Vô Tận Kiếm Trang

Chương 767: Phong Hào là Kiếm (1)

Người thua, xếp hạng đệ nhị.

Đó cũng là một trận cuối cùng, là trận đấu Thiên Tiên đài tỷ thí kịch liệt nhất. Nhưng, mặc kệ lần này chiến đấu thắng thua như thế nào, thì đối với Phó Tinh Di cũng không có bao nhiêu quan hệ.

Hắn khom lưng nhặt lên Thần Long giản, sau đó đi tới trước mặt Diệp Bạch, nói:

- Ta biết, bại chính là bại, chuyện của Yến Cực Sơn đối với Ma Thần Cốc không có nửa phần quan hệ.

Diệp Bạch nghe vậy, nói:

- Như thế rất tốt.

Phó Tinh Di nói tiếp:

- Chúc mừng ngươi thành công thăng cấp, hy vọng thắng trận cuối cùng, thu được đệ nhất, ta chúc mừng ngươi.

Diệp Bạch chỉ cười một tiếng, không nói gì.

Rồi sau đó, Phó Tinh Di xoay người đi xuống lôi đài, trong ánh mắt cũng không nhìn thấy vẻ uể oải nhụt chí, như mới trận chiến này cùng hắn vô can vậy. Hắn vẫn phong độ mông lung, ôn mát như ngọc, làm cho rất nhiều người không khỏi động dung.

Bại chính là bại, hơn nữa Diệp Bạch còn tự phong ấn Huyền Nguyên, dùng thực lực ngang nhau giao chiến, cho nên lúc này dưới đài tĩnh mặc.

Tiếp theo trận chiến này, Thiên Tiên đài tỷ thí còn hai người, đó là Lôi Tông Lôi Hành Không, Tử Cảnh Cốc Diệp Bạch mà thôi.

Diệp Bạch đi xuống lôi đài, sau đó có người tiến lên sửa chữa lôi đài, hai người có nửa canh giờ nghỉ ngơi, sau nửa canh giờ trận đánh cuối cùng được cử hành.

Sau khi Diệp Bạch đi xuống đài, dưới đài là một mảnh sôi trào, có một đệ tử mặt rỗ Huyền khí môn, nói:

- Các ngươi, trận chiến cuối cùng người thắng là ai đây?

Một tên Lam y Địa Linh nghe vậy, lập tức khinh thường ngẩng đầu lên miệt thị nhìn về tên này, cười nhạo nói:

- Khẳng định là Diệp Bạch rồi, trung vị Huyền Tông cùng nửa bước Huyền Tông ai thắng ai thua mà còn hỏi sao, đúng là đầu óc có vấn đề.

Nghe vậy, tên Huyền khí tông kia lạnh lùng cười một tiếng, nhàn nhạt nói:

- Nếu như tình huống bình thường, ta tự nhiên biết Diệp Bạch chiến thắng, nhưng ngươi không thấy sao, vừa rồi Diệp Bạch tự phong ấn Huyền khí, xuống Đỉnh cấp Huyền sư đỉnh sao, nếu như trận chiến này hắn tiếp tục làm như vậy cùng Lôi Hành Không quyết đấu? Kết quả ra sao đây?

Tên Địa Linh môn đệ tử nghe vậy, lập tức ngạc nhiên, tựa hồ hắn cũng không ngờ như vậy, tiếp theo, sắc mặt cũng không khỏi cường ngạnh cãi lại:

- Nhưng lần này Diệp Bạch sẽ không phong huyệt đâu, nếu như vậy thì cùng Lôi Hành Không đối quyết, ai thắng ai thua cũng khó đoán?

Bên cạnh, tên còn lắc đầu nói:

- Ta thấy Diệp Bạch có thể lại một lần nữa tự phong Huyền Nguyên đấy, dung thực lực nửa bước Huyền Tông cùng Lôi Hành Không chiến đấu, kết quả thật đúng là hay.

Ngừng lại một chút hắn nhìn về phía mọi người, mỉm cười nói:

- Lôi Tông Lôi Hành Không so với Ma Thần Cốc Phó Tinh Di sao, ở thực lực nửa bước Huyền Tông cùng chuẩn Tông cấp cảnh giới, chỉ sợ không có mấy người là địch thủ của hắn, Phó Tinh Di mặc dù cường đại, nhưng so với Lôi Hành Không, vẫn kém không chỉ một bậc, cho nên…

- Hai người này đối chiến, nếu như Diệp Bạch là trung vị Huyền Tông, kết quả không nói cũng hiểu, nhưng nếu như hắn vẫn muốn tự phong Huyền Nguyên, thì khó nói…

Nghe vậy,mọi người bốn phía đồng loạt tĩnh mặc, nhưng vào lúc này, một thanh âm đột ngột vang lên:

- Ta cá là hắn, lần này sẽ không tự phong Huyền Nguyên, cho nên kết quả nhất định là Diệp Bạch thắng, chỉ là chênh lệch mấy chiêu mà thôi.

Nghe nói như vậy, mọi người bốn phía đều trợn mắt nhìn, lúc này ai có can đảm nghịch ý mọi người, hơn nữa đảm lượng như thế khẳng định cũng không phải là con giun trong bụng Diệp Bạch, hắn làm sao biết được rõ ràng như vậy?

Tuy nhiên, khi mọi người quay đầu lại nhìn người này là ai thì lúc này mọi người trợn to hai mắt, không thể tin được ánh mắt của mình.

Người này một thân Lam y, tuấn dật đến ngay cả nữ tử đều tự thẹn không bằng, lưng đeo một đôi cổ đồng màu bạc, chậm rãi hướng từ đám người đi tới, đó không phải là Phó Tinh Di thì là ai đây.

Lập tức, vốn người vừa quát mắng tựa hồ như bị nghẹn tại yết hầu vậy, khuôn mặt đỏ bừng, cúi thấp đầu, không dám nhìn người mới đến này.

Có tiếng người nói:

- Phó công tử.

Hiển nhiên, cho dù đánh một trận thất bại, nhưng do Diệp Bạch thực lực quá mạnh mẽ, danh tiếng Phó Tinh Di lúc này cũng không có bị tổn hại.

Lúc này có một vài thanh niên môn sinh, thậm chí kích động, trong ánh mắt một mảnh lửa nóng, nếu như sau này đi ra ngoài, bọn họ kể lại Phó Tinh Di cùng bọn họ chủ động nói chuyện, thì bao nhiêu Vinh Diệu đây.

Lúc này đám người nhất thời đều quên, là đang thảo luận chuyện tình, ánh mắt nhìn Phó Tinh Di ngưỡng mộ cùng kính sợ. Như muốn tiến lên, rồi lại không dám, sợ hãi rụt rè, nhất thời tạo thành cảnh quan quỷ dị.

Trong đám người cũng có nữ tử có gan lớn, dùng một đôi mắt, nhìn về phía Phó Tinh Di, nhịn không được đỏ mặt.

Cuối cùng có người tương đối trầm tính, có điểm đảm phách, đứng tra hỏi:

- Tại sao vậy?

Hắn thấy Phó Tinh Di nói, tự nhiên không dám cãi lại, nhưng cũng không dễ dàng tin tưởng , ai có thể biết được Diệp Bạch tiếp theo tính toán như thế nào, cho nên, hắn tự động viên mình, đứng ra hỏi lại.

Bởi vì chính hắn biết, Diệp Bạch nếu cùng Phó Tinh Di đánh một trận, tự phong Huyền khí, như vậy công bình đánh một trận thì cùng Lôi Hành Không chiến đấu, cũng có khả năng như thế.

Lúc trước Diệp Bạch cùng Phó Tinh Di đánh một trận đã tự phong lại Huyền khí làm cho hắn đã có chút bất mãn. Nếu như không phải là Phó Tinh Di chỉ sợ hắn đã sớm nhảy ra chửi má nó, nhưng lúc này hắn tự nhiên không dám, chỉ có thể hỏi mịt mờ như thế.

Nghe vậy, mọi người không khỏi nhìn phía Phó Tinh Di, xem hắn giải thích như thế nào.

Hiển nhiên, đối với đáp án này, mọi người cũng hiếu kỳ, trong lòng bọn họ thật ra cũng đã nhận định, nhưng muốn xem hai người này nói gì.

Có Phó Tinh Di khẳng định như thế, bọn họ cũng không tin, nhưng vì ngại danh tiếng đối phương lớn như thế, không ai cãi lại mà thôi.

Hiện tại có người hỏi như vậy, bọn họ cũng muốn biết Phó Tinh Di trả lời như thế nào.

Nghe xong, ánh mắt Phó Tinh Di nhìn lướt qua mọi người, mỉm cười, nói:

- Các ngươi nói rất đúng, Lôi Hành Không không phải là Phó Tinh Di, thực lực của hắn cao cường hơn ta.

Mọi người bốn phía nghe xong lừi này, lập tức sắc mặt đại biến, thấp thỏm bất an, sợ Phó Tinh Di hận bọn họ, mặc dù đó là lời nói thật, nhưng bị người sau lưng nói như vậy, luôn không thích hợp.

Bất quá Phó Tinh Di rất nhanh an ủi bọn họ, cười nói:

- Không cần phải lo lắng, ta cảm giác được, thực lực của ta, quả thực không bằng Lôi Hành Không, điều này không có gì phải dấu diếm cả.

Nghe vậy, sắc mặt mọi người đại biến, không nhịn được giơ tay lên đầu, hâm mộ nhìn về phía Phó Tinh Di, có thể ở trước mặt mọi người, tự thừa nhận không bằng người khác, quân tử phong độ như thế, trên đời này có mấy người đây.

Đồng thời, trong lòng thấp thỏm cũng biến mất, biết Phó Tinh Di không truy cứu điểm này. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Phó Tinh Di nhìn mọi người một cái, nói:

- Các ngươi chỉ biết thực lực Lôi Hành Không hơn Phó Tinh Di, kỳ thật, nếu như nói đến cá tính cương liệt, ta cũng không bằng Lôi Hành Không. Trong chiến đấu Phó Tinh Di có thể cùng Diệp Bạch áp chế thực lực chiến đấu, nhưng Lôi Hành Không sẽ không như vậy.

Lúc này mọi người con mắt sáng lên, sau khi nghe Phó Tinh Di nói câu sau cùng, tất cả mọi người cũng lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

- Nếu như tại hạ đánh một trận trên lôi đài, Diệp Bạch tự phong Huyền khí, Lôi Hành Không cốt ngạo tận xương, thà tự động thối lui, cũng sẽ không đồng ý đối chiến. Mà Diệp Bạch, cũng đã nhìn thấy điểm này. Cho nên, vì tôn trọng ta, Diệp Bạch tự phong Huyền khí, dùng thực lực Đỉnh cấp Huyền sư đỉnh đánh một trận, đây là một loại công bình. Nhưng, đồng dạng vì tôn trọng Lôi Hành Không, Diệp Bạch sẽ không tự phong Huyền khí, dùng cực thực lực mạnh của mình cùng Lôi Hành Không đánh một trận, đây cũng là một loại công bình.

Nói xong, thấy mọi người bốn phía sở ngộ, Phó Tinh Di khẽ cười, rời đi.

Một trận cuối cùng, hắn không cần phải nhìn, đã biết kết quả.

Cho đến lúc hắn rời đi, mọi người mới phản ứng, ngẩng đầu lên:

- Phó công tử, Phó công tử…

Lúc đó phát hiện, Lam y công tử đã sớm đi mất rồi, làm cho mọi người không khỏi có chút mất mát.

Có thể cùng người này nói chuyện, cho dù chỉ trong chớp mắt, cũng đáng giá khắc ghi cả đời, lúc này có người thầm hận, tại sao mình vừa rồi thất thần, quên không giữ người lại.

Nhưng lúc này, cũng đã muộn rồi.