Vô Tận Chém Giết

Chương 2: Hi vọng sống sót (2)

-     Nghĩa là? – Kiền Hùng thận trọng hỏi.

-     Dùng năng lượng của tất cả những người sống sót ở đây, cung cấp năng lượng cho dị năng tinh trở lại thời điểm trước mạt thế diễn ra. Dị năng tinh sẽ tự động dựa vào sự tương hợp trên tinh thần để tìm lấy ký chủ. Ký chủ sẽ được nguồn năng lượng trong dị năng tinh dẫn dắt trở thành người lãnh đạo con người chống chọi qua mạt thế. – Hắn ngưng một lúc như lấy lại tinh thần – Dĩ nhiên mạt thế vẫn sẽ diễn ra, như chúng ta được biết, mạt thế là do siêu virus vũ trụ sau một cơn mưa thiên thạch làm toàn bộ loài người đều bị lây nhiễm, năng lượng của dị năng tinh không đủ để khiến sự kiện này không xảy ra.

Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt của những người trong phòng, hắn rất rõ ràng, nếu như những người này không đồng ý, hắn cũng không còn biện pháp nào khác ép buộc họ, bởi họ đều là những dị năng giả đã lăn lộn giữa sự sống và cái chết hơn mười lăm năm ở mạt thế. Còn hắn chỉ là một nhà khoa học sống mười ba năm trong cái sở nghiên cứu này, không lo ăn mặc, không có bệnh độc xác sống.

-     Các vị có thể suy nghĩ, chúng ta sẽ…

XOẸT …XOẸTTTT

Thanh âm năng lượng bên ngoài dị năng tinh chợt bạo động mạnh mẽ như báo hiệu điều gì đó sắp xảy ra. Từng vòng năng lượng không ngừng chớp tắt, khiến những người trong phòng đều cảm thấy áp lực kinh người.

-     Xác sống tấn công! -  Một nhà khoa học mặt mày tái mét nói, tim hắn thình thịch đập mạnh một cái, lông tơ chợt dựng đứng. Nguồn năng lượng bạo động này cho hắn biết, số lượng xác sống sắp tấn công này chính là một thi triều. Đúng vậy, một thi triều cở lớn, có thể đến hàng ngàn, hàng vạn xác sống sắp càn quét qua căn cứ này.

-     Số lượng bao nhiêu? – Kiền Hùng lập tức cảnh giác, hắn chỉ cảm giác được nguồn năng lượng của dị năng tinh đang mạnh mẽ lấp đầy trong phòng, khiến dị năng trong cơ thể hắn như được thôi thúc sục sôi, như đang được kêu gọi hãy đến gần, đến gần nó!

-     Một vạn, không, là hàng vạn xác sống, không có điểm cuối. Trong đó còn có xác sống biến dị cấp mười hệ hỏa, xác sống cấp tám cấp chín nhiều vô số kể. Trời ơi! Ngày tận cùng của loài người đã đến thật rồi… - Khinh Vận kinh hoảng nói, mặt cắt không còn một giọt máu. Mọi người theo từng chữ của cô thốt ra, đều cảm thấy mình đang đứng trong bóng tối sâu thăm thẳm, bên trái là máu chảy thành sông, tay chân đứt lìa, thi cốt vô hoàn. Bên phải và vực sâu vạn trượng, u tối tịch mịch cùng lạnh lẽo vô hạn. Không lẽ, nhân loại thực sự chấm dứt vào hôm nay ư? 

-     Nhanh lên, chúng ta chỉ còn một lựa chọn duy nhất là dựa vào dị năng tinh để thay đổi kết cục này! – Hai nhà khoa học gấp gáp nói, hiện thi triều còn cách họ khoảng vài dặm, vẫn còn đủ thời gian tranh chấp cơ hội sống duy nhất của loài người.

Kiền Hùng hít một hơi thật nặng, hắn nhìn Khinh Vận, cô trước khi mạt thế giáng lâm, vẫn là một nhân viên văn phòng bình thường, ngày ngày làm công ăn lương, cuộc sống êm đềm hạnh phúc. Mặc dù không giàu có khá giả, nhưng chung quy vẫn là an an bình bình, nay mặc dù chỉ hơn ba mươi, nhưng trên khuôn mặt cô đã hằn  đầy dấu vết thời gian, cứ như một phụ nữ trung niên nào đó, nếu không có dáng người tương đối tốt thì không ai nghĩ cô chỉ mới hơn ba mươi. Đứng bên canh cô là Đại Cường, hắn vốn là một công nhân vác đá ở công trường, năm nay vừa được ba bảy tuổi, thân hình cao lớn như một con gấu xám, gương mạt chất phát thật thà, trước mạt thế hắn có một gia đình, một cô vợ mới cưới nhỏ nhắn xinh xắn, đối lập hẳn với Đại Cường thô kệch, một đứa con gái mới chào đời tên Tiểu Đồng. Mạt thế đến, vợ hắn biến thành xác sống, xé nát con gái nhỏ của hắn ngấu nghiến trước mặt hắn, nên Đại Cường cực kì hận xác sống, luôn điên cuồng một đường chém giết xác sống suốt mười lăm năm. Hắn nhớ rõ, Đại Cường nói, xác sống đầu tiên hắn giết chết là vợ mình, khi đó cô ta biến thành xác sống, lúc vợ hắn chết, trong miệng vẫn còn ngấu nghiến ruột của con gái hắn. 

Còn bản thân Kiền Hùng, mười lăm năm trước lại là một quân nhân, có một đứa con gái trước mạt thế. Sau đó thì thất lạc một mạch đến hiện tại, vẫn chưa hề có một điểm tin tức. Kiền Hùng luôn tự nhủ với bản thân, không có tin tức vẫn tốt, vẫn tốt hơn là biết được con gái hắn trở thành xác sống, vật vờ ngoài kia chực chờ xé nát hắn. Ít ra, hắn vẫn còn có thể tự an ủi bản thân, con bé vẫn còn sống, ở đâu đó ngoài kia, ở một nơi nào đó an toàn, không lo ăn mặc.

Kiền Hùng nhắm chặt mắt, yên lặng hồi lâu, khiến hai nhà khoa học lo sốt vó, không ngừng khuyên nhủ hắn, thi triều chỉ còn cách hơn ba dặm (1 dặm TQ = 500m. 3 dặm = 1.5km), nếu không lập tức hành động, đợi thi triều tới, tất cả đều là muộn màng.

Kiền Hùng nghiến chặt răng, hắn hít sâu một hơi, sau khi mở mắt, hắn chuyên chú nhìn thẳng vào Khinh Vận và Đại Cường. Hai người dường như hiểu được ý tứ của hắn, sau khi nhìn nhau một cái, liền tách ra, hướng về phía bên ngoài, không nói một lời xoay lưng bước đi.

-     Kiền đội trưởng… - Một nhà khoa học lên tiếng.

Kiền Hùng vẫn im lặng, xung quanh áp suất chợt giảm mạnh, dù sao hắn vẫn là một dị năng giả cấp cao. Thả ra uy áp, liền khiến hai nhà khoa học cảm thấy hít thở không thông, máu trong cơ thể như đông lại, tay chân lạnh toát, lời muốn nói đến cổ họng, lại như có gì đó chặn lại, không thể thốt nên lời.

Lát sau, bên phía Đại Cường dẫn đến hơn năm mươi quân nhân, quân phục mỗi người đều rách nát không ra hình dạng ban đầu, người ngợm bẩn thỉu vô cùng, nhưng chung quy trên mỗi người đều tỏa ra sát khí lăng lệ ác liệt, khí thế của những cường giả chân chính, mặc dù không hề có dị năng, nhưng có thể lăn lộn giữa lằn ranh sống chết hơn mười lăm năm, tuyệt không phải là người bình thường có thể làm được. Trong đôi mắt mỗi người đều toát lên vẻ kiên quyết, không lùi bước.

Sau khi đoàn người của Đại Cường bước vào, phía sau Khinh Vận cũng lục đục dẫn theo hơn hai mươi dị năng giả cùng người bình thường vào. Hai nhà khoa học không khỏi bất ngờ, quân nhân sẵn sàng hi sinh họ không cảm thấy kinh ngạc lắm, nhưng phía sau hơn hai mươi dị năng giả  uy thế hơn người kia là gần một trăm người bình thường, trong đó có cụ già hơn bảy mươi, có đứa nhỏ chưa được mười tuổi, có thanh niên, phụ nữ, còn có những quả phụ trung niên, thậm chí còn có hai thai phụ, thoạt nhìn thì chỉ hơn năm tháng. Bọn họ không hề chậm một bước nào, ai nấy đều có một đôi mắt cực kì kiên nghị, chỉ sợ mình đi chậm sẽ bỏ lỡ cơ hội hi sinh trước, để đồng bọn chết sau một bước dường như là tiêu chí của họ. 

Hai nhà khoa học lúc này đã lệ nóng quanh tròng, họ chợt quỳ xuống, vái thật mạnh ba cái, đầu đập bôm bốp lên sàng nhà cứng ngắc. Không ai đỡ họ, bởi vì mọi người đều biết, hai người trước mặt này, cũng sẽ như họ, cũng không nề hà sinh mạng của bản thân, vì một tia hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng của nhân loại. Mà tất cả bọn họ, đều cũng vì mục đích này, vì tương lai của thế hệ sau, thôi thì một lần bọn họ bất chấp hậu quả, một lần không suy nghĩ gì cả vậy. Mười lăm năm nay, lúc nào bọn họ cũng tranh sống tranh chết, sống cẩn cẩn thận thận, không dám lớn tiếng, không dám thở mạnh, không dám ăn no, không dám ngủ ngon. Nay bọn họ sẽ được an ổn rồi, không phải chết trong miệng xác sống, còn tranh thủ được một hơi thở cho con cháu, bọn họ còn mong gì hơn!

Mọi người đều nhìn nhau cười, trao cho nhau những cái ôm ấp tình cảm, cái ôm cuối cùng, sau này bọn họ sẽ là một, sẽ trở thành một với nhau – tương lai của con người!

Thoáng cái, bên trong căn cứ ốc đảo, một luồng ánh sáng mạnh mẽ vọt ra, chiếu sáng cả màng đên tịch mịch trong sa mạc. Ánh sáng mang theo năng lượng cuồng bạo khiến không gian xung quanh như chấn động mạnh mẽ, một đạo lổ hổng thời gian lập tức xuất hiện, giữa lổ đen thời gian, là một viên tinh thạch đủ màu sặc sỡ.

Vua xác sống từ xa chạy tới với tốc độ kinh người, trên cơ thể gầy gò của hắn vận một bộ com lê lành lặn, màu sắc nhã nhặn, nếu không để ý đến khuôn mặt xanh mét không sức sống và đôi mắt đỏ ngầu đặc trưng của xác sống cùng bộ móng vuốt ghê rợn thâm xì, sẽ không ai nghĩ đến hắn là xác sống. Hắn dẫn đoàn quân xác sống cấp cao lao đến lổ đen, nhưng đã chậm một bước, khi hắn dường như đã chụp được dị năng tinh thì một luồng năng lượng chợt bạo phát, khiến hắn bị đẩy ra một đoan, cánh tay vừa đến gần dị năng tinh cũng máu me be mét, không thể nghi ngờ, nguồn năng lượng của dị năng tinh đã khiến cánh tay phải của hắn nổ nát. Vua xác sống ngữa đầu lên trời gào một tiếng chấn động, cánh tay vừa máu thịt bầy nhầy, lộ ra xương trăng lập tức từ từ phục hồi với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chốc lát đã trở lại bình thường. Vua xác sống gầm gừ nhìn chằm chằm vào hướng dị năng tinh biến mất, các xác sống cấp cao khác đều sợ hãi, lui về phía sau không dám đến gần. 

Vua xác sống nghiến răng kèn kẹt, sau đó toàn thân hắn biến thành một khối kim loại cứng rắn, phát ra ánh sáng óng ánh vàng kim, cánh tay vừa phục hồi liền vặn vẹo, biến thành một vật nhọn gai tua tủa, dài chừng hơn năm mét, hắn âm trầm bước về phía các xác sống như thủy triều phía sau, trên miệng kéo ra một nụ cười dữ tợn, hàm răng nanh va vào nhau phát ra những âm thanh nhức óc khiến các xác sống phía sau lập tức sợ hãi lùi lại. Vua xác sống – Mục Thanh Thư. Hắn vung tay, một luồng năng lượng vàng nhạt bay vút đến vị trí rậm rạp xác sống. OÀNH!. Năng vượng vừa tiếp xúc đến đám xác sống lập tức bạo phát, hất tung những xác sống cấp thấp không kịp né tránh, khiến chúng vốn đã máu thịt be bét, nay trực tiếp biến thành một khối thịt vụng, thứ máu tím đen tanh tưởi và dịch não vàng nhạt văng khắp nơi, mùi hôi thối khó ngửi pát tán khắp một vùng rộng lớn.