Liên tiếp mấy ngày sau, Thẩm Hoành đều không có chạm vào ta, buổi tối cũng chỉ ôm ta đi ngủ. Ta cũng dần dần bắt đầu thói quen mỗi ngày mở mắt tỉnh dậy sẽ thấy người đầu tiên là Thẩm Hoành.

Hôm đó tỉnh lại, không thấy bóng dáng Thẩm Hoành bên gối. Ta ngồi trên giường, lơ đãng thoáng nhìn, chỉ thấy trên ngăn tủ đầu giường có một tờ giấy. Ta mở mắt xem, trên đó viết —— Trong triều có việc gấp, bữa trưa sẽ về.

Chữ viết hơi ngoáy, không giống tác phong thường ngày của Thẩm Hoành, chắc là việc gấp lắm đây.

Nhưng đến bữa trưa, Thẩm Hoành cũng không trở về.

Ta ăn trưa xong, Minh tổng quản trong phủ Thái tử liền trình cho ta một tấm thiếp, “Thái tử phi, Cố đại tiểu thư tiến đến bái phỏng ạ.”

Cố đại tiểu thư...

Ta hơi mơ hồ, “Là ai?”

Lê Tâm ở bên nhỏ giọng nhắc nhở: “Công chúa, là vị Cố Phán Tình lần trước, sư cô của người đó.”

À, ta nhớ ra rồi, là cô nương muốn làm Thái tử phi kia.

Minh tổng quản hỏi: “Thái tử phi có muốn gặp không ạ?”

Lê Tâm nói: “Công chúa, đừng để ý tới nàng ta. Nàng ta chắc chắn tới kiếm chuyện đó.” Bích Dung cũng phụ họa theo: “Phải đó ạ.”

Ta liếc hai nàng một cái, rồi nói với Minh tổng quản: “Cho nàng ta vô đi.”

Thời điểm Cố Phán Tình bước vào, ta đang thưởng thức hoa Ngọc lan trong bình sứ hoa văn sen xanh, hoa Ngọc lan Bắc triều nở rất đẹp, trắng noãn như ngọc, hương thơm dễ chịu.

Cố Phán Tình lúc này đã có bộ dáng biết điều, không còn nhìn ta bất mãn và hèn mọn như trước, thấy ta liền tươi cười hiền lành, nói:

“Sư điệt, lần trước là ta mạo phạm, hôm nay tới cửa để xin lỗi con. Ơ, hoa Ngọc lan này thật đẹp mà.” Nàng cười cười, lại nói: “Nhưng dù hoa có đẹp đến đâu, thì cũng không bằng dung mạo của sư điệt.”

Lê Tâm đứng phía sau ta bị nghẹn ho khụ mấy tiếng.

Ta không chút để ý nói: “Đa tạ sư cô đã khen.”

Cố Phán Tình nhìn Lê Tâm và Bích Dung, rồi bước từng bước về phía ta, “Sư điệt, có thể nói chuyện riêng được không?”

Ta biết ý của nàng, liền nói: “Lê Tâm Bích Dung, các muội ra ngoài hết đi, những người khác cũng đi ra ngoài.”

“Công chúa...”

Ta nói: “Đi ra ngoài.”

Lê Tâm với Bích Dung tuy hậm hực nhưng không dám nói gì. Đợi trong phòng chỉ còn lại ta với Cố Phán Tình, ta mới mở miệng hỏi:

“Ngươi muốn nói gì với ta?”

Cố Phán Tình nhìn ta chằm chằm, rồi gằn từng tiếng: “Ta biết ngươi không thích sư huynh.”

“Rồi sao?”

Cố Phán Tình nói: “Tuy sư huynh đã che giấu mọi người, nhưng ta biết ngươi trước đó đã đào hôn. Ngươi cũng không muốn làm Thái tử phi, nhưng ta muốn. Ta từ nhỏ đã thích sư huynh, mọi sở thích của sư huynh ta đều rõ hết.”

Biểu cảm của nàng ta cực kỳ chân thành tha thiết.

Nhưng ta không có hứng thú với những thứ này, ta thản nhiên hỏi: “Ngươi đến không phải chỉ để nói cho ta biết ngươi thích sư phụ cỡ nào đấy chứ?”

Cố Phán Tình sửng sốt.

Ta hỏi: “Ngươi muốn làm Thái tử phi?”

Nàng cắn răng gật đầu, “Phải.” Nàng còn nói: “Chỉ cần có thể ở bên sư huynh thì làm Trắc phi cũng được.”

Ta cuối cùng cũng xem như hiểu được ý đồ của Cố Phán Tình, muốn làm bà nhỏ đây mà.

“Vậy ngươi có chịu giúp ta hay không?”

Ta hỏi lại nàng: “Tại sao ta phải giúp ngươi?”

Nàng nói: “Nếu sư huynh cưới ta, không phải ngươi có lý do để quang minh chính đại rời khỏi huynh ấy sao?”

Trời chạng vạng tối, Thẩm Hoành trở về phủ Thái tử. Khi hắn tiến vào, đúng lúc ta đang dùng bữa tối. Bích Dung và Lê Tâm đứng phía sau đều vội hành lễ, Thẩm Hoành khoát tay cho hai nàng ấy lui ra ngoài.

Ta ngước mắt nhìn Thẩm Hoành, thấy sắc mặt mệt mỏi của hắn.

Ta đặt đũa xuống, “Đã về rồi?”

Vẻ mệt mỏi trên mặt Thẩm Hoành mất đi, thay bằng sự dịu dàng và nhu tình, hắn ngồi xuống cạnh ta, “Ừ, A Uyển, ta đã về rồi. Nàng có thấy tờ giấy ta để lại cho nàng không?”

Ta gật đầu.

Hắn lại nói: “Vốn tưởng rằng giờ cơm trưa là có thể về, không ngờ chuyện đó lại hơi khó khăn.”

Ta thuận miệng hỏi tiếp: “Chuyện gì ạ?”

Thẩm Hoành nói: “Có thám tử hồi báo, đã nhìn thấy Tư Mã Cẩn Du ở biên cảnh.”

Mỗi lần nghe thấy cái tên Tư Mã Cẩn Du, ta liền có loại dự cảm không tốt. Ta hỏi: “Tìm được hắn chưa?”

Thẩm Hoành lắc đầu, “Ta đã phái thêm người tìm kiếm.” Hắn sờ sờ đầu ta, nhẹ giọng nói: “A Uyển yên tâm, ta sẽ không để Tư Mã Cẩn Du hại nàng.”

Ta nghe lời, rồi tiện tay bưng bát canh Nhân sâm trên bàn tới trước mặt Thẩm Hoành, “Sư phụ mệt rồi, uống chút canh Nhân sâm đi.”

Thẩm Hoành vui vẻ, “A... A Uyển, nàng đang quan tâm ta?”

Ta căng môi cười nói: “Dạ.” Ánh mắt lơ đãng liếc nhìn bát canh, trong lòng hơi thấp thỏm không yên.

Thẩm Hoành múc một muỗng, khi thìa chạm vào môi thì dừng lại. Hắn buông thìa xuống, yên lặng nhìn ta, “Bát canh này là đầu bếp trong phủ làm?”

Ta khẽ “Dạ” một tiếng.

Hắn lại hỏi: “Nàng uống chưa?”

Ta nói: “Vẫn chưa uống.”

Thẩm Hoành bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, “A Uyển đang thầm oán ta mấy ngày nay không chạm vào nàng à?”

Ta hơi ngạc nhiên, lập tức quan sát bát canh, nói: “Sư phụ, người rốt cuộc có uống không...”

Nét mặt Thẩm Hoành rất nghiêm túc.

“Uống, phải uống chứ. Chỉ cần là tâm ý của A Uyển, thì dù là thuốc độc, ta cũng nguyện ý uống.”

Thấy Thẩm Hoành uống hết không còn một giọt, ta cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, ta dùng chút cơm canh, rồi nói với Thẩm Hoành:

“Sư phụ làm việc cả ngày cũng mệt mỏi, về phòng nghỉ trước đi, lát nữa con sẽ về.”

Ánh mắt Thẩm Hoành nhìn ta nhiều thêm vài phần kiều diễm, giọng cũng thêm vài phần khàn khàn, “Được.”

Chờ Thẩm Hoành rời đi, ta lại mở miệng nói: “Ra đi, sư phụ đã đi rồi.”

Một bóng trắng như ánh trăng non từ bên kia chạy tới, người này đúng là Cố Phán Tình. Thần sắc của nàng ta hơi phức tạp, nàng cắn môi dưới, “Chuyện lúc nãy ta đều nghe được. Ngươi thật sự không hối hận?”

Ta hỏi: “Hối hận chuyện gì?”

“Sư huynh tốt với ngươi như vậy...” Bỗng dưng, nàng nghiến răng một cái, “Không, dù ngươi muốn đổi ý cũng không được. Ngươi đã đáp ứng ta rồi.”

“Ta cũng không đổi ý.” Ta hơi ngừng lại, “Ngươi có biết phòng của ta ở đâu không?”

Cố Phán Tình nắm chặt tay, như cố lấy hết dũng khí: “Biết.”

Ta đi ra ngoài, Lê Tâm và Bích Dung đều đứng chờ ở ngoài cửa. Thấy ta đi ra, Bích Dung khoác thêm áo choàng cho ta, hỏi:

“Công chúa muốn về phòng ạ?”

Ta ngước mắt nhìn về phía nhà dưới, trong ngực không hiểu sao lại có chút không thoải mái.

Ta lắc đầu, đè cảm giác không thoải mái trong ngực xuống, nói: “Vẫn còn sớm, đi Thư các một chút.”

Trong Thư các cất giữ rất nhiều sách, Thẩm Hoành biết ta thích xem một ít thoại bản hiếm có, nên đặc biệt sai người đi thu thập một đống lớn mang về, sắp xếp chỉnh tề thành vài hàng trên giá sách.

Ta rút đại một quyển, rồi nằm xuống ghế quý phi xem.

Ta ngại Lê Tâm và Bích Dung ồn ào, nên bảo hai nàng ấy ra ngoài chờ. Cũng không biết tại sao, lúc này lòng của ta lại không yên, không đọc được chữ nào trong thoại bản.

Ta nghĩ thầm, chắc do thoại bản quá không thú vị!

Ta đặt quyển sách vô giá, rồi lại lấy đại quyển khác. Đầu ngón tay lật được một trang, ta bỗng nhiên giật mình, cái này... cái này thoại bản chỗ nào chứ? Rõ ràng là sách xuân cung đồ mà! Lại còn có ghi chú nữa! Chữ viết này thấy thế nào cũng giống chữ của Thẩm Hoành.

Ta nuốt nuốt nước miếng, lật đại một trang trong đó, trang đó vẽ một nam một nữ trơ trụi toàn thân từ trên xuống dưới, hai người cũng không nằm trên giường, mà ngồi trên ghế dựa, nữ ngồi trên người nam, chỗ đó của hai người dính chặt vào nhau.

Ta nhìn bên cạnh hình, tên là “Kiểu Quan Âm tọa liên”.

Kế đó là chữ của Thẩm Hoành, ghi chú —— Chắc A Uyển sẽ thích kiểu này.

Tim đập thình thịch thình thịch, rõ ràng chỉ là một quyển sách ảnh, nhưng lại khiến ta mặt đỏ tim đập, thậm chí dưới tiết khố cũng hơi ướt át. Ta vội vàng đóng sách ảnh lại.

Bỗng dưng, nghe thấy một tiếng “rầm” vang lên, ta ngước mắt nhìn lên, đã thấy Thẩm Hoành đang đỏ bừng mặt đứng trước mặt ta.

Lần đầu tiên ta nhìn thấy nét mặt bị tổn thương của hắn như thế, trong mắt là thần sắc không dám tin. Lê Tâm và Bích Dung vội vàng xông vào, “Người nào!”

Thẩm Hoành cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: “Tất cả đều cút hết đi.”

Bích Dung lo lắng liếc nhìn ta một cái, rồi bị Lê Tâm lôi kéo rời khỏi. Ta vẫn chưa từng thấy Thẩm Hoành nổi nóng như vậy bao giờ, trong ấn tượng của ta, dù ta làm chuyện gì, thì Thẩm Hoành vẫn luôn dịu dàng như trước.

Ta thấp thỏm co người lại.

Thẩm Hoành bước từng bước về phía ta, hắn cầm chặt cổ tay ta, “Nàng biết, đúng không?”

“Biết chuyện gì?”

“Trong bát canh có xuân dược, là Phán Tình bỏ.”

Ta khẽ cắn môi, “Đúng.”

“Nàng cố tình để ta về phòng trước.”

“Đúng.”

“Phán Tình sau đó muốn làm gì, nàng đều biết.”

“Đúng.”

...

Mắt Thẩm Hoành như ứ máu, hắn bỗng nhiên cười tự giễu, “Thì ra từ đầu tới cuối đều là ta tự mình đa tình, ta sớm nên nghĩ tới.” Hắn nhìn ta, “A Uyển, nàng nói ta nên làm gì bây giờ? Rõ ràng nàng làm chuyện khiến ta rất tức giận, nhưng từ khi ta bước vào phòng, suýt không khống chế được cảm xúc của mình, nhưng vừa thấy nàng thì lại không nỡ trút giận lên người nàng... Nàng nhìn thử xem, đến việc cầm tay nàng, ta cũng không dám dùng sức.”

Ta nhìn Thẩm Hoành mà tim đập mạnh loạn nhịp.

Thẩm Hoành bỗng nhiên ôm lấy ta, “Không được có lần sau nữa, có được không?”

Trong giọng của hắn có ý cầu xin rõ ràng như vậy.

Ta lưỡng lự.

Người Thẩm Hoành nóng lên, nóng bỏng hầm hập, có cơn nóng đang hoành hành dưới bụng, ta đột nhiên nhớ tới hình ảnh mới vừa nhìn thấy trong sách ảnh, khiến thân nhiệt cũng bắt đầu nóng lên.

Thẩm Hoành cười khổ nói: “Quả nhiên nàng vẫn muốn rời xa ta.” Hắn ôm chặt ta, “A Uyển, ta không muốn nàng rời khỏi, cũng không biết phải làm thế nào mới giữ được nàng... Hiện tại ta chỉ có một cách, A Uyển, chúng ta sinh con nhé, có được không?”

Nói xong, không đợi ta trả lời.

Thẩm Hoành đã hôn môi ta, đầu lưỡi tiến vào, còn có một vật cứng vào theo.

Ta theo bản năng lấy đầu lưỡi ngăn cản, nhưng không kịp rồi.

“Người cho con ăn cái gì vậy?”

Thẩm Hoành nói: “Ngoan, thuốc cho nàng thoải mái.”

Thẩm Hoành còn chưa nói xong, ta đã cảm thấy một luồng khí nóng bùng lên dưới bụng, nháy mắt đã nóng lan khắp người, trong đầu mơ hồ như bị sốt, trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra, chỉ nghĩ đến người đang ôm chặt cơ thể ta, hận không thể kề sát cả người, vĩnh viễn không tách rời.

Môi lưỡi điên cuồng đòi lấy miệng Thẩm Hoành, giờ phút này, hai chúng ta quấn lại một chỗ trên ghế quý phi như bánh quai chèo, trước ngực mềm mại như cháy lên, vừa trướng vừa đau, đến khi môi Thẩm Hoành chạm vào thì mới đỡ hơn.

Ta mở đôi mắt mọng nước nhìn lên, Thẩm Hoành cũng không dễ chịu hơn ta chút nào, đáy mắt hắn cháy lên ngọn lửa dục vọng, ùn ùn kéo đến, giống như phải bao vây ta hoàn toàn thì mới bằng lòng bỏ qua.

Giữa hai chân chảy ra không ít chất lỏng sền sệt, ta vặn vẹo cơ thể, cảm thấy trong người trống rỗng, hy vọng có cái gì đó mau tiến vào lấp đầy cơ thể ta.

Bỗng dưng, Thẩm Hoành ngừng lại.

Ta ưm một tiếng, “Sư... Sư phụ...”

Thẩm Hoành cắn vành tai của ta, “Nàng xem xuân cung đồ chưa?”

“Ừm…” Rõ ràng phát âm bình thường, nhưng nói ra lại khiến người ta mơ màng. Ta nghe thấy Thẩm Hoành hỏi tiếp: “Nàng thích tư thế nào?”

Ta theo bản năng nói ra trang xuân cung đồ mới vừa thấy kia.

“Quan Âm tọa liên...”

“Được.”

Được cái gì? Không kịp nghĩ ngợi, ta lại không kìm lòng nổi mà kề sát người Thẩm Hoành, “Sư phụ, con... khó... khó chịu.”

Thẩm Hoành ôm lấy ta, vật nóng rực kia cọ xát giữa hai chân ta.

Giờ này khắc này, ta đã sớm quên mất hai lần đau đớn trước đó, chỉ lắc mông cùng tứ chi, rồi ghé vào vai Thẩm Hoành, “Sư phụ, tiến vào.”

Thẩm Hoành xoa nắn hoa tâm, ta cảm thấy có nhiều ướt át hơn chảy ra từ giữa hai chân. Ta rên rỉ vài tiếng, giọng Thẩm Hoành kiềm nén nói:

“A Uyển, ta tiến vào.”

“… Ưm… A…”

Thẩm Hoành động thân một cái, như có cái gì đó nháy mắt xé mở, làm ta đau đến chảy nước mắt, nhưng ngay sau đó, Thẩm Hoành lại dịu dàng hôn lên môi ta, phân tán lực chú ý của ta.

Hắn chậm rãi rút ra.

Ta vẫn đau đến run hết người, nhưng vừa cảm thấy có chút hư không, lại làm ta không thể không vội kề sát lên người Thẩm Hoành, muốn nhiều hơn, nhanh hơn, mạnh hơn...

Mà Thẩm Hoành như hiểu được nội tâm của ta, dần dần, tốc độ cũng trở nên nhanh hơn.

Mới đầu ta còn cảm thấy đau đớn, nhưng đến lúc sau, dường như có cái gì đó đã thay thế nỗi đau này, làm cả người ta đều co giật, ngực cũng có một loại cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.

Ta cũng không nhớ rõ Thẩm Hoành đã ra vào bao nhiêu lần, ta chỉ nhớ mang máng trước khi mình ngủ thiếp đi, đã mơ hồ nghĩ trong đầu, kỳ thật thoại bản cũng không gạt người, cảm giác cá nước thân mật quả thực... quá mất hồn.