Vô Tận Cường Hóa

Chương 79: Chữa Cháy (Thượng)

Từ trước đến nay, phàm là người đặt chân vào thế giới nhiệm vụ X-Men, bao gồm cả Thẩm Dịch, chẳng ai có quá nhiều lưu ý đến Chính phủ Mỹ.

Đây là bệnh tâm lý chung của tuyệt đại đa số mạo hiểm giả. Toàn bộ thế giới nhiệm vụ, trừ mình ra thì chính là mục tiêu, không còn bất cứ tồn tại dư thừa nào.

Trong mắt đám người mạo hiểm, Chính phủ Mỹ chính là cái túi da, là đồ trang trí, là đối tượng không đáng tốn tâm tư đi nghiên cứu, coi như là nghiên cứu, cũng là nghiên cứu làm sao để lợi dụng, mà trong mắt Thẩm Dịch, thậm chí ngay cả giá trị lợi dụng đều không có.

Cho nên bọn hắn cứ ngang nhiên xuyên qua New York, đại náo đường 198, mạnh mẽ xông phá tùy ý, hoàn toàn không đặt Chính phủ trong mắt.

Nhưng hôm nay, Chính phủ Mỹ đã hung hăng dạy cả bọn một khóa nhớ đời, dùng sự thật rành rành nói cho tất cả mọi người —— đừng bỏ quên bánh đậu mà chết đói vì thiếu ăn.

Nhỏ gọn cố nhiên linh hoạt, khổng lồ cũng chưa chắc đều cồng kềnh đấy, Chính phủ Mỹ có thể đè đầu dị nhân, lực lượng chân chính y nguyên không thể xem thường.

Đến thời khắc gay cấn này, cảnh sát Liên Bang Mỹ, FBI, CIA, từ cảnh sát đến đặc công, lại đến quân đội, tất cả đội ngũ, vô số ánh mắt, kỳ thật sớm đã hiện đầy đường ngõ hẻm khắp thành phố New York. Bất luận thứ gì có thể hình thành uy hiếp, đều là mục tiêu Chính phủ cảnh giác. Sở dĩ nhóm Thẩm Dịch có thể hoành hành không sợ lúc mới đầu hoàn toàn là do bọn hắn tới quá đột ngột. Nhưng theo thời gian chuyển dời, luôn có người sẽ dần dần phát hiện bọn hắn không giống người thường.

Mà đám người mạo hiểm chịu áp lực nhiệm vụ thi đấu, không thể không toàn lực ứng phó thực thi nhiệm vụ, tranh thủ tránh thoát ly danh sách gạt bỏ, bởi vậy cũng không ai có tinh lực đi chú ý Chính phủ Mỹ.

Trên thực tế bọn hắn căn bản không có suy nghĩ qua cảm thụ của Chính phủ Mỹ. Theo bọn hắn nghĩ, Chính phủ Mỹ hẳn là nên tán đồng lẫn duy trì loại hành vi săn giết dị nhân này của bọn hắn mới phải đạo, lại hoàn toàn không nghĩ đến, việc bọn hắn giết chóc thả cửa đã khiến cho cả thành phố lâm vào hỗn loạn khổng lồ.

Cho dù New York vốn rối loạn lắm rồi, nhưng đám người mạo hiểm đến, khiến cho New York trở nên đã loạn càng thêm loạn, tỉ lệ phạm tội ít nhất tăng lên 30%, khắp nơi đều là bắn nhau, không có con đường nào là an toàn.

Theo thời gian thi đấu kéo dài, thứ tự dần dần lộ ra, rất nhiều mạo hiểm giả rớt lại phía sau, mắt thấy bản thân nằm trong danh sách gạt bỏ dẫn đến nóng nảy, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hành vi thủ đoạn của bọn hắn. Một số người thậm chí bắt đầu đại khai sát giới. Bọn hắn không tìm thấy dị nhân, liền ra tay với bình dân, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, mưu toan thả lưới bắt mò.

Kẻ địch của kẻ địch, chưa hẳn đều là bằng hữu.

Đủ loại hành vi nghiêm trọng kích thích thần kinh Chính phủ Mỹ, công tác bắt giữ đám người mạo hiểm cũng nhanh chóng được nâng lên mức ưu tiên cao nhất.

Đúng vào lúc này, có người đưa tới tình báo, nói một đám nhân vật khả nghi đang ngụ trong khách sạn Imperial… Tín hiệu cầu cứu từ rừng cọ đã kéo bọn Thẩm Dịch ra, không lâu sau nhóm lớn quân cảnh liền đuổi tới, bao vây toàn bộ khách sạn Imperial, vốn kế hoạch là đợi bọn Thẩm Dịch trở về rồi một mẻ hốt gọn, không nghĩ tới mập mạp lại lần nữa cảm nhận được nguy hiểm, phát hiện tình thế không ổn.

Trước tiên hắn làm ra phản ứng, mang theo Jimmy và nhóc Jerry ly khai, không nghĩ tới Jimmy vẫn luôn nhất mực đàng hoàng bỗng nhiên làm một việc.

Gã kéo chuông báo động của tòa nhà… “Chuông báo động vang lên, nhóm lớn quân cảnh xông vào cao ốc, Jimmy đoạt lấy nhóc Jerry rồi bỏ chạy… Lúc đó ta tính giết luôn Jimmy và nhóc Jerry, nhưng ngẫm lại bọn hắn đều là dị nhân vô tội, có lẽ ngươi sẽ không đồng ý, cho nên ta chỉ có thể một mình bỏ đi. Ta có Mặt nạ Giả Nhân Giả Nghĩa, lại có cảm giác nguy hiểm chỉ dẫn, rốt cuộc thoát hiểm thành công, trên đường giết năm người.” Mập mạp có chút sợ hãi nhìn Thẩm Dịch, nghĩ nghĩ, hắn lớn tiếng nói: “Ta thề đã tận lực! Nếu có thể thì ta thật muốn dẫn hết cả bọn thoát thân.” Thẩm Dịch khe khẽ thở dài, hắn vỗ vỗ bả vai của mập mạp: “Ta biết, ta biết… Ngươi thật sự tận lực, đây không phải lỗi của ngươi. Chúng ta xem thường Chính phủ Mỹ, cũng xem thường Jimmy.” “Ta không rõ.” Veena lớn tiếng kêu lên: “Chính phủ Mỹ khắp nơi truy nã dị nhân, Jimmy trên tay chúng ta, sẽ không thương tổn tánh mạng gã, lý do gì khiến gã tình nguyện rơi vào tay Chính phủ Mỹ cũng không muốn…” “Bởi vì gã không muốn nhìn chúng ta lợi dụng gã giết đồng bào mình!” Thẩm Dịch lớn tiếng cắt ngang Veena.

Cho tới nay, Jimmy biểu hiện đều rất tỉnh táo với tình cảnh của mình.

Gã chưa bao giờ biểu hiện ra tí ti cảm xúc chán ghét hay căm hận nào với đám mạo hiểm giả cầm tù gã. Gã luôn ngậm miệng, lẳng lặng ngồi đó, mặc kệ đám người mạo hiểm xử trí gã như thế nào, thế nên ngay cả Thẩm Dịch đều bị việc này mê hoặc, cho rằng Jimmy hẳn là đã quen loại sinh hoạt bị người mang đến mang đi này.

Chết lặng, là một loại phương thức bảo hộ bản ngã rất tốt.

Nhưng Thẩm Dịch nhầm to, dù cho tâm linh chết lặng hơn chăng nữa, chỉ cần cơ hội xuất hiện, cũng sẽ biết thức tỉnh.

Với Jimmy mà nói, nhìn người khác lợi dụng chính mình giết chóc dị nhân không phải một chuyện có thể nhẫn nhịn tiếp nhận. Có lẽ trong mỗi lần chợp mắt giữa đêm, gã đều mơ thấy bản thân mới chính là hung thủ thật sự.

Cho nên một khi cơ hội tới, dù là từ hang sói nhảy vào hang hổ, Jimmy cũng muốn liều mạng thử một lần.

Đương nhiên, hết thảy kể trên chỉ là một nguyên do.

Có lẽ sau lưng còn có một lý do chân chính khác.

Trong thế giới X-Men, Jimmy tồn tại không khác gì một Bug (lỗ hổng/lỗi hệ thống) vậy, ai có được nó, người đó gần như vô địch. Huyết Tinh đô thị có thể chấp nhận mạo hiểm giả giết Jimmy để kiếm 50 điểm sát lục, nhưng không thể nào tiếp thu việc Thẩm Dịch sử dụng Jimmy như một con gà đẻ trứng vàng.

Cho nên sau khi bọn Thẩm Dịch đã dùng Jimmy mò được chỗ tốt nhất định, nó lập tức giở thủ đoạn mang Jimmy đi, kết thúc sự tồn tại của cái Bug này.

Nếu sự thật đúng là như thế, vậy ý nghĩa Huyết Tinh đô thị quả nhiên vẫn có biện pháp giải quyết nhằm vào việc mưu lợi.

Nó cũng không trừng phạt ngươi mưu lợi, nhưng ngươi cũng đừng hi vọng cứ mưu lợi hoài hoài.

Thẩm Dịch sờ lên cằm nghĩ một chốc, chậm rãi nói: “Được rồi, người mất thì đã mất…” Đúng lúc này, Huyết Tinh văn chương đột nhiên truyền đến thanh âm tích tích: “Nhiệm vụ Ẩn Tàng khởi động: trong hai giờ cứu ra Jerry Lacios, sau đó tiến hành bảo hộ thẳng đến khi nhiệm vụ hoàn toàn chấm dứt. Trong lúc bảo hộ không được rời khỏi Jerry Lacios phạm vi ba cây số, không được để cho tánh mạng Jerry Lacios bị uy hiếp. Jerry Lacios tử vong hoặc ly khai Jerry Lacios quá ba cây số, nhiệm vụ thất bại, khấu trừ 5000 điểm Huyết Tinh, chưa đủ điểm Huyết Tinh, gạt bỏ. Bản nhiệm vụ thuộc về nhiệm vụ cưỡng chế, không thể cự tuyệt.” Thẩm Dịch thất thần tại chỗ, hắn không nghĩ tới dưới loại tình huống này chính mình lại nhận được một nhiệm vụ ly kỳ đến thế.

Vấn đề là nếu vậy, nhiệm vụ thi đấu làm sao bây giờ?

Cái nhiệm vụ Ẩn Tàng này xuất hiện không hiểu thấu, thế nên Thẩm Dịch hoàn toàn không nghĩ ra rốt cuộc mình làm cái gì mà khởi động nó.

Chẳng lẽ nói đây là Huyết Tinh đô thị đền bù tổn thất cho Thẩm Dịch sau khi sửa lại Bug.

Thẩm Dịch không biết.

Có nhiều thứ vĩnh viễn không chiếm được đáp án.

Quan trọng là… nhiệm vụ lần này phạt khấu trừ điểm Huyết Tinh, mà trên người hắn đã không còn nhiều điểm Huyết Tinh như vậy.

Nói cách khác, nhiệm vụ thất bại, hắn chỉ có ẹo.

Mà hắn thậm chí còn không có cơ hội cự tuyệt nhận nhiệm vụ… Ngơ ngác nhìn Huyết Tinh văn chương, Thẩm Dịch cười khổ thành tiếng: “Đúng gặp quỷ rồi.” “Xảy ra chuyện gì?” Ôn Nhu hỏi.

Thẩm Dịch cho mọi người xem Huyết Tinh văn chương, tất cả đều thất kinh.

Jerry Lacios vậy mà khi không biến thành nhiệm vụ Ẩn Tàng.

Thẩm Dịch bất đắc dĩ nói: “Xem ra chỉ có thể đi cướp người trở về. Đây là nhiệm vụ cá nhân, các vị nguyện giúp một tay thì quá tốt, không muốn giúp cũng không sao.” Lời này không phải hắn nói với mấy người Kim Cương, mà là với nhóm Veena đấy.

Nhóm Veena nhìn nhau, rốt cuộc nói: “Chúng tôi thiếu ân tình của anh, coi như trả lại anh vậy.” “Được rồi.” Thẩm Dịch quay đầu sang mập mạp: “Những người kia ly khai đã bao lâu?” Mập mạp run rẩy trả lời: “Khoảng hai mươi phút.” Thẩm Dịch lập tức nói: “Toàn bộ lên xe, đi cướp người về!”

Giờ thứ 56.

Khoảng cách nhiệm vụ thi đấu 72 tiếng chấm dứt còn tận 16 tiếng đồng hồ.

Thẩm Dịch lái Land Rover điên cuồng bon bon trên đường cao tốc, Ôn Nhu bên cạnh xem địa đồ chỉ đường. “Phía trước có ngã ba, chúng ta không biết đoàn xe đã đi hướng nào.” Ôn Nhu chỉ địa đồ kêu lên. “Để tôi giải quyết vấn đề này!” Thẩm Dịch xuất ra dây chuyền Giọt Lệ Thủy Tinh. “Sợi dây chuyền Giọt Lệ Thủy Tinh, có được năng lực đặc thù tìm kiếm bằng hữu, đề phòng kẻ thù, phán đoán địch ta. Nó có lẽ không thể trực tiếp mang đến lực chiến đấu cường đại cho ngươi, nhưng có thể giúp ngươi tránh được tổn thương đến từ sau lưng. Thỉnh quý trọng nó, giống như quý trọng tánh mạng mình.” Một trong những công năng của dây chuyền Giọt Lệ Thủy Tinh, sự tưởng niệm của Aleera: Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp Aleera khi còn sống có một ý trung nhân. Nàng đem nỗi tưởng niệm tình lang hóa thành Giọt Lệ Thủy Tinh, khắc lên tình yêu vĩnh hằng. Viên Giọt Lệ Thủy Tinh này có thể dùng để ghi chép tin tức bằng hữu trọng yếu của ngươi, khiến người ấy vô luận ở chỗ nào, cũng có thể cung cấp ngươi phương vị cụ thể. Mỗi lần thế giới nhiệm vụ chỉ có thể sử dụng một lần, mỗi lần chỉ có thể dùng trên một người.

Lấy ra sợi dây chuyền, Thẩm Dịch một tay tiếp tục lái, tay kia nhập một cái tên vào một trong ba mảnh trăng lưỡi liềm treo lủng lẳng.

Huyết Tinh văn chương nhắc nhở: Thế giới nhiệm vụ lần này, ngươi chỉ định dị nhân Jerry Lacios là bằng hữu của ngươi. Trước khi nhiệm vụ lần này chấm dứt, ngươi không cách nào tiến hành bất luận công kích hữu hiệu gì với Jerry Lacios. Phải chăng xác nhận?

Hóa ra sau khi chỉ định bằng hữu, thì không cách nào tổn thương đối phương nữa sao? Thẩm Dịch ngẩn ngơ.

Nếu là như vậy, công năng tìm kiếm của sợi dây chuyền Giọt Lệ Thủy Tinh này chỉ còn có thể sử dụng với bằng hữu, không thể nhét tên kẻ thù vào, nếu không cho dù tìm được đối phương, cũng chỉ là dâng mình đưa lên cho đối phương chém giết. Đây chắc hẳn chính là hạn chế của món đồ này.

Huyết Tinh đô thị quả nhiên quy củ nghiêm mật, không cho phép bất luận kẻ nào chui kẽ hở.

Sau một khắc, Thẩm Dịch không chút do dự lựa chọn xác nhận.

Sợi dây chuyền thủy tinh thả ra màn hào quang, một ký hiệu cùng loại kim chỉ nam xuất hiện phía trên sợi dây chuyền, chỉ hướng tây xa xa. “Là đường bên phải!” Ôn Nhu kêu to, thuận tay lấy dây chuyền tới, hướng một phương trên bản đồ, chậm rãi di động, thẳng đến khi mũi tên treo lủng lẳng bên trên bất động, Ôn Nhu nói: “Bọn họ ở đường 98!” “Sẽ bắt kịp ngay thôi.” Thẩm Dịch cười nói. “Tôi xem rất khó.” Ôn Nhu chỉ chỉ bản đồ: “Bọn họ đang tiến về phía bến cảng, tôi nghi bọn họ muốn lên thuyền.” “Lên thuyền?” Thẩm Dịch cả kinh: “Bọn họ tính đi đâu?” “Nếu như không nhầm, hẳn là đi chỗ này.” Ngón tay thon dài của Ôn Nhu đã rơi vào điểm nào đó trên bản đồ.

Nhà ngục New York ngoài đảo.

Sau đó Ôn Nhu nói: “Bọn họ có khả năng sẽ tống trực tiếp cả hai vào tù.” “Quỷ tha ma bắt, chẳng lẽ không cần qua thẩm lí và phán quyết sao?” Thẩm Dịch tức giận đập một cái loa. “Tôi đoán bọn họ đơn giản hóa chương trình.” “Chúng ta còn mấy phút nữa?” “Anh tốt nhất trong vòng mười phút đuổi tới, bằng không mà nói chúng ta cũng chỉ có thể đi xông ngục giam mấy ngàn người canh.” “Có thể đấy.” Hồng Lãng cùng Kim Cương ngồi ghế sau đồng thời ngẩng đầu: “Sẽ không tính đáp tàu điện ngầm nữa chứ?” “Không, lần này đáp máy bay.” Thẩm Dịch nói xong xuất ra Phi Trảo, sau đó chỉ chỉ lên bầu trời.

Trên bầu trời, một chiếc phi cơ trực thăng Belle 206 hạng nhẹ đang truy đuổi bọn hắn.

Thật hiển nhiên, hai chiếc xe cuồng phóng trên đường cao tốc, đã lần nữa đưa tới chú ý của quan chức địa phương Mỹ.

Nhìn qua chiếc phi cơ trực thăng đồ sộ trên cao kia, Hồng Lãng kêu thành tiếng: “Trời ạ!” Kim Cương hô to: “Thẩm Dịch, đừng làm chuyện dại dột, ngươi không biết lái trực thăng a!” “Không cần biết. Kim Cương anh lái xe, tôi đi ngăn bọn họ trước, các anh tốt nhất nhanh đuổi tới, bằng không có khi lại xảy ra biến cố gì!” Thẩm Dịch nói xong ném Phi Trảo lên không trung, Phi Trảo bay vun vút, như một mũi tên nhọn cắm lên càng phi cơ trực thăng.

Lúc này quân cảnh trên phi cơ trực thăng đang dùng loa hô to xuống dưới: “Người phía dưới đỗ xe! Các người cần lập tức tiếp nhận kiểm tra! Nếu không chúng tôi… Hả, ôi lạy Chúa!” Một bóng người lướt gấp lên không, vẽ ra giữa trời một đường cong duyên dáng, phảng phất như người bay, hung mãnh lao về phía phi cơ trực thăng.

Ầm!

Lực trùng kích cực lớn đâm cho phi cơ trực thăng lắc lư một cái, Thẩm Dịch bắt lấy cửa xe, đang tính đi vào trực thăng, người quân cảnh kia bỗng kịp thời phản ứng, giơ súng bắn ngay Thẩm Dịch. Thẩm Dịch lách đầu qua, viên đạn lau bên tai hắn, tiện tay đánh vào bụng gã quân cảnh một quyền, sau đó đập đầu gã lên khung cửa, lập tức cho gã ngất đi.

Thẩm Dịch lách mình tiến vào phi cơ trực thăng, nhắm Linh Hỏa Thương ngay đầu người điều khiển, lạnh lùng nói: “Thời gian của ta dạo này khá gấp, có thể đáp nhờ trực thăng đi bến cảng gần đây được không?” Vị phi công kia nào còn dám nói không.