Diệp Bạch kinh ngạc nhìn mình xuất hiện ở chừng hơn mười trượng. Hắn không thể tin được liền kêu lên một tiếng, mặt lộ vẻ vui mừng.

- Bộ pháp thật kỳ diệu! Thâm ảo, thần kỳ. Đây mới chỉ là tầng thứ nhất nhập môn mà đã tinh diệu như vậy rồi. Nếu như tu luyện đại thành thì không biết lợi hại như thế nào nữa

Diệp Bạch lẩm bẩm, không nhịn được lại muốn thử thêm lần nữa. Song lúc này hắn đã thoát khỏi cảnh giới huyền diệu khó giải thích kia, muốn trở lại là cực kỳ khó khăn. Thử đến tận nửa đêm, hắn vẫn không thể thành công được một lần.

Nhưng Diệp Bạch vẫn không từ bỏ ý định. Một bước bước ra lúc nãy làm trời xoay đất chuyển, cảm giác vô cùng kỳ diệu, cả đời hắn cũng không quên được. Bên trong loại bộ pháp kia không ngờ lại là một thứ đại đạo của tự nhiên. Mỗi lần bước ra thành công một bước là một lần hòa hợp với tự nhiên, hệt như một loại tu luyện.

Nhất định phải tìm được cảm giác huyền diệu khó giải thích trong nháy mắt kia. Nó quả thực làm cho người ta say mê, so với tự mình khổ tu trong mười bảy mười tám ngày còn hữu dụng hơn. Giờ bản thân đang ở bình cảnh của trung cấp huyền sĩ đỉnh phong, tu luyện huyền khí muốn tiến thêm bước nữa rất khó khăn, đúng là đang cần cảm ngộ đại đạo của trời đất để đột phá bình cảnh lên đến cảnh giới cao cấp huyền sĩ.

Tuy vậy đại đạo của tự nhiên đâu phải dễ dàng hiểu được. Nó cần sự tích lũy dày dặn, cơ duyên thật lớn, cộng với hoàn cảnh đặc biệt, thiếu chỉ một cũng là không thể. Nhưng Diệp Bạch cảm thấy trong nháy mắt vừa rồi dường như hắn đã hòa nhập cùng trời đất. Loại cảm giác này thậm chí làm cho hắn như là cảm giác đột phá bình cảnh đạt đến cao cấp huyền sĩ.

Nếu nói đột phá, chính là hiểu được một tầng chướng ngại kia, sau đó mới có thể tiến xa ngàn dặm, tu vi tăng vọt?

- Làm sao bây giờ? Làm sao để tìm lại cảm giác vừa rồi. Lần bước ra lúc nãy là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng trong lúc chiến đấu ta không thể dựa vào đó để cứu mạng. Chỉ có tùy tâm như ý, tự do khống chế, luyện thành bộ pháp này thì mới có thể phát huy trên chiến trường.

Gió trong rừng cây vi vút thổi tới, Diệp Bạch chậm rãi nhắm hai mắt lại. Hắn hoàn toàn vứt bỏ cảm giác bên ngoài, không nghĩ ngợi lung tung, cố gắng đem bản thân trở lại cảnh giới vừa rồi. Thời gian dần dần trôi qua, hơi thở của hắn càng lúc càng chậm, cuối cùng dường như dừng lại, hòa vào nhịp gió.

Thân thể của hắn cũng theo đó càng lúc càng thả lỏng. Trăng sáng trên đỉnh đầu, chiếu rọi sáng rõ như ban ngày, từng điểm lấp lánh hắt lên người của Diệp Bạch. Vẻ mặt của hắn toát lên vẻ bình thản, như chẳng có chuyện gì trên đời có thể quẫy nhiễu trong lòng.

Lúc này một lần nữa hắn lại tiến vào cảnh giới bình lặng như nước, trong lòng cực kỳ an tĩnh, vô lo vô nghĩ. Chính là đã quay lại lần cất bước đầu tiên, cũng cảm thụ lại được cảm giác huyền diệu đó. Trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh của người trung niên áo trắng kia.

Gió nhẹ vừa động, chân trái trung niên áo trắng kia khẽ bước, cặp mắt Diệp Bạch đột nhiên mở bừng. Trong nháy mắt, hắn lại bước ra một bước!

- Thanh Long!

Cảm giác kỳ diệu vô hạn thoáng cái đã bao phủ Diệp Bạch. Hắn bước ra một bước, tựa hồ như trời đất khẽ rung chuyển. Một dòng khí vô tận điên cuồng tuôn trào nâng Diệp Bạch lên. Phút chốc thân ảnh hắn lại biến mất, sau khi xuất hiện thì đã cách chỗ cũ hơn mười trượng.

Lần này, hắn cảm nhận được rõ ràng một bước bước ra là có cảm giác kỳ diệu hợp nhất với đại đạo của trời đất. Dường như lúc bước ra, hắn và trời đất là một. Chỉ cần có một ý nghĩ là có thể xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào mình muốn, không gì có thể cản trở hay bó buộc. Hắn đã có thể làm được, hơn nữa trong nháy mắt vừa rồi đó cũng không giống như lần đầu tiên hợp nhất với trung niên áo trắng mà tự mình bước ra, chỉ nhờ cảm giác lúc người kia bước ra một bước mà thôi. Diệp Bạch khẽ mỉm cười, chân trái lại nhẹ nhàng bước về phía trước. " Ầm " một tiếng, khắp trời đất lại rung lên, dường như có một con sóng biển trào dâng rồi lan ra bốn phía. Thân hình Diệp Bạch biến mất, sau đó lại xuất hiện!

Giống như là đang lướt mây cưỡi gió, một bước ngàn dặm, tự nhiên thoải mái. Diệp Bạch biết, cuối cùng mình đã thành công nhập môn bộ thứ nhất Đông Phương Thanh Long Bộ của Thiên Tẩu Tứ Tượng Bộ, tiếp theo cần phải chuyên cần luyện tập để thành thục bộ pháp ảo diệu này. Nó đúng là ảo diệu thần kỳ, khiến người ta phải giật mình kinh hãi.

Vì tu luyện bộ pháp này mà Diệp Bạch miệt mài từ sáng cho đến tối, lại từ tối đến bình minh. Lúc này những tia nắng đầu tiên đã xuất hiện ở phương Đông, một ngày mới nữa đã lại tới.

Diệp Bạch cũng không trụ được nữa, chân trái hạ xuống liền có cảm giác tế buốt đau nhức, toàn thân rã rời. Lúc trước hắn không cảm thấy vì còn có một chút chân khí duy trì, bây giờ buông lỏng mới biết cực kỳ mệt nhọc.

Diệp Bạch cũng không còn sức trở về, bèn tìm luôn một gốc cây để nghỉ ngơi. Mới vừa đặt lưng xuống hắn đã ngủ say như chết, làm một giấc thẳng đến đêm.

Tỉnh dậy, hắn bắt được hai con thỏ hoang trong rừng. Sau khi ăn uống no nê, Diệp Bạch lại tiếp tục tu luyện Thiên Tẩu Tứ Tượng Bộ. Luyện qua ba lần, xác định không phải là ảo giác, bản thân đã hoàn toàn nắm vững tầng thứ nhất của bộ pháp thần kỳ này. Diệp Bạch tin chắc cảm giác này rất khó năm bắt, ai ngờ hắn lại tự nhiên học được. Nhớ lại quá trình tập luyện, chỉ một chiêu bước chân trái kia tính ra không dưới mấy vạn lần, khiến cho chân trái giờ đang đau nhức, như không thuộc về bản thân nữa rồi. Hắn không khỏi cười khổ, thiên hạ chẳng có bữa trưa nào là miễn phí. Nếu như không phải mình quyết tâm luyện tập đến lúc này, phúc chí tâm linh, chỉ e không biết đến khi nào mới luyện thành bộ pháp này?

Hắn không biết, nếu để cho Thiên Tu trưởng lão biết là chỉ cần mất một ngày đêm đã luyện thành tầng thứ nhất của Thiên Tẩu Tứ Tượng Bộ thì không biết kinh ngạc đến mức nào. Lão tu luyện tầng này phải mất đến nửa năm mới miễn cưỡng coi như nhập môn. Sau hơn ba năm rưỡi vẫn không có tiến bộ gì thêm. Bất đắc dĩ mới đưa nó truyền cho Diệp Bạch. Phải biết rằng lúc đó của lão đã là đỉnh cấp huyền sư, ngay cả thân pháp lục giai đỉnh cấp cũng có thể dễ dàng thi triển. Vậy mà lại bị một bộ thân pháp trung cấp lục giai làm khó, chuyện này nói ra đúng là không có ai tin.

Cảm thấy chân trái của mình đã hơi không nghe lời, Diệp Bạch cũng không dừng lại. Suy nghĩ một lát, hắn lấy ra bí kíp phụ trợ cho lục giai cấp thấp Điếu Thiềm Ngũ Châu Kính.

Điếu Thiềm Ngũ Châu Kính nguyên là tuyệt học Điếu Thiềm Công của một môn phái nhỏ từ thời thượng cổ. Nó là một phương pháp công kích ám kình liên tiếp có cùng công dụng với Ba Đào Quyết mà đệ tử Đạm Thai Tùng của gia tộc Đạm Thai thuộc Tứ Tộc hội võ thường sử dụng. Tuy nhiên xét về sự tinh diệu cũng như mạnh mẽ thì Ba Đào Quyết còn kém nó.

Ba Đào Quyết của Đạm Thai Tùng bất quá chỉ là một bộ công pháp cao cấp của Hoàng cấp, mỗi quyền đánh ra gầm gào như sóng biển, sóng sau cao hơn sóng trước. Tuy nhiên Ba Đào Quyết chỉ có thể xuất ra ba tầng ám kình, còn công pháp mà Diệp Bạch đoạt được có thể phát ra năm tầng ám kình, nhiều hơn gần gấp đôi.

Phải biết rằng, tu luyện ám kình càng về sau càng khó. Một tầng, hai tầng là chuyện đơn giản, muốn đạt đến ba tầng thì phải có một cảnh giới nào đó. Đến bốn tầng thì cực kỳ khó khăn, còn có thể tu luyện đến năm tầng ám kình thì không có mấy người. Nếu như Diệp Bạch có thể đem môn công pháp này luyện thành thì thực lực của hắn ít nhất phải tăng gấp đôi!

Cứ nghĩ thì biết, một thanh kiếm chỉ có một tầng uy lực bề ngoài thì như thế nào? Nhưng nếu thanh kiếm đó không chỉ có một tầng uy lực bề ngoài mà còn có tới năm tầng ám kình thì uy lực của nó quả thực là khó lòng phòng bị, là biện pháp tốt nhất để tăng cường thực lực một người trong khoảng thời gian ngắn.

Huống hồ thứ mà Diệp Bạch tu luyện là kiếm trận. Một thanh kiếm có năm tầng ám kình, mười thanh là năm mươi tầng, một trăm thanh là năm trăm tầng. Thực lực tăng vọt lên gấp mười, gấp năm mươi lần, năm trăm lần so với người khác học bộ bí kíp này thì có lợi hơn nhiều. Truyện được copy tại Truyện FULL

Lúc trước khi nhặt được bí kíp này, Diệp Bạch cũng chỉ mới lật qua, giờ mới có thời gian xem kỹ. Trên trang đầu có năm chữ Điếu Thiềm Ngũ Châu Kính màu đỏ rực như lửa. Mỗi nét chữ đều như được khắc tạc, toát lên một uy thế lẫm liệt.

Tiếp tục giở ra, lại thấy xuất hiện bức vẽ kỳ lạ kia. Bức vẽ mô tả một vầng trăng sáng trên cao, trên mặt biển sóng đánh cao ngất. Trong luồng sóng dường như có một con cóc khổng lồ bằng ngọc, trên đầu có một điểm đỏ, ẩn hiện trong sóng nước.

Bên bờ có một lão giả đang thả câu, cần câu uốn cong thành hình cung như có thể gãy lúc nào nhưng vẫn dẻo dai. Cả bức họa có một khí thế bàng bạc, không nghi ngờ gì là bộc lộ bí mật của Điếu Thiềm Ngũ Châu Kính.

Bộ bí kíp này, ở trong cấp thấp lục giai có thể nói là tinh phẩm.

Diệp Bạch lại lật tiếp phía sau. Lần trước không nhìn kỹ, lần này hắn mới xem đến phương pháp tu luyện của Điếu Thiềm Ngũ Châu Kính. Phương pháp này cũng đơn giản, đầu tiên là tu luyện lực cánh tay, lực cánh tay càng mạnh, mỗi lần phát ra một tầng ám kình mới dễ dàng.

Sau đó mới là phương pháp vận dụng ám kình. Điều cần chú ý là một tầng ám kình chưa xuống, lớp khác đã dấy lên. Diệp Bạch dựa theo hướng dẫn trong bí kíp, đầu tiên đưa huyền lực vào đầy một cánh tay sau đó đột nhiên nhằm một cây lớn đánh tới. Huyền lực tuôn trào, chưa hết tầng thứ nhất, trong khoảnh khắc mà tầng thứ hai chưa sinh ra đã phải sớm chuẩn bị huyền lực cho nó, sau đó hướng về cánh tay phải tạo thành tầng ám kình thứ hai.

Làm được hai tầng ám kình cũng không khó, dựa theo phương pháp trong bí kíp là có thể dễ dàng tạo thành. Nhưng Diệp Bạch còn muốn đánh ra tầng ám kình thứ ba, liền khởi động luồng huyền lực thứ ba. Lần này thì hắn đã nếm mùi đau khổ, cánh tay vừa giơ lên đã vội rụt lại, thiếu chút nữa nổ tung. Giờ thì hắn hiểu rõ, tu luyện ám kình nào có thể thành công dễ dàng như vậy, càng về sau càng khó khăn.

Hai tầng ám kình coi như đã luyện thành. Để có thể luyện thành tầng thứ ba đòi hỏi phải không ngừng nỗ lực. Còn phải tự nghiền ngẫm bí quyết, nếu không sẽ tự đả thương chính mình, không có cách nào để sử dụng.