Hắn có tên chính là Sài Hành Phong.

Đây là lần đầu tiên Diệp Bạch nghe thấy tên của hắn, hắn không kìm được mà đánh giá cẩn thận một ồi. Sài Hành Phong, Sài Hành Phong, người này quả không khiến cho Diệp Bạch phải thất vọng.

Hai trăm hai mươi hai điểm cống hiến, đây quả là một con số lớn.

Thập địa linh thảo, một mình hắn chiếm hai cây, hóa ra Ti Trụ Tiên Vĩ và Lưu Ly Tịnh Thảo chính là bị hắn lấy đi.

Diệp Bạch còn như vậy thì những người khác không cần nói, tất cả đều cảm thấy sợ hãi:

- Hai trăm hai mươi hai điểm cống hiến, con số này quả là quá lớn!

- Hắn đã phá vỡ mức hai trăm điểm cống hiến đó, ở các kỳ thí luyện trước, không có mấy người làm được như vậy.

- Đúng thế, quả là rất giỏi, nhiều linh thảo quý hiếm như vậy không biết hắn tìm ở đâu, tại sao ta không có vận khí này?

- Phì, ngươi mới coi đây là vận khí, đây chính là thực lực của người ta, là thực lực, có hiểu hay không? Thập đại linh thảo là thứ gì mà ngươi có thể dễ dàng có được một hai cây? Chỉ có phong phạm cao thủ mới làm được như vậy.

Tất cả mọi người nhìn về phía tử y thanh niên, sợ hãi, ghen ghét, bội phục đủ loại biểu lộ, mà ngay cả vị chấp sự trưởng lão áo lam kia nhìn thấy một đống linh thảo đổ ra cũng ngẩn ngơ, mở to mắt nhìn hắn.

La Tiễn bên cạnh Diệp Bạch cũng há hốc mồm không nói ra lời.

Diệp Bạch mặc kệ những điều này ánh mắt của hắn liền rơi xuống trên bàn của Sài Hành Phong, ở chỗ đó hào quang chói mắt, linh khí bức người.

Vị chấp sự áo lam kia sửng sốt nửa ngày rồi mới có phản ứng, lão vội vàng ghi tên Sài Hành Phong vào sau đó mới nói:

- Người kế tiếp.

Sau Tử Y thanh niên Sài Hành Phong tất cả trở nên tĩnh lặng, mọi người tuy vẫn tiên lên đăng ký nhưng không có ai hào quang chói mắt như hắn. Mãi đến khi Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan tiến lên thì mới khiến cho người ta bừng sáng hai mắt.

Cả hai người chia đều điểm cống hiến cho nhau cho nên cả hai đều có cơ hội thông qua cuộc thí luyện lần này.

Sau đó Diệp Khuyết từ từ tiến lên, trong bọc của hắn có một cây linh thảo kỳ dị, đây chính là nhị giai cao cấp linh thảo, thiết Diện Thảo, có gái trị ba mươi ba điểm cống hiến.

Một cây khác thì giống như là rắn hổ mang, đây chính là Mặc Sắc Kỳ Cúc, nhị giai đỉnh cấp dược thảo, có giá trị năm ươi bốn điểm cống hiến, không biết Diệp Khuyết đã lấy từ đâu. Tổng cộng hắn đã có tám mươi bảy điểm cống hiến, đủ sức lọt vào trong.

Đối với kết quả này, Diệp Bạch và Diệp Khổ đã sớm đoán trước, với thực lực của Diệp Khuyết cho dù không đoạt được thập đại linh thảo thì kiếm được vài linh thảo cấp bậc thấp hơn là điều đơn giản, có thể thông qua khảo nghiệm, bọn họ cũng không lo lắng, điều lo lắng của bọn họ chính là bốn người còn lại, Diệp Bồng Lai, Diệp Thiên Nhi, La Long Hạc và Đạm Thai Thiên Phong.

Tuy nhiên diễn biến kế tiếp khiến cho bọn họ thở dài một hơi, Diệp Bồng Lai Diệp Thiên Nhi ở trong một hạp công vô danh đã vô tình kiếm được một cây tam giai đê cấp Thải Diệp Thảo cùng với vài linh thảo đê giai khác, chia đều ra bọn họ có thể thông qua cuộc thí luyện này.

Mà La Long Hạc, Đạm Thai Thiên Phong mặc dù không có vận khí như hai người đó nhưng bọn họ cũng lấy được hai cây linh thảo, một cây là nhị giai trung cấp Độc Vĩ Trúc, một cây là nhị giai trung cấp Hầu Diện Hoa, có gái trị ba bốn mươi điểm cống hiến, thông qua thí luyện lần này.

Nhìn thấy tình cảnh này, Diệp Bạch và Diệp Khổ liền thở dài một hơi, bọn họ liếc nhìn nhau một cái, tất cả đều thấy được sự vui mừng trong mắt người kia. Sau đó Diệp Khổ từ từ tiến lên, hắn đem những linh thảo mình kiếm được mà bày ra.

- Bạch Mãng hoa, hình thù giống như bạch mãng uốn lượn, nhị giai trung cấp linh hoa, có giá trị bốn mươi bốn điểm cống hiến.

- Kim giác táng hoa cũng là cao cấp linh hoa, có giá trị bốn mươi hai điểm cống hiến. Bồ Đào Xuyến, tam giai đê cấp linh thảo, có giá tri bảy mươi hai điểm cống hiến.

Cộng thêm những linh thảo nhất giai đê cấp, Chu Diệp Thảo có giá trị bốn điểm cống hiến.

Tổng cộng số điểm mà Diệp Khổ có được là một trăm bảy mươi ba điểm cống hiến.

Con số này vừa được thốt ra hơn nửa người trong trường đã oanh động, con số này chỉ thua kém Sài Hành Phong, mà hắn cũng là người thứ hai có được thập đại linh thảo.

Người xếp thứ nhất là Sài Hành Phong, thứ hai là Diệp Khổ.

Sau đó vị chấp sự áo lam đem số liệu ghi chép cẩn thận. Diệp Khổ lúc này mới rời đi, vị đệ tử thí luyện tiếp theo lại tiến tới,mặc dù hắn không vượt qua được Diệp Khổ nhưng cũng được một trăm hai mươi điểm cống hiên, xếp thứ ba.

Ở phía sau có một xích y nữ tử tiến tới, số điểm cống hiến của nàng khiến cho người khác sáng bừng hai mắt, nàng tạm thời xếp thứ tư.

Tuy nhiên hiện tại Thập Đại Linh Thảo vẫn còn bảy cây không xuất hiện.

Mọi người đều lộ vẻ chờ mong, vị chấp sự kia chờ lâu không có ai tới thì nóng nảy quát:

- Kế tiếp.

Vài tên đệ tử thí luyện run lẩy bẩy, lập tức co lại, tiến tới đăng ký, tuy nhiên vị chấp sự áo lam chờ nửa ngày cũng không thấy bọn họ lấy ra một cây linh thảo thì lạnh lùng nói:

- Chuyện gì vậy, các ngươi không khảo nghiệm sao? Không khảo nghiệm thì về đi!

Mấy đệ tử này giật mình, nguyên một đám lắp bắp nói:

- Chúng đệ tử không có linh thảo.

- Cái gì, không có linh thảo sao? Chuyện này làm sao cso thể được, vận khí tại sao lại kém như vậy? Ngay cả một hai cây cũng không kiếm được, hừ các ngươi ở trong cốc lâu như vậy mà một hai cây nhất giai đê cấp linh thảo cũng không gặp được.

- Đều không phải, mà là…

Phương trưởng lão nhìn thấy tình huống này thì hơi nhíu mày một cái, lão lạnh giọng nói:

- Chuyện gì đã xảy ra?

Hơn mười đệ tử này đều run lên, cuối cùng không dám giấu diếm nữa mà thấp giọng nói:

- Chúng đệ tử, tự biết là vô vọng nhập cốc cho nên đều bán cho người khác rồi.

Tất cả các chấp sự áo lam đề nhìn nhau, trong đó một người hỏi:

- Các ngươi đều bán cho ai?

Ánh mắt của những đệ tử aso lam này nhìn về phía Trương Huyền Hạo, có người lại nhìn về phía La Tiễn.

Phương trưởng lão thấy tình huống này thì tức giận muốn phát tác tuy nhiên cuối cùng lão cũng nhịn được, lão vung tay lên nói:

- Nguyên một đám phế vật, các ngươi cút đi hết đi!

Hơn mười đệ tử này như được đại xá, lập tức rời diết, những chấp sự thấy như vậy thì cũng chẳng có cách nào.

Vũ Tông Nam, không điểm. Triệu Càn Khôn không điểm. Truyện được copy tại Truyện FULL

Liên tiếp mười người này đều không có điểm nào.

Mà những đệ tử bị không điểm cống hiên thì tất cả đều cúi đầu xuống, giống như là xác chết, uể oải vô cùng, sớm biết như vậy thì cho dù Trương Huyền Hạo và La Tiễn có mua bằng giá nào di chăng nữa bọn họ cũng không biết, chuyện này khiến bọn họ đều mất hết mặt mũi, sau này về nhà chỉ sợ càng thêm khó coi.

Lúc này trong trường khảo nghiệm chỉ còn có bốn người, theo thứ tự là Diệp Bạch, La Tiễn Ma Y thanh niên và Trương Huyền Hạo.

La Tiễn liếc nhìn Diệp Bạch nói:

- Ta tới trước.

Diệp Bạch gật nhẹ đầu, La Tiễn lập tức tiến tới, rút từ trong bọc ra hai cây Cốt Lý Hồng và một số thứ vụn vặt khác. Cốt Lý Hồng là nhị giai trung cấp linh hoa, một đóa có giá hai mươi ba điểm cống hiến, hai cây là sáu mươi sáu điểm cống hiến, cộng với những thứ vụn vặt khác, La Tiễn cũng được năm mươi ba điểm cống hiến.

Lúc này, năm mươi lăm điểm cống hiến của La Tiễn đã có thể chắc chắn tiến vào ngoại tông, trong trường bây giờ chỉ còn lại ba người.

Tất cả mọi người ở phía dưới đều nhìn về phía ba người bọn họ, thập đại linh thảo chỉ mới xuất hiện ba cây, bảy cây không biết tung tích, xem ra bảy cây này nằm ở trong túi của ba người này.

Tất cả mọi người đều nhìn về bọn họ, hiển nhiên bọn họ đều muốn biết kết cục sẽ thế nào, ai sẽ đạt được ngôi vị đệ nhất của kỳ khảo hạch Tử Cảnh Cốc này.