Vốn tưởng rằng, Hoàng Bảng đệ nhất lần này không ngoài ai khác, đó là Lôi Tông Lôi Hành Không, bây giờ xem ra là lầm to rồi.
Diệp Bạch xuất hiện đã đạt tới cảnh giới Huyền Tông, hắn còn tham gia thì Hoàng Bảng đệ nhất còn là người khác sao?
Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy nghi vấn trong lòng, mọi người đang chờ đợi, chờ đợi Tổng quyết đấu ngày thứ hai đến.
. . .
Mười lôi đài chiến đấu cũng đã kết thúc, trọng tài cũng đã tuyên bố những người chiến thắng, sau đó mọi người tán đi, không tiếp tục náo nhiệt nữa, đi về chỗ ở của mình.
Lúc này, cả Lôi Tông hậu viện trở nên trống vắng, cho dù có người cũng là do nhàm chán đi dạo mà thôi.
Rồi sau đó, luồng sóng nhiệt trở về chỗ ở.
Bất quá ba khắc sau, cả Thanh Long thành, đều lâm vào oanh động.
Dù sao, trừ những tông môn đệ tử ở ngoài, còn đại bộ phận không có tư cách tiến vào Lôi Tông, xem trận Thiên Tiên đài tỷ thí này.
Chỉ có thể nghe nói, nghe nói mặc dù không bằng tự mình đi xem, nhưng được người khác thêm mắm thêm truyền đi thì càng thêm Truyền kỳ. Làm cho rất nhiều người kinh ngạc, thầm tiếc không thể đích thân tới xem trận chiến đấu được.
Mà các Tông chủ tông môn lúc này đều chiêu tập nội tông Trưởng lão đến, thương thảo với việc Tử Cảnh Cốc đột nhiên xuất hiện một người trẻ tuổi Huyền Tông như thế, hơn nữa có thể là trung vị Huyền Tông tồn tại. Bọn họ thương thảo từ nay về sau, bọn họ phải đối mặt với Tử Cảnh Cốc cùng Diệp Bạch như thế nào.
Các Đại tông môn đều thảo luận tới mặt đỏ tới mang tai, nước miếng bay ngang, thậm chí thiếu chút nữa vung tay.
Nhưng không hề nghi ngờ, mặc kệ mọi người tranh luận như thế nào, tất cả đều không có cách nào bác bỏ một chuyện, đó chính là Tử Cảnh Cốc từ hôm nay về sau, cũng khong phải là Tử Cảnh Cốc như cũ nữa, bọn họ muốn thảo luận như thế nào thì cũng không thể cùng Tử Cảnh Cốc đối địch. Nếu như thế thì lúc này cần phải đi cải thiện quan hệ hữu hảo với Tử Cảnh Cốc.
Bởi vì hôm nay, địa vị Tử Cảnh Cốc bắt đầu áp đảo Tam đại tông môn, Hỏa Phong Hồ, Ma Thần Cốc trên, cùng Lôi Tông rồi.
Hiện tại, Tử Cảnh Cốc có Diệp Bạch, địa vị hoàn toàn bất đồng, vượt qua ba tông, là ván đã đóng thuyền rồi, cả các thế lực Lam Nguyệt công quốc kết cấu lần nữa bị đánh vỡ, phân chia.
Thậm chí, từ một số phương diện mà nói, Tử Cảnh Cốc thực lực thậm chí còn vượt qua Lôi Tông rồi.
Dù sao, Lôi Tông mặc dù cũng có Huyền Tông, hơn nữa cũng có trung vị Huyền Tông, nhưng trung vị Huyền Tông chỉ có một vị, còn lại là hạ vị Huyền Tông mà thôi, mà Tử Cảnh Cốc hiện tại, có hai vị trung vị Huyền Tông, thực lực so sánh, kết quả không cần nói cũng biết.
Hơn nữa, bên trong tông môn cũng có Thanh cấp công pháp, nhưng là Thanh cấp Trung cấp Tam Thiên Kiếm Khí Quyết, được xếp hàng đỉnh rồi.
Đó chính là sự thật, Tử Cảnh Cốc lúc này quá cường đại, trong ba Đại tông môn cường đại nhất. Không những như thế, ngày hôm nay vượt qua các Đại tông môn, trở thành Lam Nguyệt đệ nhất Đại tông, thậm chí hướng Thất phẩm rồi.
Kết quả này cũng không có gì kinh ngạc, bởi vậy, mặc kệ bỏ ra vốn liếng như thế nào, các Đại tông môn cũng cố gắng, đi cải thiện quan hệ với Tử Cảnh Cốc.
Mà vốn Tử Cảnh Cốc có thù hằn, thì môn phái đó trong lòng càng lo sợ, lúc này hoảng sợ như chó nhà có tang, suy nghĩ làm sao có thể hóa giải oán cừu ngày xưa, cùng Tử Cảnh Cốc hình thành quan hệ giao hảo.
Bọn họ rất sợ chuyện thế lực Tử Cảnh Cốc bành trướng sẽ trả thù, mà với hai trung vị Huyền Tông trước mặt, thực lực bọn họ nhỏ bé như ánh nến trong gió, nếu bị thổi liền diệt, trong lòng càng thấp thỏm không thôi.
Bất quá tất cả mọi người không biết, Tử Cảnh Cốc lúc này cũng không có đi thảo luận cái gì xưng hùng, xưng bá, hùng tâm thiên hạ. Lúc này Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn vừa về tới tông nội, lập tức phái người đi mời Diệp Bạch.
Diệp Bạch không cần hỏi cũng có thể đoán được Cốc Chủ Túc Hàn Sơn gặp hắn để làm gì, nhưng việc này nếu đã bại lộ, khắp thiên hạ đều biết, mặc dù chính mình không muốn sớm lộ ra như thế, để rước lấy phiền toái.
Những chuyện hên xui may rủi, lúc này đã truyền ra, đã như vậy muốn che dấu không cần thiết nữa, hơn nữa càng khó giải thích. Cho nên, hắn cũng không tính toán che dấu cái gì.
Hắn trở thành trung vị Huyền Tông, ở Lam Nguyệt đã không có cái gì làm hắn phải sợ hãi nữa, nếu như có ngày sớm muộn sẽ đến, sớm hơn vài ngày thì cũng không có gì khác nhau. xem tại TruyenFull.vn
Cho nên có lẽ như vậy, còn có thể chấn nhiếp thế nhân một chút, làm cho Tử Cảnh Cốc danh vọng vang xa, làm cho Hoàng Bảng đệ nhất càng thêm oanh động, càng thêm hiển quý mà thôi.
Điều này, có lẽ chính là việc mà mình báo đáp Tử Cảnh Cốc, giải quyết xong khúc mắc này xong, cho dù bản thân mình rời xa Tử Cảnh Cốc, thì phần danh vọng này, cũng có thể mang cho Tử Cảnh Cốc vô số ích lợi khả quan.
Mà chính mình, cũng không có khúc mắc nữa.
Khi Diệp bạch nghe thấy Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn phân phó người mời hắn đến, Diệp Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua Bạch Hàn Nhã đang hôn mê bất tỉnh, sau khi trải qua Trường Sinh chỉ pháp chữa trị, lúc này nàng hơi chút khôi phục một tia huyết sắc, trong lòng Diệp Bạch, rốt cục cũng có chút buông lỏng.
Đưa tay đem chăn đắp cho nàng, sau đó phân phó tên đệ tử, trong lúc bản thân mình chưa có trở về, bất luận kẻ nào cũng không được làm ảnh hưởng đến nàng nghỉ ngơi, sau đó tức cáo từ rời đi.
Tên đệ tử Tử Cảnh Cốc kia vẻ mặt cung kính gật đầu, đối với Diệp Bạch có thể nói là hắn có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh. Sau khi Diệp Bạch đi rồi, hắn giống như một pho tượng đứng trước cửa vậy.
Lúc này, nếu gặp phải một tên Huyền Tông đến, hắn cũng sẽ không sợ hãi, kiên quyết đem công việc mà Diệp Bạch vừa mới phân phó làm tốt.
Trong con mắt của những đệ tử Tử Cảnh Cốc, lần này được đi theo là niềm hạnh phúc, Diệp Bạch chính là anh hùng của bọn họ, lúc này bọn họ cảm thấy trở thành một tên đệ tử Tử Cảnh Cốc chính là vinh quang.
Mà bọn họ trước kia, chưa bao giờ được đón nhận ánh mắt tôn sùng như vậy, nhưng hôm nay có được như vậy, tất cả mọi người biết, người khác đối với bọn họ tôn kính, hâm mộ, lấy lòng, nịnh bợ, đều là bởi vì Diệp Bạch trở thành Huyền Tông mà thôi.
Mà đây mới chỉ là bắt đầu, Diệp Bạch xuất hiện, đem Tử Cảnh Cốc thay đổi càng nhiều, đồng thời cũng thay đổi bọn họ càng nhiều, cái ảnh hưởng đó thay đổi cả thế cục Lam Nguyệt.
. . .
Diệp Bạch rất nhanh đi tới U Cầm viện, nơi này bình thường chỉ có Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn ở mà thôi.
Đi tới một gian nhà tao nhã.
Có một đệ tử tiến lên gõ gõ cửa, chỉ trong chốc lát, có một giọng nói đầy uy nghiêm, thanh âm trung niên nam tử vang lên:
- Đi vào.
Đối với thanh âm này, Diệp Bạch tự nhiên không xa lạ, đúng là thanh âm Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn, hắn khẽ vẫy tay, bảo tên kia dẫn đường lui ra, hắn sửa sang lại Y phục, rồi sau đó ánh mắt yên tĩnh, đẩy của đi vào phòng.
Ánh trăng xuyên thấu qua đại môn, chiếu xạ vào, tại trong mắt của Diệp Bạch có thể rõ ràng thấy căn phòng bố trí theo phong cách cổ.
Cửa sổ tĩnh lặng.
Đóng cửa, hắn lẳng lặng đi tới, đi tới phía sau Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn, thi lễ:
- Tông chủ.
Tùy theo thanh âm của hắn, Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn một mực đưa lưng về phía trước, bỗng nhiên nhất động, lập tức, hắn chậm rãi quay đầu lẳng lặng nhìn Diệp Bạch hồi lâu, Diệp Bạch vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn, không bởi vì đối phương khí thế trung vị Huyền Tông, mà có thể khuất phục.
Cứ như vậy bình tĩnh lúc lâu, rốt cục, Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn ngửa mặt lên trời cười to:
- Ha ha ha ha. . . Không sai, rất tốt, vốn là buổi sáng hôm nay, tronglucs ta xem cuộc chiến, ta còn có chút không tin. Nhưng hiện tại, ngươi đích xác tiến vào cảnh giới Huyền Tông rồi, hơn nữa trung vị Huyền Tông, có thể chịu được khí thế áp bách của ta mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, thực lực của ngươi đúng là rất mạnh.
Diệp Bạch cung kính mà khiêm tốn nói:
- Không dám.
Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn vung tay lên nói:
- Không nên khiêm nhường, nam nhi nên có dũng cảm phô trương khí thế, duy ngã độc tôn, dám đứng trên mọi người, hảo, phi thường tốt. Trước kia, ta mặc dù cũng có chú ý, nhưng cũng không có coi trọng, nhưng hôm nay, ngươi thật sự cho ta một kinh hỉ thật to rồi.
Trong ánh ánh mắt Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn, rất là vui vẻ.