Vị trưởng lão kia cũng kinh ngạc mà tỉnh lại, lão vội vàng đi lên trên đài. Hô lên.

Diệp Bạch cũng hướng về phía trọng tài kia mà gật đầu sau đó xoay người đi xuống dưới đài, lúc này, thanh âm của La Nhu đột nhiên truyền tới.

- Vừa rồi ngươi sử dụng là huyền kỹ gì?

Thanh âm của nàng cuối cùng cũng không còn vẻ kiêu ngạo bất phục như trước, vẻ mặt ngẩn ngơ, hiển nhiên đối với việc vòng bảo hộ của mình bị đánh bại nàng vẫn không thể nào tin được, sự đả kích này thật sự là quá lớn đối với nàng. Mặc cho nàng vất vả tu luyện nhiều năm như vậy, kết quả không chịu nổi một đòn của đối phương, thật không thể nào tiếp nhận được.

Diệp Bạch quay đầu lại, nhìn thấy hình dáng của La Nhu lúc này và lúc trước thì thấy như là hai người khác nhau, trong lòng hắn có một chút không đành lòng.

Nói thật không phải lúc nãy Diệp Bạch thúc dục La Nhu dùng huyền kỹ công kích thì cũng không đơn giản phá đượng huyền kỹ phòng ngự Địa Dũng Kim Liên của nàng. Hắn dù sao cũng đã đạt tới huyền sĩ trung cấp, huyền khí tu vi so với La Nhu mạnh hơn nhiều, dùng cường đánh nhược, tự nhiên là chiến thắng.

Nếu Diệp Bạch không đạt tới huyền sĩ trung cấp thì huyền kỹ phòng ngự hoàng giai cao cấp này cũng không đơn giản mà phá như vậy. Kỉ có điều trong tích tắc ở trên đài vụ khí tràn ngập, tất cả mọi người không nhìn rõ, không biết một quyền mà Diệp Bạch vừa sử dụng đã vận tám thành lực lượng của hắn, hơn nữa một chiêu phá hủy thuộc tính mà làm được.

- Vu Ẩn Tam Thốn kích, chính là biến hóa thứ năm trong mười sáu chiêu tổ hợp của Thập Phương Huyền quyết, một chiêu này dùng cường kích nhược, đem lực lượng toàn thân tập trung vào một điểm, vận chuyển huyền khí, hình thành lực phá, công kích điểm yếu nhất của đối phương rồi tấn công.

Một chiêu này phải dùng Ẩn Hình Thảo mới hiệu quả, xuất kỳ bất ý mà đánh lén đối thủ, đồng thời dùng lực công kích siêu cường đánh bại. Dù sao Ẩn Hình thảo cũng có hỗ trợ rất lớn, một kích không trúng, đối thủ sẽ phòng bị, cho nên phải tập trung toàn bộ lực lượng và một quyền đó.

Kỳ thật, như vậy cũng rất nguy hiểm, nếu không phải Diệp Bạch đã tu luyện một môn huyền kỹ thân pháp lục giai đê cấp thì La Nhu kia thiếu chút nữa đã thắng được hắn. Diệp Bạch cũng không ngờ, La Nhu chỉ là một nữ nhi mà có thể tu luyện đượng huyền kỹ phòng ngự hoàng giai cao cấp như vậy, đây là một điều vô cùng bất ngờ, không kịp đề phòng, thiếu chút nữa thì bị thất bại, may mà hắn vận dụng được Bàng Du quyết thoát chết trong gang tấc.

Cho nên La Nhu chẳng những thua không oan, tuy bại mà vinh, có thể khiến cho Diệp Bạch từ trận thứ hai đã xuất Bàng Du quyết, ở trong Tứ Đại gia tộc, không có mấy người có thể làm được.

Ít nhất, Diệp Bạch cũng ý thức được thực lực của La Nhu mạnh mẽ, nếu như nàng không phải gặp ta thì nhất định sẽ tấn cấp thành mười tám người mạnh nhất. Chỉ là không phải là nàng đã hết cơ hội, cho dù thua nàng vẫn có thể khiêu chiên những người còn lại để giành lấy sáu vị trí vé vớt, chuyện này, nàng nhất định có thể làm được.

Bởi vậy, khi nhìn thấy sắc mặt uể oải vì thất bại của La Nhu, tinh thần sa sút, Diệp Bạch không nói gì, đem tên của Vụ Ẩn Tam Thốn Kích nói cho nàng biết, sau đó xoay người xuống đài. Chuyện này cần phải để La Nhu suy nghĩ cẩn thận, nếu như nàng nghĩ hoài không thông thì nàng nhất định sẽ không suy sụp, còn nếu nghĩ thông thì sau này sẽ có đại tiến bộ, tiến tới một cảnh giới rất cao. nguồn TruyenFull.vn

Diệp Bạch trở lại đám người Diệp gia nội tông, lúc này đã có rất nhiều người tỉ thí xong. Ba mươi sáu người đã chọn ra mười tám người là Đạm Thai Tử Nguyệt, Diệp Thiên Nhi, Diệp Bồng Lai, La Long Hạc, Đạm Thai Thiên Phong, Tư Đồ Quỷ, tất cả đều dễ dàng chiến thắng đối thủ, tấn cấp. Trong đó Diệp gia và Đạm Thai chính là gia tộc chiếm số nhân thủ đông nhất trong tứ gia, đến tám phần là đệ tử của nhà này, La gia và Tư Đồ gia thì chỉ có rải rác ba bốn người tấn cấp, thành tích vô cùng ảm đạm.

Tuy nhiên, đối với chuyện đáng mừng này, đệ tử Diệp gia cũng chẳng có vẻ gì là cao hứng, ngược lại không khí trở nên nặng nề khiến cho người ta hít thở không thông, cục diện vô cùng buồn bã, sắc mặt của mọi người vô cùng khó coi. Tất cả đều đưa một ánh mắt thống hận nhìn về phía đệ tử của Tư Đồ gia, trên tay bọn họ nổi gân xanh. Vừa rồi, lại một đệ tử Diệp gia gặp Tư Đồ Xa, sau đó hắn rốt cuộc không nghe lời Diệp Bạch, Diệp Khổ, Tâm Huyễn trưởng lão, muốn báo thù cho Diệp Ngụy, kết quả chẳng những không báo thù được mà còn bị Tư Đồ Xa đánh cho bị trọng thương, đan điền bị phế, huyền khí bị hủy, cả đời trở thành phế nhân.

Diệp gia đệ tử, lại mất đi một người.

Tất cả mọi người đều rất phẫn nộ, những người thù hận mù quáng cuối cùng cũng tỉnh lại, ý thức được thực lực của mình với Tư Đồ Xa chênh lệch rất lớn, đồng thời cũng nhớ ra lời nói của Diệp Bạch, Diệp Khổ, Tâm Huyễn trưởng lão buổi sáng. Tất cả mọi người đều muốn báo thù, nhưng không muốn gặp phải chuyện này nữa.

Nhìn thấy kết cục, sắc mặt của Diệp Khổ trở nên lạnh lùng, hắn thản nhiên nói:

- Trở về!

Ở phía dưới, bọn họ không có ý niệm gì, hiện tại bọn họ cần chuẩn bị để tham gia cuộc quyết đấu ngày mai.

Mặt khác những người này không nói một lời mà theo Diệp Khổ quay trở lại Diệp gia. Chỉ có một số đệ tử Diệp gia bị đánh bại là ở lại, bọn họ muốn đoạt sáu danh ngạch để lọt vào vòng trong, trong trường còn có một trận ác liệt cần phải đánh.

Sau khi trở lai Diệp gia, Diệp Bạch một lần nữa bế quan. Cuộc chiến ngày hôm nay đã được hắn coi trọng hơn rất nhiều, hắn cũng không còn suy nghĩ Huyền sĩ trung cấp là vô địch nữa, không cẩn thận cũng có thể bị đánh bại, cho nên hắn cần phải tập trung, trận chiến ngày mai rất vô cùng quan trọng.

Những đối thủ đằng sau hắn gặp càng ngày càng mạnh, từ giờ cho đến lúc chọn tám người mạnh nhất sẽ gặp rất nhiều gian nan.

Diệp Bạch khoanh chân ngồi ở trên giường, bóng đêm dần bao phủ xuống. Bàn tay của Diệp Bạch vung lên, lập tức trong tay áo của hắn hiện ra những thanh trường kiếm bạch sắc, ở bốn phía hình thành nên một cái trận Tiểu Nhiếp Linh kiếm trận. Sau đó Diệp Bạch bắt đầu hô tức, thổ nạp mà tu luyện huyền khí, thời gian trôi qua, tu vi huyền khí của hắn ngày càng lớn mạnh.

Một canh giờ, hai canh giờ đã trôi qua.

Ở trên không phía đông, đã xuất hiện một luồng sáng.

Sáng sớm ngày hôm sau, lặng yên không một tiếng động.

Diệp Bạch cử động thân hình, Tiểu Nhiếp Linh kiếm trận bốn phía không một tiếng động mà biến mất, hóa thành mười thanh kiếm, một lần nữa bay vào trong tay áo của hắn.

Diệp Bạch mở to mắt, tựa hồ hai mắt hắn như hai điểm hàn tinh, tinh quang lóe lên rồi biến mất.

Diệp Bạch từ trên giường nhảy lên. Sau khi rửa mặt xong, hắn thay đổi một chiếc áo bào, đẩy cửa ra, một luồng khí thanh tân phả vào mặt của hắn, mang theo hương thơm của đất.

Diệp Bạch hít một hơi thật sau, sau đó đưa mắt nhìn về phía khoảng sân xa xa.

Ở chỗ đó có một khí tức vô cùng tao nhã, đây chính là Đoạn Cư, là nơi mình tu luyện hai năm nay.

Vậy mà hai năm qua, mình chưa hề xem qua chỗ này.

Nếu như hôm nay thắng, từ nay về sau không chừng có cơ hội.

Diệp Bạch nhắm mắt lại, đứng yên tại đó thật lâu.

Đột nhiên, một thanh âm êm ái của một thiếu nữ bỗng nhiên vang lên:

- Công tử, ăn điểm tâm thôi.

Diệp Bạch quay đầu lại thì thấy một thiếu nữ dung nhan như ngọc, đúng là thị nữ của hắn, Băng Nhi.

Kỳ thật, Băng Nhi khi đến cách hắn mười trượng, Diệp Bạch đã phát hiện ra nàng, chỉ là hắn cũng không cất tiếng, mãi đến khi Băng Nhi mở miệng, hắn mới mở to mắt.

- Được rồi.

Sau khi ăn điểm tâm xong, lúc này đã là canh ba của giờ mão, cho nên hắn phải xuất phát.

Hắn nói chuyện với Băng Nhi rồi sau đó hít sâu một hơi, Diệp Bạch muốn hướng về phía ngoại viện của Diệp gia mà đi. Tất cả mọi người đều đang tụ hội ở nơi đó, bỗng nhiên thanh âm của Băng Nhi đột nhiên vang lên sau hắn:

- Công tử, hôm nay… có thể mang theo tiểu nữ đi xem được không?

Diệp Bạch khẽ giật mình, hắn quay đầu lại thì thấy Băng Nhi đang cúi đầu, bàn tay vân vê vạt áo, trên khuôn mặt lộ vẻ bất an thì ngẩn ngơ, hắn không kìm được mà nở ra một nụ cười.

Khi thấy sắc mặt của Băng Nhi có vẻ ủ rũ, Diệp Bạch liền mỉm cười nói:

- Đi thôi.

- Thật, thật sự được sao?

Băng nhi vẫn không tin vào lỗ tai của mình mà vui mừng gật đầu nhìn về phía Diệp Bạch.

- Đương nhiên là thật, đi thôi.

Diệp Bạch mỉm cười rồi xoay người đi ra phía ngoài, Băng Nhi tranh thủ thời gian đuổi theo hắn hai bước, sát theo sau lưng hắn rồi cúi đầu nói:

- Đa tạ công tử.

Hai người một trước một sau đi về phía ngoại viện của Diệp gia, trên đường đi, Diệp Bạch thây rõ Diệp gia lúc này không hề có một tiếng động, vô cùng lẳng lặng. Các đệ tử hôm nay đều bận rộn, đây đúng là một thời gian trọng yếu của gia tộc.

Hôm nay trận chung kết của Tứ Tông hội vũ chính thức triển khai, quan trọng hơn là hôm nay tám danh ngạch của Tử Cảnh cốc sẽ được xác định, buổi sáng, từ hai mươi bốn người sẽ chọn ra mười hai người, buổi chiều từ mười hai người chọn ra tám người.

Không thể nghi ngờ, đây là một thời gian kích động nhân tâm, đồng thời là một thời gian cần phải khẩn trương nhất, đối với mỗi một nhà mà nói, nó đều vô cùng quan trong, đồng thời hôm nay tám đệ tử xuất sắc nhất của tứ đại gia tộc sẽ theo đặc sứ Mẫn Nhu Nhiên rời khỏi Hỏa Vân Thành, đi tới Tử Cảnh Cốc xa xôi.

Muốn gặp lại, cũng không biết là năm nào tháng nào, đối với tứ đại gia tộc mà nói, chuyện hôm nay có tầm quan trọng không thua gì thời kỳ bọn họ thành lập.

Cho nên vô luận là bên trong hay là bên ngoài, các đệ tử đều chạy về. Lúc này tất cả đứng lên, các vị trưởng lão, thái thượng trưởng lão, toàn bộ đều đi ra từ chỗ bế quan, trang phục lộng lẫy, không một người nào vắng mặt.