Tuy nhiên không ai dám bất kính với hắn. Diệp Bạch đến trước mặt Diệp Khổ, Diệp Khổ liền vỗ vai hắn mà nói:
- Chúc mừng!
Trên khuôn mặt Diệp Khuyết hiện ra một biểu lộ hiếm thấy, hắn hướng về phía Diệp Bạch mà gật nhẹ đầu:
- Không sai!
Mà mấy người khác, Diệp Bồng Lai, Diệp Thiên Nhi, La Long Hạc, Đạm Thai Thiên Phong, La Tiễn cũng tiến đến chúc mừng Diệp Bạch.
Diệp Bạch cười nói:
- Mọi người không cần khách khí như vậy, lần này ta được ngôi vị thứ nhất là may mắn nhiều thôi, hơn nữa cũng là nhờ La Tiễn.
Hắn kéo La Tiễn qua giới thiệu với mọi người. Bọn họ nghe thấy hắn ở trường thí luyện phát huy tác dụng như vậy thì tất cả đều ngợi khen.
Mà ngay cả La Long Hạc người vốn giễu cợt hắn cũng không kìm được mà vỗ vai La Tiễn nói:
- Tốt lắm.
Hai người đều là họ La, La Tiễn nhìn Diệp Bạch một cái, Diệp Bạch liền gật nhẹ đầu, sau đó La Long Hạc cũng cười ha hả.
Giờ khắc này La Tiễn và Diệp Bạch ở ngoại tông đã rất thân với nhau, vinh cùng vinh, khổ cùng khổ. Trương Huyền Hạo muốn đối phó với Diệp Bạch, La Tiễn dĩ nhiên là tận tâm tận lực giúp đỡ hắn, với thủ đoạn của hán dĩ nhiên nhanh chóng dung nhập được vào trong đám người Diệp Bạch mà những người khác cũng nhanh chóng tiếp nhận khác. Chỉ chốc lát sau thành tích thí luyện lần này đã có, bọn Diệp Bạch liền tiến tới xem kết quả.
Cuối cùng, không riêng gì Diệp Bạch xếp thứ nhất mà Diệp Khổ cũng được xếp thứ năm, nếu như với thực lực của hắn thì không chỉ là như vậy, tuy nhiên chỉ vì công pháp huyền kỹ của hắn thua kém người khác, cho nên thành tích này đã là rất giỏi.
Vị trí thứ hai, thứ ba thứ tư chính là ba huyền sĩ trung cấp khác, Trương Huyền Hạo là người xếp thứ hai.
Thứ ba chính là tử y thanh niên Sài Hành Phong.
Thứ tư chính là Ma Y thanh niên với hai trăm linh năm điểm cống hiến.
Mà Vi Tàng Kiếm, người của gia tộc đệ nhất, Vi gia ở Thanh Điểu quốc, người đã từng đuổi giết Diệp Bạch, Xích y nữ tử xếp thứ sáu.
Thứ bảy chính là Diệp Khuyết.
Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan xếp cùng hạng mười.
La Tiễn với năm mươi ba điểm cống hiến, xếp thứ mười bảy.
Mà Diệp Bồng Lai, Diệp Thiên Nhi, La Long Hạc, Đạm Thai Thiên Phong đại bộ phận chỉ có bốn mươi, năm mươi điểm cống hiên, xếp sau La Tiễn, theo thứ tự được mười tám, mười chín, hai mươi mốt, hai mươi hai.
Đứng ở trước bảng, Diệp Bạch cười cười, nhìn về phía La Tiễn nói:
- Vốn ta tưởng rằng bốn mươi năm mươi điểm cống hiến đã tốt lắm rồi, không ngờ bây giờ thấy xếp hạng thì thật bất ngờ. Chỉ là chuyện này cũng rất bình thường, ngẫu nhiên có một khác biệt nhỏ một hai điểm cống hiên cũng không sao. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hắn trịnh trọng nói:
- Bốn trăm mười tám điểm cống hiến này có không ít phần trong đó là do ngươi gom góp cho ta, ta không thể không trả lại cho ngươi, một cây Huyết Diệp Lan có giá trị bảy mươi tám điểm cống hiến mà hai cây Cốt Lý Hồng, một cây hai mươi ba điểm cống hiến, chênh lệch tới năm mươi lăm điểm cống hiên, hơn nữa đằng sau còn có một số điểm cống hiến ngươi đi gom cho ta. Lấy minh tạp ra, để ta chia cho ngươi.
La Tiễn cười nói:
- Không cần khách khí như vậy, ta giúp ngươi cũng chính là giúp mình mà thôi, tổn thất một số vật ngoài thân cũng chẳng sao, không cần khách sáo như vạy, huống chi trong đó cũng có một phần của ngươi, đai bộ phận là ngươi lấy huyền binh, đan dược của mình để đổi lấy, không thể tính là toàn bộ công lao của ta.
Diệp Bạch nghiêm túc nói:
- Những thứ đó đều không đáng, đừng có nói với ta, lần này ngôi vị thứ nhất đáng lẽ ta không kiếm được, cho nên bản bí kíp lục giai trung cấp vốn không phải của ta nhưng mà nhờ ngươi mà ta đã được ban thưởng. Một số bình đan dược, huyền binh làm sao có thể so sánh.
Hắn ngưng một chút rồi nói:
- Mấy bình đan dược, huyền binh đó coi như là bù đắp cho ngươi, số điểm cống hiên này ta vẫn muốn trả lại cho ngươi, nếu như không phân rõ ràng, sau này chúng ta sẽ nhất định phát sinh mâu thuẫn. Hiện tại không thiếu thứ gì thì không sao, nhưng sau này không nhất định, chúng ta hợp tác về sau còn lâu dài, tất cả phải rõ ràng mới có thể bền vững.
Diệp Khổ nghe Diệp Bạch nói vậy thì cũng gật đầu nói:
- Đúng thế Diệp Bạch nói rất đúng, nếu như ngươi muốn cùng chúng ta sống lâu dài một chỗ thì những tiểu tiết này không nên để ý. Nếu như chỉ là bằng hữu nhất thời thì những chuyện nhỏ nhặt này không cần quan tâm, cho nên ngươi hãy, nhận đi là tốt hơn!
La Tiễn nghe Diệp Bạch và Diệp Khổ nói vậy thì ngẩn người cười ha hả, sau đó hắn nhìn về phía Diệp Bạch mà nói:
- Được, ta không nhìn lầm các ngươi, chỉ là Diệp Bạch, ngươi mặc dù tính toán không có chuyện gì, nhưng ta vẫn phải tính một chuyện, đó là ngươi đã cứu mạng ta, không có ngươi thì cũng không có ta ngày hôm nay, ngươi vốn có thể lấy đi cây Huyết Diệp Lan trong tay ta, nhưng tâm tính ngươi thiện lương nên không làm thế.
- Chỉ là ngươi không làm vây, cho nên những thứ này vốn phải là của ngươi mới đúng. Đây là thí luyện nhập cốc, không thể đem lòng từ bi vào trong đó, mọi người dùng đủ mọi thủ đoạn để cướp lấy.Chỉ là ngươi đã quyết định chuyển cho ta mấy điểm cống hiến thì ta cũng không thể khách, tuy nhiên nhiều nhất ta cũng chỉ có thể nhận vài chục điểm cống hiến mà thôi.
Diệp Bạch nhìn hắn chằm sau đó hắn cất tiếng nói:
- Được.
Sau đó La tiễn lập tức lấy minh tạp của Tử Cảnh Cốc ra, trong nháy mắt minh tạp của hắn đã tăng thêm năm mươi điểm cống hiến.
Mà minh tạp của Diệp Bạch vốn được bảy trăm mười tám điểm cống hiến giờ chỉ còn lại sáu trăm mười tám điểm cống hiến, tuy mất đi năm mươi điểm nhưng trong lòng hắn cảm thấy thoải mái.
Mà La Tiễn vốn chỉ có bă trăm năm mươi ba điểm cống hiến, được thêm năm mươi điểm cống hiến trở thành bốn trăm linh ba điểm cống hiến.
Diệp Khổ thấy thế thì cười ha hả nói:
- Đã như vậy thì được rồi, mọi người mau về chuẩn bị, buổi tối còn nhiều chuyện phải làm.
Diệp Bạch, La Tiễn quay đầu nhìn lại, quả nhiên sau khi đi ra không ít người lộ vẻ thất vọng, uể oải, đau khổ, rõ ràng đó là những người không vượt qua được. Mà những người thành công thì lại lộ ra vẻ vui thích, có người nhịn không được mà kêu to lên, lộn nhào người thể hiện sự hưng phấn.
Ở đây có sáu mươi hai người, mà chỉ có hai mươi lăm người có thể tiến vào ngoại tông, hơn một nửa bị trục xuất đi, mà trong đám này, có hơn mười người không có một chút điểm cống hiến nào.
May mà bảy người Diệp Bạch toàn bộ được lọt vào, Diệp Bạch được vị trí thứ nhất, Diệp Khổ đạt vị trí thứ năm, cách biệt xa những người khác. Chỉ là đây cũng là một bắt đầu mà thôi.
Đúng lúc này Phương trưởng lão tiến tới trước mặt mọi người mà nói:
- Được rồi, ta có mấy câu muốn nói cho các ngươi!
Lúc này mọi người đều vây quanh, Diệp Bạch Diệp Khổ liếc nhìn nhau, sau đó bọn họ cũng đứng một bên mà quan sát.
Phương trưởng lão nhìn thấy tát cả mọi người đều đã tới thì gật nhẹ đầu mà mở miệng nói:
- Lần thí luyện nhập tông của Tử Cảnh Cố này có thể nói là kết thúc viên mãn, trong đó có hai mươi lăm đệ tử tiến vào ngoại tông tử cảnh cốc, trở thành thành viên chính thức của Tử Cảnh Cốc chúng ta. Ta đại biểu cho Tử Cảnh Cốc, hoan nghênh sự gai nhập của các ngươi, đồng thời cá nhân ta cũng chúc mừng hai mươi lăm người các ngươi, chúc mừng các ngươi!
Tiếng vỗ tay như sấm dậy, ngay cả những người thất bại cũng không kìm được mà vỗ tay.
Sau khi tiếng vỗ tay ngừng lại, Phương trưởng lão mới tiếp tục nói:
- Kỳ thật những người thất bại cũng không nên nản chí, các ngươi nên suy nghĩ mình đã may mắn hơn rất nhiều người khác là các ngươi hiện tại vẫn còn sống, mà chỉ cần còn sống là còn hi vọng, năm sau còn có cơ hội, cho nên ta cũng chúc mừng các ngươi.
Dưới chận lại vang lên tiếng vỗ tay, đúng thế những đệ tử thất bại kia so với những người bị chôn thân ở trong hạp cốc thì còn may mắn hơn nhiều lắm. Bọn họ còn sống cho thấy bọn họ cũng là cường giả, hơn nữa Phương trưởng lão nói không sai, còn sống cũng chính là còn hi vọng.