Nhị giai cấp thấp linh thảo, Dạ Lạc Kim Tiền, giá trị 68 điểm cống hiến.
Tam giai trung cấp linh đằng, Hoàng Kim Cát, mới giá trị 83 điểm cống hiến.
Mà gốc Huyết Diệp Lan, lại có giá trị 78 điểm cống hiến, có thể nói ai có được gốc linh thảo này là có thể tiến vào top 25, hơn nữa, thứ hạng khẳng định cũng không quá thấp.
Diệp Bạch nhìn gốc huyết sắc hoa lan một chút sau đó lại nhìn La Bàn Tử.
Ánh mắt La Bàn Tử nhìn về phía Diệp Bạch, thản nhiên nói:
- Ngươi cứu ta, mục đích cũng không phải vì gốc Huyết Diệp Lan này sao, lúc này thực lực của ta không bằng ngươi, ta nghĩ, không ai lại bỏ qua gốc Huyết Diệp Lan này.
Diệp Bạch ngạc nhiên nhìn tên áo lam mập mạp La Tiền này, sau đó nở nụ cười, nói:
- Nguyên lai là ngươi nghĩ như vậy, ngươi cho rằng ta cùng bọn họ giống nhau sao, là vì gốc Huyết Diệp Lan trên người của ngươi sao.
Hắn khẽ cười, nhẹ nhàng từ trong lòng mình lấy ra một cái bao bố, mở ra, còn La Tiền lúc này đang ngạc nhiên, hai mắt mở thật lớn.
- Nhị giai trung cấp linh hoa, tím, vàng, lam tam sắc kỳ đằng, Tam Sắc Khiên Ngưu, giá trị 43 điểm cống hiến.
Nhìn cây trong suốt long lanh, từng Đóa Đóa màu hồng mở ra giống như những bông tuyết.
- Nhị giai cao cấp linh hoa, Phấn Hoa Lăng Tiêu, giá trị 32 điểm cống hiến.
Giống như hoàng kim đúc thành, đó là Dạ Lạc Kim Tiền, tam giai cấp thấp linh thực có giá trị 68 điểm cống hiến.
Còn có nhất giai cấp thấp Tuyết Đàn Thảo, nhất giai cấp thấp Ô Du Thảo, nhất giai cấp thấp Quỷ Ảnh Ô, nhất giai trung cấp Hỏa Thù Thảo, nhị giai cấp thấp Bạch Đầu Ông, nhất giai cấp thấp Xích Niệm Hoa, nhất giai trung cấp Thoát Diễm Kim Hoa, nhất giai trung cấp Ô Dạ Đề, tất cả là hơn mười gốc linh thảo nằm cùng một chỗ, quang mang chói mắt, linh khí nồng hậu. La Tiền sau khi nhìn thấy linh thảo ở bên trong bao bố của Diệp Bạch so với của mình chênh lệch không thể nói hết được.
Hai mắt La Bàn Tử mở trừng trừng, giống như thấy phải quỷ:
- Ngươi, ngươi, ngươi tại sao lại có nhiều linh thảo đến như vậy.
Diệp Bạch cười sau đó đem bố bao thu hồi lại, nói:
- Lúc này ta có đại khái là 286, 8 điểm cống hiến, cũng gần đạt tới 300 điểm rồi, ngươi nói ta còn ham muốn gốc Huyết Diệp Lan của ngươi sao? Nếu ngươi đã có cảm giác ta vì Huyết Diệp Lan mà đến, thì ta cũng không có chuyện gì để nói rồi, dù sao sắp đến nơi rồi, ngươi cũng đã an toàn, ta và ngươi cáo từ thôi, bảo trọng.
Nói xong, Diệp Bạch đem bao bố cất đi, xoay người rời khỏi. Lúc này tên mập mạp La Tiền mới ý thức được Diệp Bạch cứu hắn, chẳng qua là ngẫu nhiên qua đường gặp phải mà thôi, cũng không phải như hắn đã nghĩ. Trong mắt của hắn Huyết Diệp Lan hết sức trân quý, nhưng đối với Diệp Bạch thì chẳng là cái gì. Xem từ trong bao bố của hắn thì biết, ngay cả gốc Tam Sắc Khiên Ngưu, Phấn Hoa Lăng Tiêu, Dạ Lạc Kim Tiền và nhiều linh thảo trân quý khác cũng đến tay, thì một gốc tam giai cấp thấp Huyết Diệp Lan thì chẳng là cái gì.
Ngay cả bằng một phần ba của Diệp Bạch cũng không đủ.
La Bàn Tử vội vàng kéo tay Diệp Bạch lại, xấu hổ nói:
- Là ta sai lầm rồi, là ta lấy tiểu nhân để do lòng quân tử, ta hướng huynh đệ xin lỗi.
Diệp Bạch biết ý nghĩ của La bàn tử như vậy cũng rất là bình thường, lúc này ở bên trong cốc, thì vô luận là người nào cũng đều có ý nghĩ như thế, chỉ sợ gặp phải trường hợp như vậy cũng chưa từng có người nào buông tha. Nhưng Diệp Bạch không phải là những người như vậy, hắn có thể bằng vào thực lực đi tranh đoạt, chém giết, nhưng hắn lại là người không muốn giậu đổ bìm leo, gặp lúc người khác khó khăn mà lợi dụng.
Hắn một lần nữa ngồi xuống, lúc này hắn có cảm giác La Bàn Tử này rất là đặc biệt, mà bên trong ngoại tông, hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ có địch nhân. Điều quan trọng nhất là, hắn có cảm giác được La Bàn tử, có thể kết giao được.
Từ trên người La Bàn tử, thấy được người này có khả năng giao tiếp rất là khôn khéo.
Cho nên, Diệp bạch mới có thể mạo hiểm cứu La Tiền, hơn nữa đưa hắn tới nơi đây, hắn cũng không phải là ham muốn trên người hắn một gốc cây Huyết Diệp Lan. Lúc này Diệp Bạch cũng đã khẳng định được, chính mình cho dù không chiếm vị trí thứ nhất, thì cũng đã lọt vào Top 5 rồi. Cho nên, không chỉ vì mấy chục điểm cống hiến, mà có thể gây thù oán với người mà sau này đối với hắn có tác dụng được.
Một gốc cây Huyết Diệp Lan thì tính là cái gì đây, nếu như có thể kết giao được bằng hữu có tác dụng như vậy, thì một gốc cây Huyết Diệp Lan là cái gì.
Khi nào nhận khi nào bỏ quả thật rõ ràng đạo lý này.
Kế tiếp lúc này cũng không cấp bách chạy đi. Diệp Bạch cũng không có ôm hy vọng chiếm được gốc linh thảo tiếp theo nữa rồi, cho nên hắn dứt khoát ở đây trò chuyện với La Bàn Tử. Lúc này La Bàn Tử cũng đã biết Diệp Bạch không phải vì gốc Huyết Diệp Lan ở trên người mình. Cho nên hai người nói chuyện với nhau càng thêm vui vẻ.
Sau một lúc lâu sau hai người cũng đã hỏi rõ danh tính của nhau, Diệp Bạch mới tháo xuống mặt nạ của mình. La Tiền thấy vậy rất lấy làm kỳ, lúc này hắn mới biết, nguyên người thanh niên cứu hắn này là một trong năm tên trung cấp Huyền sĩ tham gia thí luyện lần này. Mà vừa mới thấy Diệp Bạch lấy ra rất nhiều linh thảo, hắn mới thấy được thực lực của Diệp Bạch mạnh mẽ như vậy, khiến cho tâm tư của hắn vô cùng động tâm.
Đột nhiên hắn hỏi:
- Diệp Bạch, ngươi cả đời này, nguyện vọng lớn nhất là cái gì?
Diệp Bạch ngẩn ra, nói:
- Nguyện vọng ư?
La Tiền nói:
- Không sai, chính là nguyện vọng, ngươi muốn cái gì?
Diệp Bạch ngửa đầu lên nhìn về phía bầu trời, cánh tay đặt lên trên một khối đá lớn, thì thào nói:
- Nguyện vọng lớn nhất của ta là đạt tới lực lượng cực hạn, ta mong muốn thực lực đạt tới đỉnh cao để tầm mắt càng ngày càng mở rộng, ta mong muốn trở thành cường giả đỉnh cao của thế giới này.
La Tiền lúc này cũng đã quen thuộc tính nết của Diệp Bạch, cho nên hắn nói chuyện cũng không còn nhiều cố kỵ, trực tiếp "Phì" một tiếng, nói:
- Cái lý tưởng này, chẳng phải là muốn tu luyện buồn tẻ chán nản sao, tu luyện tới cuối cùng, cả đời cũng chỉ là giấc mộng mà thôi.
Diệp Bạch cười nhìn về phía hắn, nói:
- Vậy còn ngươi. Giấc mộng của ngươi là cái gì?
La Tiền nghe thấy Diệp Bạch nói, hai tròng mắt lập tức lóe ra quang mang, thân hình đứng dậy, mặt hướng về phía cánh rừng, hai tay dang ra, lớn tiếng nói:
- Ta La Tiền từ nhỏ có một giấc mộng vĩ đại, đó chính là buôn bán, trở thành nhà buôn lớn nhất trên đại lục này. Đi đến đâu cũng có vạn người sắp hàng hai bên đường đón chào, đời đời ca tụng, mấy ngàn vạn năm sau, còn có người nhớ tên La Tiền ta, từ nay về sau Thương Mang Đại Lục có một thương nhân vĩ đại nhất như vậy.
Diệp Bạch ngạc nhiên nhìn La Tiền, hắn hoàn toàn không ngờ, La Bàn Tử lại có ý nghĩ như vậy. Lý tưởng "Vĩ đại", của hắn nói:
- Đó không phải là kiếm tiền sao, buôn bán nhiều tiền như vậy, thì có ích lợi gì, sinh không mang theo, đến chết cũng không thể mang theo, chỉ cần đủ dùng là được rồi.
La Tiền thu hồi hai tay lại, nhìn trong ánh mắt hắn tựa hồ như những ánh sao, hắn nhìn về phía Diệp Bạch, thản nhiên nói:
- Diệp Bạch, ta hỏi ngươi, ngươi không cảm thấy tu luyện rất là buồn tẻ sao. Ngươi tu luyện nhiều năm như vậy, đã nếm bao nhiêu đau khổ, đã trải qua bao nhiêu lần sinh tử, mới đạt tới trung cấp Huyền sĩ. Nhưng là ngươi thấy được trung cấp Huyền sĩ thật sự rất cao sao?
- Không.
Hắn vươn ra một bàn tay, thản nhiên nói:
- Chỉ cần có tiền, muốn bao nhiêu trung cấp Huyền sĩ là có bấy nhiêu, một mình ngươi làm sao là đối thủ của hơn mười người đây, Hơn nữa, chỉ cần có tiền, đừng nói là trung cấp Huyền sĩ, trung cấp huyền sư, trung cấp huyền tông, trung cấp Huyền vương, trung cấp Huyền tôn, thậm chí trung cấp Huyền Đế cũng không phải là không thể mời được.
- Ta lấy một ví dụ để ngươi tính xem.
La bàn tử nhìn Diệp Bạch với ánh mắt chăm chú, nói:
- Ngươi cho dù là thiên tài, từ cấp Huyền sĩ, đến trung cấp huyền sư, ngươi ước chừng bao nhiêu năm? Phải mất bao nhiêu cực khổ, thống khổ, tánh mạng nguy hiểm, gian khổ tu luyện, lãng phí bao nhiêu thời gian buồn tẻ, dùng sinh tử tranh đấu bao nhiêu lần, điều đó có ý nghĩa gì.
Hai tròng mắt Diệp Bạch chớp rồi mở nhìn, đáp lại:
- Từ cấp Huyền sĩ đến trung cấp huyền sư, nếu nhanh thì hai ba năm, còn nếu chậm thì, năm năm, mười năm.
La Tiền vỗ tay nói:
- Ngươi nói không sai, nếu thuận lợi mất hai ba năm, nếu không thuận lợi nói không chừng chính là năm năm, mười năm, thậm chí cả đời cũng không có khả năng thành công. Nhưng là…
Nói tới đây, lời của hắn đột nhiên lớn tiếng:
- Nếu hai ba năm, năm năm, mười năm thì chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu tài phú đây, đến lúc đó với tài phú như vậy, đừng nói là một trung cấp huyền sư, mà là mười trung cấp huyền sư, một trăm trung cấp huyền sư, cũng có thể chiêu nạp. Cho nên, ta cho rằng những người cả đời chỉ biết tu luyện đều là đứa ngu. Bọn họ tu luyện đầy cố gắng, ta chỉ vui đùa mà có tiền, có thể chiêu nạp bọn họ làm việc cho mình. Có thể mọi người đều tân tân khổ khổ tu luyện tới cảnh giới huyền sư, ta lúc này có thể kinh doanh thuê mười mấy tên huyền sư cường đại làm bảo vệ, lúc này so sánh thì ai mạnh hơn đây. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Diệp Bạch rất muốn phản bác, nhưng lại không biết nói như thế nào, hắn chỉ có thể tiếp tục nghe La Tiền nói:
- Làm một gã thương nhân vĩ đại, chỉ cần trốn ở phía sau còn những chuyện khác thì giao cho người khác đi làm, vĩnh viễn cũng sẽ không bị sinh tử nguy hiểm. Hơn nữa trong nháy mắt có thể quyết định được sinh tử tồn vong. hưng suy vinh nhục, điều này chẳng phải người tu luyện cường đại chưa chắc có thể làm được. Mà còn một điều là người tu luyện lực lượng thân thể cuối cùng cũng đạt tới cực hạn. còn thương nhân vĩ đại, có thể vô hạn tích lũy, nhất pháp phá vạn pháp, tiền tài ở thế giới này, chính là lực lượng cường đại nhất. Bất kể huyền sư, huyền tông, Huyền vương, Huyền tôn, Huyền Đế cũng không phải là đối thủ của tiền tài.
Diệp Bạch nhìn chăm chú La Tiền, hồi lâu cũng không nói nên lời.
Hắn không phải không thừa nhận lời La Tiền nói có chút đạo lý, nhưng hắn có cảm giác được, trong đó có một chút gì đó mà hắn không đồng ý với ý kiến của La Bàn tử.