc, khí kình tung hoành, tiếng gầm thét liên miên, rõ ràng là trận chiến của hai con mãnh thú thực lực cường hãn. Hai đại mãnh thú đánh nhau toả ra thứ khí thế khiến Dương Thạc ở cách đó mười dặm cũng cảm thấy run sợ. Hiển nhiên chúng đều có thực lực tuyệt cường, đều là Đại Tông Sư!
Trận chiến của hai mãnh thú Đại Tông Sư?
Nhất thời Dương Thạc nghĩ tới con Bạch Văn Cùng Kỳ cách đây hơn mười dặm về phía bắc.
Bạch Văn Cùng Kỳ, mãnh thú trung giới Đại Tông Sư, ở Yến Sơn cũng là vương giả rồi. Một trong hai vai chính của trận chiến này rất có khả năng là Bạch Văn Cùng Kỳ, còn con mãnh thú kia thì không biết rồi.
Khi Dương Thạc nghĩ tới đây thì tiếng gầm thét cách đó mười dặm càng thêm ác liệt.
- Hử? Đây là trận chiến sinh tử?
Dương Thạc nhíu mày nghĩ.
Phần lớn các trận chiến giữa mãnh thú không phải chiến đấu sinh tử mà là để phân tranh địa bàn hoặc tìm bạn tình. Khi một bên không địch lại được thì lập tức chạy trốn, bên kia cũng không đuổi tận giết tuyệt. Dù là hai mãnh thú thực lực tương đương, sau khi giao thủ nếu thấy mình khó lòng dễ dàng chiến thắng đối thủ cũng sẽ không liều mạng.
Còn trận chiến kiểu học hỏi cọ xát như của Huyết Phi và Hắc Hùng thì càng không phải trận chiến sinh tử.
Trận đấu giữa hai mãnh thú đằng kia rõ ràng đánh ra cả hoá khí, hai bên đều không nhường nhịn nhau, từ xa mà Dương Thạc cũng cảm nhận được sát khí mãnh liệt…
- Trận chiến sinh tử khó tránh lưỡng bại câu thương…
Dương Thạc tâm tư khẽ động.
- Cùng Huyết Phi qua đó xem sao, nếu có cơ hội không biết chừng sẽ nhặt nhạnh được cái gì đấy. Dù không có cơ hội, có Huyết Phi toả ra khí thế trấn áp hai con mãnh thú đó, chúng cũng sẽ không gây tổn hại gì cho mình được.
Nghĩ vậy Dương Thạc nhanh chóng thu Thuần Dương Kim Thân về, chui vào nhục thể.
Ngay sau đó nhục thể Dương Thạc mở mắt ra.
- Huyết Phi, mười dặm về phía bắc của mãnh thú Đại Tông Sư quyết chiến, chúng ta tới đó xem sao!
Sau đó hắn đến bên Huyết Phi, nhảy lên lưng nó.
Huyết Phi giang rộng đôi cánh bay lên trời.
Hắc Hùng ở phía dưới dường như cũng hiểu ý của Dương Thạc, gầm lên hai tiếng, ngoạm lấy nội đan của Thượng Cổ Hắc Hùng, nhanh chóng chạy theo sau Dương Thạc và Huyết Phi. Hắc Hùng có nội đan của Thượng Cổ Hắc Hùng, tự thân cũng toả ra thứ uy lực của Thượng Cổ Hắc Hùng, mãnh thú dị thú bình thường đều không dám lại gần nó, có nó đi theo cũng sẽ không có nguy hiểm gì. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Rầm rầm rầm!
Nhìn con Hắc Hùng này có vẻ nặng nề nhưng khi di chuyển trong rừng tốc độ còn nhanh hơn mấy lần so với Hoả La Phiên Sơn Thú. Tuy không thể bằng Dương Thạc và Huyết Phi đang phi hành nhưng cũng chỉ khoảng một khác đã chạy được hơn mười dặm, đến nơi hai con mãnh thú kia quyết chiến.
Uỳnh uỳnh! Grào grào!
Dương Thạc, Huyết Phi và Hắc Hùng mất một khắc để tới đây, trong một khắc này hai con mãnh thú kia vẫn chưa dừng trận chiến.
Trên trời, Dương Thạc nhìn xuống, chỉ thấy trong khu rừng rậm rạp, một con Bạch Hổ Thú có cánh và một con cự thú có hai sừng, cổ dài, thân hình giống con thằn lằn đang lao vào nhau.
- Băng Long Tích?
Con Bạch Hổ Thú kia hiển nhiên chính là Bạch Văn Cùng Kỳ, còn con còn lại Dương Thạc cũng nhận ra, chính là Băng Long Tích!
Băng Long Tích là dị thú cua Bắc Vực Băng Nguyên, có huyết thống của Bắc Vực Băng Long, khi trưởng thành có thể bước vào Đại Tông Sư sơ giới. Băng Long Tích thường sinh sống ở Bắc Vực Băng Nguyên, rất ít khi vào Yến Sơn, càng không xuyên qua Yến Sơn vào địa vực Đại Châu Kinh Sư.
Con Băng Long Tích dưới kia dài đến ba trượng, toàn thân toả ra khí tức băng hàn, rõ ràng là một con dị thú trưởng thành thuộc tầng thứ Đại Tông Sư sơ giới.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Chiếc đuôi lớn quét qua quét lại, cây cối phía dưới bị quật gãy đổ liên tục, ở những đoạn gãy đóng đầy một lớp băng sương.
Mồm thở ra một hơi khí trắng, cây cối phía trước biến thành cột băng, những cành cây đường kính to bằng miệng bát cũng trực tiếp bị đóng băng rồi vỡ vụn.
Còn Bạch Văn Cùng Kỳ, dựa vào những cái móng vuốt và răng nanh sắc nhọn cùng với ưu thế phi hành, không ngừng công kích xung quanh Băng Long Tích. Chiến đấu lâu như vậy, cả hai con mãnh thú toàn thân đầy vết thường, đặc biệt là Bạch Văn Cùng Kỳ, một chân sau đã gãy lìa, chỗ vết thương đóng một lớp băng, trên người cũng có đến bốn năm vết thương lớn.
Rõ ràng là trong trận chiến này Bạch Văn Cùng Kỳ bị yếu thế.
- Ủa? Thực lực của con Bạch Văn Cùng Kỳ này sao lại bị yếu đi nhiều vậy? Cảnh Giới Đại Tông Sư cũng chưa tới? Cũng có nghĩa là nó dựa vào kinh nghiệm chiến đấu của bản thân để quần nhau với Băng Long Tích…
Dương Thạc có thể cảm nhận rõ ràng, Bạch Văn Cùng Kỳ vốn là Đại Tông Sư trung giới, giờ cũng chỉ là Võ Tôn đỉnh phong, đứng trước Băng Long Tích không có nửa phần ưu thế nào cả!
Uỳnh!
Chiếc đuôi quật một nhát, Băng Long Tích đánh bay Bạch Văn Cùng Kỳ đi mấy chục trượng.
Nhưng Băng Long Tích không để tâm đến Bạch Văn Cùng Kỳ và đi về hướng nam.
Grào!
Tiếng gầm thét thảm thiết vọng ra từ Bạch Văn Cùng Kỳ.
Nó nhảy vút lên lao thẳng tới há mồm cắn cái cổ dài của Băng Long Tích.
Cổ chính là bộ phận yếu nhất của Băng Long Tích, bị Bạch Văn Cùng Kỳ cắn như vậy, Bạch Văn Cùng Kỳ gầm lên, đuôi quật loạn xạ đánh lên người Bạch Văn Cùng Kỳ, vội quay đầu lại cắn mạnh lên người Bạch Văn Cùng Kỳ. Khí tức băng hàn đóng băng đến nửa thân người của Bạch Văn Cùng Kỳ.
Nhưng dù vậy Bạch Văn Cùng Kỳ cũng không nhả ra mà vẫn cắn chặt lấy Băng Long Tích.
Grào! Grào!
Bạch Văn Cùng Kỳ và Băng Long Tích quấn lấy nhau như muốn đồng quy vô tận!
- Thực lực của Bạch Văn Cùng Kỳ bị giảm mạnh, không phải đối thủ của Băng Long Tích, nhưng nó có ưu thế phi hành được, có thể chạy thoát nhưng tại sao không chạy đợi khi thương thế hồi phục, trở lại Đại Tông Sư trung giới rồi báo thù?
Dương Thạc thấy rất kỳ lạ về sự liều mạng mạng của Bạch Văn Cùng Kỳ.
Dị thú ở tầng thứ Đại Tông Sư đã có trí lực không thua kém con người, chắc không phải vì một phút nông nổi mà liều mạng.
Nhưng dù thế nào Bạch Văn Cùng Kỳ đã liều với Băng Long Tích rồi, bất luận Băng Long Tích công kích thế nào thì Bạch Văn Cùng Kỳ cũng không tránh né, cứ cắn chặt lấy cổ Băng Long Tích.
Rầm! Rầm!
Hết lần này đến lần khác bị đuôi quất lên người, xương cốt Bạch Văn Cùng Kỳ gần như bị đánh vỡ vụn, thất khiếu máu phun tung toé!
Rắc!
Cuối cùng một tiếng giòn tan, cổ của Băng Long Tích bị Bạch Văn Cùng Kỳ cắn đứt!
Cổ gãy lìa, Băng Long Tích gầm lên thảm thiết, thân thể phía dưới không thể tấn công Bạch Văn Cùng Kỳ được nữa.
Nhưng Bạch Văn Cùng Kỳ lúc này xương cốt đã gãy lìa, nội tạng dập nát, khó lòng sống tiếp được nữa. Sau khi cắn đứt cổ Băng Long Tích, thân hình cũng ngã xuống…
Đồng quy vu tận?
Hai con mãnh thú quyết chiến lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận cũng là bình thường. Nhưng rõ ràng Bạch Văn Cùng Kỳ có thể chạy trốn nhưng lại chọn liều mạng đến cùng với Băng Long Tích, điều này vẫn khiến Dương Thạc thấy khó hiểu.
- Đồng quy vu tận cũng được, tài liệu trên người dị thú Đại Tông Sư vô cùng quý giá, cũng coi như lợi cho mình! Huyết Phi, chúng ta xuống đi!
Khoé miệng nhướn lên cười, Dương Thạc cưỡi Huyết Phi bay xuống…