Dưới sự điều trị của Thẩm Hoành, sức khỏe của ta đã khá hơn nhiều. Thẩm Hoành cũng đã tới đây hơn một tháng và ta cũng không còn mơ thấy giấc mộng quái dị kia nữa. Cha mẹ hết sức vui mừng, mỗi khi trông thấy Thẩm Hoành, hai người đều cười đến híp cả mắt.

Đầu tháng Năm, Thẩm Hoành muốn dạy ta Kỳ môn độn giáp thuật. Ta ngồi trước thư án, nghe Thẩm Hoành giảng về hình dạng trận pháp. Mới đầu ta nói muốn học cũng chỉ vì muốn làm khó Thẩm Hoành, chứ ta tuyệt đối không cảm thấy hứng thú gì hết.

Hiện tại Thẩm Hoành đang truyền thụ Kỳ môn độn giáp thuật cho ta, ta thất thần, nhìn chằm chằm cánh môi Thẩm Hoành đang đóng mở thật đẹp mắt, một chữ cũng không nghe vào. Ta liên tục ngáp mấy cái, lấy tay chống cằm, hết sức chăm chú nghe giảng.

Thẩm Hoành ngừng lại, thong thả bước đến trước mặt ta, “A Uyển mệt rồi?”

Ta nói: “Sư phụ, người hiếm có dịp rời núi, con cũng chưa từng đưa người đi dạo thành Kiến Khang, đây đúng là lỗi của đồ nhi. Không bằng hôm nay chúng ta tạm gác Kỳ môn độn giáp thuật sang một bên, ra ngoài dạo chơi một chút nhé? Như thế mới không phụ ánh mặt trời rực rỡ ngoài kia.”

Thẩm Hoành trầm ngâm một lát, trong mắt chứa ý cười, “Hiếm có dịp A Uyển có lòng, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi.”

Cùng ra ngoài với Thẩm Hoành võ công cao cường nên ngay cả thị vệ ta cũng không mang theo, chỉ có Đào Chi đi theo phía sau. Kiến Khang là đô thành của Nam triều, trên đường ngựa xe như nước, cửa hàng san sát nhau, sự phồn hoa này tất nhiên không thể tả hết được. Ta với Thẩm Hoành thong thả đi lại trên đường, chắc do tướng mạo khí chất của Thẩm Hoành quá xuất chúng, nên chúng ta vừa ra khỏi Vương phủ, đã có cô nương đưa mắt lơ đãng nhìn theo.

Tuy Thẩm Hoành chưa từng nói về thân phận của mình, nhưng từ đêm hôm nghe lén mẹ và huynh trưởng nói chuyện, ta cũng biết Thẩm Hoành là người Bắc triều. Nghe nói dân phong Bắc triều nghiêm túc, con gái không được xuất đầu lộ diện, ra cửa cũng phải đội màn che. Còn người dân Nam triều chúng ta rất cởi mở, dù là thiếu nữ chưa xuất giá ở trên phố đưa đẩy ánh mắt quyến rũ với nam tử mình ngưỡng mộ trong lòng cũng sẽ không bị ai chê trách, nếu hai người có thể kết duyên Tần Tấn[1], cũng là việc được mọi người ngưỡng mộ ca ngợi.

[1] Kết duyên Tần Tấn: ra đời ở thời Xuân Thu khi hai nước Tần – Tấn đặt quan hệ hôn nhân, người dân gọi nó là “Tần Tấn chi hảo” – chuyện vui Tần Tấn.

Ta sợ Thẩm Hoành không thể thích ứng kịp, liền khẽ nói với hắn: “Sư phụ không cần để ý, các cô nương ở Kiến Khang đều như thế cả, các cô ấy cũng không có ác ý gì đâu, chẳng qua sư phụ quá tuấn tú, nên nhất thời mới có thể khiến các cô ấy không kìm lòng nổi...”

Thẩm Hoành mỉm cười, “Ngày đầu tiên nhìn thấy A Uyển thì đã hiểu dân phong của người Nam triều rồi.”

Nhớ tới lần đầu tiên gặp Thẩm Hoành, ta không khỏi có chút ngượng ngùng, chưa chi đã trực tiếp hỏi hắn có biết Thuật phòng the không, so với những nữ nhân chỉ dám nhìn lén Thẩm Hoành này, đúng là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn[2] mà.

[2] Chỉ người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt.

Ta hất cằm, trêu chọc nói: “Các cô nương Nam triều đều rất xinh đẹp nhiệt tình, hay sư phụ tìm cho con một sư mẫu ở Nam triều đi? Con thấy cô nương áo vàng ngồi ở đằng kia cũng được đó.”

Thẩm Hoành cũng nhìn ta nói: “Con gái Nam triều đúng là rất xinh đẹp nhiệt tình.” Ánh mắt Thẩm Hoành thâm thuý, ta vừa ngước mắt liền thấy đôi mắt hắn, trong đôi đồng tử đen sâu kín kia phản chiếu bóng dáng ta, “Ngày đầu tiên nhìn thấy A Uyển, ta đã được mở mang tầm mắt rồi.”

Ừm, Thẩm Hoành đang khen ta đẹp?

Ta vui vẻ nói: “Cho nên con mới gợi ý sư phụ tìm con gái Nam triều làm sư mẫu của con, với bề ngoài của sư phụ cùng nhan sắc của sư mẫu tương lai, nếu sinh con trai nhất định có thể so với Phan An[3], nếu sinh con gái chắc chắn cũng khuynh thành.” Ta sờ sờ cằm, cân nhắc, “Sư phụ, không bằng như vậy đi, đợi con thành thân rồi sinh con, chúng ta liền để hai đứa nhỏ đính ước, như vậy con với sư phụ chính là thân càng thêm thân rồi.”

[3] Phan An: tên thật là Phan Nhạc, tự là An Nhân, được người đời gọi là mỹ nam tử Phan An, có phong thái thanh tú, dung mạo xuất chúng, một trong tứ đại mỹ nam cổ Trung Quốc.

Ta vừa nói xong, Thẩm Hoành liền nghiêng đầu sang chỗ khác, lưu lại gò má lạnh lùng đối diện ta. Ta nhìn ra Thẩm Hoành đang mất hứng, nhưng không biết đã chọc hắn chỗ nào. Ta quan sát gò má của Thẩm Hoành, hắn đột nhiên bước chân nhanh hơn, bỏ ta lại phía sau, lúc này ngay cả mặt cũng không thấy, chỉ còn lại một bóng lưng.

Đào Chi nhỏ giọng nói: “Quận chúa, có lẽ Thẩm công tử không thích đính hôn cho con ạ.”

Ta nhủ thầm: Sư phụ thật keo kiệt, không phải chỉ đính ước cho con thôi à, có gì ghê gớm chứ. Con của bản Quận chúa có thể kém chỗ nào chứ? Ta lườm bóng lưng Thẩm Hoành một cái.

Thẩm Hoành như cảm nhận được, đột nhiên xoay người lại. Ta còn chưa kịp thu hồi nét mặt đã bị Thẩm Hoành nhìn thấy hết, hắn bước về phía ta. Ta hỏi:

“Sư phụ, người ghét bỏ người Nam triều hả?”

“Không có.”

Ta lại hỏi: “Hay sư phụ ghét bỏ con của A Uyển?”

Da mặt Thẩm Hoành run lên, tựa như đang nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt mới vừa rồi còn hồng hào nháy mắt không còn tí máu nào, vẻ thống khổ hối hận chợt hiện lên. Ta chưa từng nghĩ đến sư phụ sẽ có phản ứng như vậy, vội nói:

“Con nói đùa, sư phụ đừng để ý.”

“Ta...” Thẩm Hoành khó khăn mở miệng. Ta phát hiện tay của Thẩm Hoành đã nắm chặt lại, qua mội hồi lâu mới chậm rãi thả ra. “A Uyển, thực xin lỗi.” Ngừng lại, Thẩm Hoành lại nói: “Ta sẽ không ghét bỏ con của con, con của A Uyển, ta thích còn không hết sao có thể ghét bỏ chứ? Vừa rồi sư phụ cũng không giận con, chỉ vì ta đã từng thề, đời này không phải nàng ấy sẽ không cưới. Hiện giờ nàng ấy còn chưa nhận ra ta, đường tình dài đằng đẵng, nếu nhận lời con, sẽ làm chậm trễ con của con mất.”

Đào Chi đột nhiên nói: “Thì ra Thẩm công tử đã có người trong lòng rồi.”

Lại là một chữ tình, ta không có hứng thú, vừa hay lúc này cũng đang đói bụng, ta nói:

“Sư phụ, đến thành Kiến Khang nhất định phải đến Nhất Phẩm Lâu. Giờ cũng giữa trưa, cũng nên ăn cơm rồi, chúng ta tới Nhất Phẩm Lâu đi.”

Thẩm Hoành nói “Được”.

Nhất Phẩm Lâu hơi xa, chúng ta đi khoảng một nén nhang mới tới. Ta với huynh trưởng tới đây nhiều lần, chưởng quầy và tiểu nhị của Nhất Phẩm Lâu đều biết chúng ta. Ta vừa mới bước vào cửa, tiểu nhị đã cười nịnh nọt hành lễ nghênh đón ta, “Quận chúa vạn phúc, mời qua bên này, mời qua bên này ạ.”

Lên lầu, tiểu nhị dẫn ta tới trước cửa phòng Nhị phẩm, hắn đẩy cửa, “Quận chúa, mời người vào trong ạ.”

Ta dừng chân, “Phòng Nhất phẩm có người rồi?”

Sương phòng tại Nhất Phẩm Lâu đều đặt tên bằng số, số càng nhỏ, cảnh sắc từ sương phòng nhìn ra càng đẹp. Nhất Phẩm Lâu được xây cạnh sông Lâm Giang, từ phòng Nhất phẩm nhìn ra cảnh sông lại càng đẹp không sao tả xiết.

Sắc mặt tiểu nhị có chút sợ hãi, nơm nớp lo sợ đáp: “Bẩm Quận chúa, đã có người rồi ạ.”

Ta cũng không phải người cậy quyền thế hoành hành ngang ngược, cân nhắc một phen, nhân tiện nói:

“Ngươi đi phòng Nhất phẩm hỏi thử, xem họ có đồng ý đổi phòng với chúng ta không. Nếu đồng ý, tiền cơm trưa của họ tính hết vào ta, lần tới bọn họ có đến, cũng đều tính vào ta.”

Tiểu nhị bày ra bộ mặt khó xử, “Quận chúa, việc này... này...” Tiểu nhị lắp bắp, cũng không biết muốn nói gì. Ta nghe vậy chau mày, sinh lòng không vui.

Lúc này, Thẩm Hoành nói: “A Uyển, ta thấy phòng Nhị phẩm cũng không tồi, chúng ta vào đây đi.”

Nể mặt Thẩm Hoành, ta nén cơn giận trong lòng, nói: “Vậy phòng này đi.”

Tiểu nhị liếc mắt cảm tạ Thẩm Hoành một cái, rồi hỏi ta: “Quận chúa, vẫn thói quen cũ ạ?”

Ta hỏi Thẩm Hoành, “Sư phụ có kiêng kỵ món nào không?”

Thẩm Hoành lắc đầu.

Ta khoát tay, “Như cũ đi.”

Tiểu nhị nói: “Đồ ăn sẽ được bưng lên ngay ạ, xin Quận chúa chờ một lát.” Một lát sau, chưởng quầy Nhất Phẩm Lâu bưng bình rượu lên, cười chân thành nói: “Gần đây Nhất Phẩm Lâu mới chế ra một loại rượu mới, tên là rượu nho, vị ngọt không dễ say, đặc biệt mời Quận chúa thưởng thức ạ.”

Ta thừa biết chưởng quầy đến xin lỗi ta, có điều nể bình rượu mới, bản Quận chúa đây cũng không thèm so đo với hắn nữa.

Bèn gật đầu vui vẻ nhận.

Đào Chi nâng bình rượu rót cho ta và Thẩm Hoành mỗi người một chén, ta cạn trước một ngụm, quả thực như chưởng quầy nói, vị rất ngọt. Hết một chén, Đào Chi lại tiến đến rót rượu, hết hai chén, ta cảm thán nói:

“Rượu này mùi vị không tồi, dùng cơm xong nói chưởng quầy đưa vài hũ về phủ.”

Thẩm Hoành lại nói: “Nếu con thích, ngày khác ta cũng có thể ủ thử một hũ.”

Ta nghe mà mắt sáng lên, “Thật ạ?”

Thẩm Hoành lại cười nói: “Nhưng con không thể uống nhiều, người con không nên uống quá nhiều rượu.”

Ta cười ha ha nói: “Con hiểu mà. Mọi việc đều không thể quá liều, lời này con vẫn luôn ghi nhớ trong đầu.”

Đào Chi ngó ngó ta, lại quay sang nhìn Thẩm Hoành, biểu cảm quái dị.

Ta chú ý tới, hỏi: “Đào Chi, muội có biểu cảm gì đấy?”

Đào Chi khẽ ho một tiếng, “Bẩm Quận chúa, Đào Chi chẳng qua cảm thấy...”

“Cảm thấy gì?”

“Cảm thấy vừa rồi Quận chúa và Thẩm công tử nói chuyện giống Vương gia với Vương phi hay nói...”

Thẩm Hoành khẽ cười một tiếng, biểu cảm thoạt nhìn rất vui vẻ. Ta không hiểu lời này của Đào Chi đã lấy lòng Thẩm Hoành như thế nào, vừa muốn hỏi một chút, phòng Nhất phẩm đối diện bỗng dưng phát ra tiếng đàn, sau đó lại dừng một lát, ngay sau đó là một khúc nhạc cổ lưu loát sinh động tựa nước chảy mây trôi.

Lòng ta vui mừng, là Dịch Phong!

Ta đã nghe nhiều cầm khúc của Dịch Phong, hễ là hắn gảy đàn, dù là thê lương ai oán hay ào ạt hoặc nhẹ nhàng linh động, Dịch Phong cũng có thể đem bản thân hòa vào khúc nhạc, khiến cầm phổ lạnh lùng kia được thể hiện lưu loát theo phong cách văn chương.

Ta đứng dậy, cũng quên mất Thẩm Hoành đang ngồi đối diện ta, vội vàng muốn chạy qua phòng Nhất phẩm, khó có dịp được ra ngoài, vậy mà lại có thể gặp được Dịch Phong, thật khiến ta nở gan nở ruột. Ta vừa mới đứng dậy bước được vài bước, giọng của Thẩm Hoành đã vang lên, “A Uyển, Dịch Phong ở phòng Nhất phẩm, vậy chắc chắn Thái tử cũng đang ở đó.”

Ta ngạc nhiên, quay đầu nhìn Thẩm Hoành.

Thẩm Hoành lạnh lùng nói: “Nếu chỉ có một mình Dịch Phong thì vừa rồi tiểu nhị cũng không dám không qua đó hỏi.”

Lời này rất có lý, vừa rồi nếu không có lý do thì tiểu nhị sẽ không cự tuyệt ta, dù sao thân phận Quận chúa này cũng bày ra trước mặt hắn, trừ phi thân phận khách nhân ở phòng Nhất phẩm tôn quý hơn ta. Vả lại Dịch Phong thích yên tĩnh, không thể nào tới Nhất Phẩm Lâu một mình, trừ phi đang tiếp khách. Mà Dịch Phong được Thái tử bao là chuyện mọi người đều biết, cũng không có người dám nhổ râu hổ.

Cho nên, Thẩm Hoành nói đúng.

Người trong phòng Nhất phẩm nhất định là Thái tử và Dịch Phong.

Thẩm Hoành đúng là cẩn thận như thần, mới vừa rồi nếu không có Thẩm Hoành nhắc nhở, chắc bây giờ ta đã tùy tiện xông vào. Mà lập trường của cha và huynh trưởng lại đối đầu, đến lúc đó ta chọc giận Thái tử, chắc sẽ không có kết cục tốt.

Nhưng...

Sao Thẩm Hoành lại biết người đang gảy đàn là Dịch Phong?