Hà Lạc thu công, sau 1 ngày, các vết thương trên cơ thểđã hoàn toàn hồi phục. Chỉ có điều tu vi vẫn chập chờn, phù phiếm. Tâm cảnh của nàng nửa năm trước đã đình chỉ tăng trưởng, Vân lão nói phải tùy vào cơ duyên, nên hiện tại, tạmthời không có lực chiến đấu. Nàng truyền ý niệm vào thức Hải, âm thầm gọi vân lão.

" Thể chất của ngươi quá kém, không có lực công kích, cũng không có vũ khí vừa tay. Tu đến luyện thể tầng 10 mà cường độ thân thân thể lại yếu như vậy, trước tiên đừng vội học kĩ pháp, đem thân thể rèn luyện cho tới nơi tới chốn đã. Cảnh giới thể sư không đơn giản như vậy đâu, đừng nghĩ ngươi trong vài năm có thể tu đến tầng 10 mà kiêu ngạo. Muốn trùng kích cảnh giới thể sư, thường thường đều từ 5->10 năm, thậm chí có kẻ cả đời không thể tiến cấp"

Lời của Vân lão như dội cho nàng một gáo nước lạnh. Hà Lạc suy nghĩ kĩ, mấy năm gần đây tu luyện ổn định, ngược lại khiến nàng có chút buông lỏng việc tu luyện. Nếu quả thật như lão đầu nói, với kiểu thế này, 10 năm nữa chưa chắc đã đột phá thể sư.

" Được rồi, trước tiên ngươi phải hiểu thế nào luyện thể đã."

Trên một đoạn sườn núi lớn, có một bóng dáng nhỏ bé đang chậm rãi di chuyển. Nếu nhìn kĩ, sẽ không khỏi ngạc nhiên khi thân thể kia trông nhỏ bé, mà vác trên lưng một khối đá to gần như gấp mấy lần thân hình nàng. Cô bé đó chính là Hà Lạc. Nàng nâng bước chân trầm trọng, chia linh lực làm hai, một vận chuyển xuống dưới lòng bàn chân, một chuyển lên lưng, đỡ lấy sức nặng của tảng đá đang đè xuống. Linh lực của nàng theo mỗi bước chân mà tiêu hao với mức độ chóng mặt, mồ hôi chảy đầm đìa. Trong thức Hải, lão già chết tiệt còn không ngừng la hét:

" Chậm quá! Chậm quá! Nhanh lên cho ta!! Đi như vậy trời tối ngươi cũng không xong đâu!"

Ngọn núi này dường như thiên địa linh khí có chút khô cằn, việc hấp thu linh lực để hồi phục càng trở nên khó khăn hơn. Nhưng bù lại, không thấy một bóng yêu thú cấp cao, chỉ có vài con yêu chồn yêu thỏ cấp 1 nhỏ yếu đào hang sinh sống. Vác đá đi ròng rã hết nửa ngày trời, linh lực đã sớm tiêu hao hết, nhưng Vân lão kiên quyết không cho nàng nghỉ ngơi. Hết linh lực, Hà Lạc buộc phải dùng sức mình gánh lấy sức nặng của tảng đá.Nàng thở dồn dập , mỗi bước chân nặng như đeo chì, cả người bị đè ép như muốn lún xuống. Cuối ngày, bò được lên đến huyệt động, hai bàn chân nàng đã máu tươi đầm đìa, hai bàn tay cũng bị đá sắc cạnh cào xước lẫn lộn. Ngọn núi này, lúcchạy lên chỉ mất thời gian có vài hô hấp, mà vác tảng đá leo lên leo xuống lại mất đến nửa ngày trời. Hà lạc cảm nhận được trên thân toát ra mùi khó ngửi, nàng nhíu mày lấy ra trong tay nải quần áo của tên A Thố kia. Vài đường cắt qua liền thành một bộ quần áo vừa người, rồi lôi 1 miếng thịt hổtrong góc ra ăn ngon lành. Một luồng hơi ấm từ đan điền chạy dọc cơ thể, Hà lạc khoan khoái nhắm mắt, giống như mệt mỏi cả ngày hôm nay đã được khôi phục phần nào. Sau khi điều tức 1 canh giờ, luyện hóa hoàn toàn miếng thịt cùng khôi phục linh lực, nàng ngả người trên nền đá, khép mi chìm vào giấc ngủ. Một đêm vô sự.

Sáng hôm sau, mới mờ sáng lão già đã đánh thức nàng dậy, tiếp tục bài huấn luyện. Vác đá đi bộ xuống chân núi rồi lại từ dưới đi lên. Không ngoại lệ, lần này nàng vẫn lết về khi trời đã tối mịt, tuy nhiên, Hà Lạc ẩn có cảm giác khí lực mình có tăng lên một chút, thời gian nhanh hơn hôm trước nửa canh giờ. 1 tuần sau đó, kiên trì rèn luyện, hiện tại thời gian đã rút ngắn đi một phần ba, cõng đá mà mặt không đổi sắc.

" Tốt lắm, bắt đầu từ hôm nay, sử dụng vô ảnh bộ, chạy cho ta!"

Hơn một tháng sau, trên tòa phong vô danh, thỉnh thoảng lại chớp lóe lên một bóng đen, thoát ẩn thoắt hiện chớp mắt đã lên tới đỉnh. Bóng đen ấy không hề dừng lại, tiếp tục lao xuống.

3 tháng sau, chỉ thấy trên đỉnh núi, gió lộng thổi trung y bay múa, một bóng dáng nhỏ bé trên lưng cõng tảng đá to quá nửa thân mình, im lặng đứng. Bờ môi khẽ động, " vô " một tiếng, thân hình lập tức biến mất. Lát sau, đã xuất hiện dưới chân núi.

" Tốt lắm, vô ảnh bộ của ngươi đã đạt đến tiểu thành, thân pháp cũng rèn luyện không sai biệt lắm. Bây giờ, chúng ta sang bài mới."

Đoạn rừng trúc rộng lớn, từng hàng xanh mướt đan xen chằng chịt, một bóng đen ẩn hiện lao qua rừng cây, trên lưng cõng tảng đá lớn, thân hình quỷ mị lách qua từng khóm cây, dừng như tảng đá trên lưng không chút ảnh hưởng. Lướt qua quá nửa, nghe một tiếng "chát", bóng đen kêu lên đau đớn, ngã xuống, lộ ra một gương mặt non nớt , khắp người rậm rạp vết thương, trên mặt còn in hằn vết trúc có chút sưng lên. Trải qua mấy tháng khổ sở rèn luyện, cả người nàng không chỉ cao lên mà làn da cũng trở nên thô ráp rắn chắc, từ trắng nõn thành đen nhẻm, mái tóc dài cũng rối xù như tổ quạ. Vô ảnh bộ là thân pháp tốc độ, di chuyển qua địa hình như vậy, tốc độ không chỉ giảm đi, nếu định hướng không rõ, còn bị thân cây quật vào mặt. Nàng rèn luyện ở đây cũng kha khá thời gian, mà chưa hôm nào không bị thương. Hà Lạc đứng lên, vận linh lực , lao đi.

Một tháng sau, vào một ngày mưa to tầm tã, mù mịt che kín bốn phía, một bóng dáng tựa như rắn nước, trên lưng dù cõng theo vật nặng, lại như thật nhẹ nhàng, lần lượt vượt qua từng hàng trúc. Lấp lóe liên tục qua nhiều lần nhảy, rẽ, cuối cùng cũng tới bên kia. Âm giọng có chút khàn:

" Còn thiếu một chút nữa.... Vôtiểu thành viên mãn..."

Hai tháng sau, trên mặt nàng lại nhiều thêm một tấm vải đen, che đi hai mắt. Dưới thân không ngừng lướt, hoàn toàn dựa vào linh giác để tránh né chướng ngại vật, trong thời gian một ly trà vượt qua rừng cây.

" Thành"

Khóe môi khẽ câu lên, Hà Lạc truyền ý niệm vào trong thức Hải.

" Được rồi, tốc độ của ngươi cũng khá ổn rồi, tạm thời không nên cưỡng ép tăng tiến. Có điều, thể lực thế này vẫn còn yếu lắm. Từ hôm nay mới bắt đầu luyện thể!"

Sáng hôm sao, Hà Lạc hai tay nắm lại thành quyền, dùng linh lực bao bọc một lớp màng mỏng quanh hai nắm tay liên tục oanh kích lên thạch bích. Mỗi quyền đều phát ra tiếng "oành " " oành " oanh động cả một phiến rừng. Trong thức Hải tiếng lão già quang quác như tiếng vịt kêu:

" Nhanh lên nhanh lên! Dồn lực vào! Mạnh lên! Sao ngươi yếu vậy? Nếu là ta ngày trước..."

" Im miệng!"

1 năm sau...

" Oành" " Oành" " Oành" Từng tiếng vang trầm đục liên tục vang vọng. Mỗi quyền đánh xuống đều để lại trên thạch bích một vết lõm tầm một tấc.

OANH !!!!!

Thạch đá ầm ầm sụp đổ... Sau một năm luyện tập, ngay cả thạch đá cứng rắn trong huyệt động cũng phải vỡ nát.

" Linh lực trong người ngươi đã sắp đến giới hạn, không thể hấp thu được nữa rồi! Nên làm một số chuẩn bị để tiến giai thể sư thôi. Quanh rừng rậm Phong Vân có một số phường thị, trong đó sẽ có đan dược hữu hiệu cho việc tiến giai của ngươi! Nhưng ngươi bây giờ nghèo như vậy, phải kiếm một chút kim tệ đã!"

Vân lão cũng có chút kinh ngạc với tốc độ tu luyện của nàng. Tốc độ này gần như có thể sánh với đệ tử các đại gia tộc rồi, tính ra tiểu nha đầu này mới có 6 tuổi a. Dù tu luyện ngay từ trong bụng mẹ nhưng trong 6 năm đạt đến luyện thể tầng mười đỉnh phong cũng không thể coi thường. Nếu như vậy, nếu bồi dưỡng..... Ài, nghĩ xa quá rồi. Tốc độ như vậy chưa thể nói lên điều gì cả. Lão chỉ có thể chờ đợi, chờ xem nha đầu có thể phá được khóa vô tâm của chính nó không.....