Mười bảy tháng giêng.

Sắc trời sáng sủa.

Ngu Khánh Tắc mũ nón chính tề, đợi gia nhân dắt ngựa tới liền nhảy lên, quay đầu đi về hướng cửa cung.

Phu nhân Triệu thị tự mình ra tiễn.

“Lang quân hãy cẩn thận, bình an trở về.”

Ngu Khánh Tắc gật đầu với phu nhân, kẹp chặt bụng ngựa, vội vã rời đi.

Đầu năm, chiến tranh giữa triều đình cùng Đột Quyết vừa ngừng nghỉ, hắn trở lại báo cáo công việc, vừa vặn gặp hội Phật Nguyên Tiêu, liền bị tạm thời gọi đi làm bạn giá.

Hôm nay, người giống như Ngu Khánh Tắc cũng không ít, nhưng cũng không phải là rất nhiều.

Có thể theo Hoàng đế tới hội Phật đương nhiên đều là trọng thần thân tín.

Gần như tất cả các trọng thần trong triều đình bình thường hay được thể tham dự quyết sách ở chính điện đều đến.

Từ tất cả những điều này đều cho thấy Tùy đế cực kỳ coi trọng lần cầu phúc này.

Dẫu sao hôm qua vừa mới xảy ra chuyện như vậy, bất kể là vì sám hối với trời cao, hay là để trấn an lòng dân, hội Phật đều phải thể hiện khí thế hào hùng của quốc gia với thần dân Đại Tùy.

Chúng thần tề tụ, đợi giờ lành đến một cái liền theo ngự giá lên đường từ cổng Chu Tước, mênh mông cuồn cuộn đi vào chùa Đại Hưng ở phường Tĩnh Thiện.

Tuyết đọng hai bên đường đã được quét dọn cả đêm, nóc nhà còn tích tụ một tầng thật dày, nhưng không ảnh hưởng đến việc xuất hành.

Băng trắng dần tan ra ở dưới ánh mặt trời, tựa như báo trước chuyện xấu sắp đi xa, tất cả đều sắp có bắt đầu mới.

Nội thị Hà Trung ngẩng đầu nhìn sắc trời một cái.

Hắn không dám nhìn lâu, rất nhanh đã dời tầm mắt sang nhìn phía trước, đi bộ theo ngự liễn, nhưng trong lòng lại không tự chủ được âm thầm thở ra một hơi.

Hà Trung cảm giác hình như tâm tình mình cũng được buông lỏng rất nhiều.

Từ lúc nhật thực ngày hôm qua, trong lòng hắn vẫn luôn có một dây đàn đang căng.

Không chỉ có hắn, mà trên dưới cả cung Đại Hưng, không người nào dám thở mạnh.

Từ đầu năm nay, nét mặt Hoàng đế mặt gần chưa hề rạng rỡ tí nào.

Hoàng hậu ở trong cung dưỡng bệnh, ngay cả mặt mũi cũng ít khi lộ ra.

Đêm Thượng Nguyên, Tần vương phủ còn ra biến cố như vậy.

Hoàng đế tâm trạng xấu, là một nội quan gần người, đương nhiên cũng không vui vẻ nổi.

Dù là hắn đã có được vị trí này, ngay cả trọng thần cũng phải có quan hệ tốt với hắn, mà ở trước mặt Thiên tử, Hà Trung vẫn như đi trên băng mỏng, tận trung với cương vị nội quan.

Hội Phật đã được quyết định, nếu như hôm nay tuyết rơi nhiều thì cũng phải tiến hành theo lẽ thường, nhưng bây giờ tuyết đã ngừng rơi, không thể không khiến người ta sinh ra hy vọng vô hạn.

Hy vọng hôm nay thuận lợi, tuyết đừng rơi nữa, đừng xảy ra nhật thực gì nữa! Hà Trung âm thầm cầu nguyện trong lòng.

Ai nấy đều nghĩ như hắn.

Hôm nay ngự phố được quét dọn sạch sẽ, cửa hàng hai bên đóng chặt, lúc ngự giá đi qua, ngoại trừ vó ngựa cùng tiếng bước chân, không hề có ai huyên náo nói chuyện.

Duy chỉ có bầu trời quang đãng thỉnh thoảng có chim bay ngang qua, tiếng hót êm tai vang tận mây xanh.

Đã lâu rồi Hà Trung chưa được buông lỏng như vậy.

Bị tiếng chim hót hấp dẫn, hắn không nhịn được thất thần, ánh mắt quét qua những người đi theo.

Mở đường trước mặt là võ tướng, đi theo phía sau là quan văn.

Ngay cả trọng thần trụ cột như Ngu Khánh Tắc cũng ở đây, khiến người an tâm không ít.

Nhưng Hà Trung liền nghĩ tới một người.

Phượng Tiêu.

Y không có ở trong đội ngũ.

Bởi vì y vừa bị liên lụy đến vụ án Tần vương phủ, hôm qua lại chạy khỏi Hình bộ đại lao, đến nay chẳng biết đi đâu.

Lấy võ công của Phượng Nhị phủ chủ, có y ở đây, nhất định càng có thể khiến người ta an tâm hơn chút.

Nghĩ đến Phượng Tiêu, Hà Trung liền nhớ lại sắc mặt đen như đáy nồi của Hoàng đế hôm qua.

Thật ra thì hắn cũng không quá tin tưởng vụ án phủ Tần vương là do Phượng Tiêu làm, Phượng Nhị phủ chủ là ai chứ? Lấy sự coi trọng của Bệ hạ với y, nếu y muốn cao quan lộc dày, chỉ hơi nói một câu là được, cần gì phải lượn một vòng lớn, làm ra loại chuyện tốn công vô ích này?

Nhưng chứng cớ xác thực, đám người Thái tử, Tấn vương đồng thời làm chứng, nếu không thể đưa ra một lời giải thích cho chuyện này, ngay cả Thiên tử cũng không xuống đài được.

Thân phận Hà Trung đặc biệt, thường tại qua lại bên người Hoàng đế, hắn kín miệng, không nói nhiều, rất được Đế Hậu tin cậy, cho nên cũng biết được rất bí mật mà nhiều người thường, thậm chí trọng thần triều đình cũng không có cách nào biết được.

Ví dụ như, hắn đã biết Tả Nguyệt sứ từng nói với Đế Hậu tất cả những chuyện có liên quan đến đế Lạc Bình công chúa.

Lúc ấy Hà Trung dùng một lỗ tai nghe trước cửa điện đóng chặt, liền bị sợ giật mình, không dám tới gần nữa, hận vừa rồi mình không điếc mù, ngay cả Tả Nguyệt sứ tới cũng giả như không biết.

Hắn phát hiện rất nhanh, sau lần này, Đế Hậu đã có chút hời hợt với Lạc Bình công chúa, cũng không ban thưởng thường xuyên như trước nữa.

Tần vương phủ vừa có biến cố, Hà Trung liền nghĩ đến công chúa cực nhanh.

Nhưng đêm đó Lạc Bình công chúa không có trong phủ Tần vương, nàng không đi dự tiệc, thậm chí trước mấy ngày xảy ra chuyện cũng chưa từng đến đó.

Công chúa bị loại bỏ hiềm nghi, nhưng Phượng Nhị phủ chủ lại thành hung thủ của án giết người.

Hà Trung không nói ra ngoài miệng, nhưng cũng từng tự mình suy nghĩ, đáng tiếc càng nghĩ, càng phát hiện sương mù xung quanh chân tướng càng đậm, xua thế nào cũng không tan.

Nếu hung thủ không phải Lạc Bình công chúa, cũng không phải Phượng Nhị phủ chủ, vậy sẽ là ai?

Sẽ không phải là Thôi tôn sứ, vừa ăn cướp vừa la làng chứ?

Hắn chợt nhớ tới hôm nay Thôi Bất Khứ cũng không có trong đội ngũ, cũng không biết là đi đâu rồi.

Như đã nói, sao năm nay cái gì cũng không thuận lợi vậy, có phải nên đổi niên hiệu rồi không?

Mùi hương khói càng ngày càng gần, rất nhanh đã cắt đứt suy nghĩ của Hà Trung.

Đó là mùi đàn hương độc nhất trong chùa miếu, Hà Trung ngẩng đầu lên, cánh cổng nguy nga xuất hiện ở trước mặt.

Hắn hắng giọng, kéo dài một tiếng: “Dừng——”

Ngự giá kịp thời dừng lại.

Hà Trung vội vàng khom người vén rèm, để cho Hoàng đế đi ra khỏi ngự liễn.

Đây là Đế vương mình yêu cầu, hắn muốn đích thân đi qua cổng, không cần người khác hầu hạ, để tỏ vẻ thành kính.

Chúng thần xuống ngựa đi bộ theo sau Tùy đế.

Trụ trì Linh Tàng đại sư tự mình ra đón, lúc Hoàng đế còn là Quốc công, Linh Tàng đại sư cũng đã có quan hệ tốt với Thiên tử rồi, các tăng nhân khó tránh khỏi nơm nớp lo sợ bởi vì Hoàng đế tới, duy chỉ có Linh Tàng đại sư bình chân như vại, vẫn giống như ngày thường, càng làm cho Thiên tử có thêm mấy phần kính trọng.

Hai người trò chuyện mấy câu, Linh Tàng đại sư dẫn đường cho Hoàng đế dẫn đi đến bảo điện Đại Hùng, chúng thần thì dừng bước chờ trước điện Thiên Vương.

“Bệ hạ tinh thần mê loạn, tâm trạng không yên, sợ rằng bái Phật sẽ khó lộ vẻ thành tâm.”

Lời này cũng chỉ có Linh Tàng đại sư mới dám nói.

Hoàng đế cũng không tức giận, ngược lại thở dài: “Trẫm biết, chính là lòng không ổn định, trước khi rời cung còn đặc biệt dùng định khí hoàn để an thần.”

Linh Tàng đại sư niệm một tiếng Phật hiệu thật thấp: “Cởi chuông cần người buộc chuông, Phật ở trong lòng, bái Phật chỉ vì an lòng, nếu Bệ hạ chưa diệt tâm chướng, lạy cũng vô dụng.”

Hoàng đế yên lặng chốc lát: “Trẫm có quá nhiều tâm chướng, cần Phật giải thích nghi hoặc.”

Mặt mũi Linh Tàng đại sư từ bi, không nhiều lời nữa, chìa tay ra tỏ ý Thiên tử đi cùng mình.

Hà Trung vểnh tai nghe hai người đối thoại, cũng không biết là vì xem trộm cõi lòng Đế vương, hay là vì lúc nào cũng có thể kịp phản ứng, đi theo Hoàng đế không rời một tấc.

Linh Tàng và Hoàng đế ở phía trước, hắn đi theo tăng nhân ở phía sau đại sư.

Lúc này Hà Trung mới chú ý tới, tăng nhân trẻ tuổi bên cạnh Linh Tàng đại sư mặt mũi anh tuấn, dáng người cao ngất xuất chúng, hơn nữa Phật tính của đối phương hết sức kiên định, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngay cả khóe mắt cũng không thèm nhìn Hà Trung.

Cho đến khi đoàn người dâng hương bên ngoài bảo điện Đại Hùng, Linh Tàng đại sư để bọn họ cùng lên dâng hương tỏ vẻ thành kính, Hà Trung cầm ba nén hương khói, vô tình đá phải tấm đá dưới chân, mắt thấy mình sắp ngã về phía trước ăn bùn đất, một cái tay bỗng nhiên đưa ra từ bên cạnh, vững vàng đỡ lấy hắn, ngay cả ba nén hương vừa rồi rớt khỏi tay cũng giống được thuật pháp vớt lên nửa đường, lại bị nhét vào trong tay Hà Trung.

Tất cả giống như không hề xảy ra, Hà Trung trợn to hai mắt, tim còn đập bình bịch, thiếu chút nữa cho là mình xuất hiện ảo giác.

Hắn ngã bị thương chuyện nhỏ, ngự tiền thất nghi mới là chuyện lớn, nhất là vào lúc này, nếu không phải có tăng nhân trẻ tuổi bên cạnh, vừa rồi hắn suýt nữa khó giữ được cái đầu.

Hà Trung chưa tỉnh hồn, thừa dịp Hoàng đế vào trong điện dâng hương, vội nhỏ giọng nói cám ơn với đối phương.

Tăng nhân trẻ tuổi khoát khoát tay, ngón tay chỉ vào miệng mình, không để ý đến hắn.

Hóa ra là một người câm.

Hà trung bừng tỉnh, thầm nghĩ đầu năm nay có thể làm hòa thượng ở bên cạnh Linh Tàng đại sư cũng không dễ dàng, không những dung mạo xuất chúng, thân thủ còn phải nhanh nhẹn, đáng tiếc không thể nói chuyện, sau này cũng không có khả năng trở thành đại hòa thượng mở đàn giảng kinh.

Hắn yên lặng nhìn đối phương một cái, đoan chính cắm hương vào lư hương, vội vàng bước chậm đuổi theo Hoàng đế.

Nhạc Phật du dương trong chùa Đại Hưng.

Tiếng tụng kinh bên trong bảo điện Đại Hùng tựa như hóa thành kết giới màu vàng hữu hình, vây chặt trong ngoài chùa như thùng sắt vậy.

Cho dù biết đây chỉ là an ủi trong lòng, nhưng tâm tình Hà Trung vẫn dần bình tĩnh lại.

Hắn nhìn bóng lưng Hoàng đế ngồi xếp bằng ở chính giữa, cảm thấy chắc đối phương cũng an tâm giống mình.

Phượng Tiêu không biết Hà Trung vừa cảm thấy đáng tiếc cho mình.

Ban đầu, thật ra thì y chưa từng nghĩ mình sẽ vào chùa Đại Hưng.

Nhưng lúc đó y từ Hình bộ đại lao đi ra, cần tắm rửa thay quần áo — tạm thời không thể về Giải Kiếm phủ được, bởi vì một Phượng Tiêu hành tung bất định ẩn ở chỗ tối mới có thể tạo thành uy hiếp với kẻ địch được.

Lúc đi ngang qua chùa Đại Hưng, y đang suy nghĩ việc đi tìm Tần lâu Sở quán(*) giả làm khách phong lưu, rửa sạch hết mùi mang từ trong đại lao ra đã rồi nói sau, nhưng mùi đàn hương và tiếng tụng kinh bay từ trong ra đã khiến y phải dừng bước.

(*) Tần lâu Sở quán = thanh lâu.

Xa xa, một tăng nhân trẻ tuổi vừa vặn từ bên ngoài trở về, Phượng Tiêu cứ thế mà sinh ra một ý tưởng mới.

Nếu là trước đây, y sẽ không bao giờ muốn cắt ba ngàn sợi tóc phiền phức kia đâu.

Nhưng lúc này không giống ngày xưa nữa, bị thùng phân trong đại lao xông một hai giờ, Phượng Tiêu cảm thấy lỗ mũi mình đã sắp mất linh, ngửi cái gì cũng thấy mùi thúi, sợ rằng gội đầu mười lần cũng khó mà xóa đi vết thương trong lòng. 

Thay vì như vậy, không bằng nuôi lại tóc.

Lòng yêu sạch sẽ đã khiến Phượng Tiêu đưa ra lựa chọn, hòa thượng Tùng Vân từ bên ngoài trở về bị đánh ngất xỉu đưa đi, bị điểm huyệt ngủ vứt dưới hầm cầu ngoại ô, bên người có nước sạch lương khô, trong vòng ba bốn ngày tuyệt đối không về được.

Mà Phượng Nhị chỉ cần một ngày.

Vừa rồi sở dĩ Hà Trung trật chân ngã là vì y cố ý dẫm lên miếng gạch dưới chân hắn.

Bởi vì một người mặc dù đã che dấu võ công, nhưng lúc gặp nguy hiểm, vẫn sẽ để lộ ra theo bản năng.

Nhưng Hà Trung không có.

Phản ứng của hắn không khác người bình thường.

Người này không bị liệt vào vòng nguy hiểm.

Ngay sau đó Phượng Tiêu dời sự chú ý khỏi Hà Trung.

Một ngày này, y mượn cớ đi khắp trên dưới trong chùa, cũng không nhìn thấy người khả nghi nào cả.

Nhưng cũng có thể là đối phương giấu quá sâu, nhất thời không phát hiện ra được.

Phượng Nhị rũ mắt thu mi, tiếp tục làm một hòa thượng câm tận trung với cương vị.

Hoàng đế ngồi rất lâu ở trên bồ đoàn.

Tiếng tụng kinh cũng không thể làm hắn bình tĩnh lại, sâu trong nội tâm của hắn, tựa như có một con dã thú vẫn còn ẩn nấp, rục rịch, lo âu bất an.

Chiến tranh của triều đình và Đột Quyết kéo dài suốt ba năm, lúc tiền triều lấy việc kết thân cầu hòa bình, đến thời Tùy đế lại không chịu cúi đầu, thà dây dưa mãi với đối phương, từ việc phái sứ giả đến các bộ lạc Đột Quyết, đến việc đại quân Tùy Triều chiến đấu ác liệt với người Đột Quyết, vừa đấm vừa xoa, hai bút cùng vẽ, rốt cuộc đánh tới lúc Sa Bát Lược Khả Hãn chịu không nổi, phải chủ động cầu hòa.

Chuyện này có thể so với chiến công của Tần Hoàng Hán Vũ, Hoàng đế không thể bảo là không đắc ý, cho dù hắn không dặn dò, tương lai ắt vẫn sẽ có một nét bút rực rỡ về hắn trên sách sử.

Nhưng không ngờ rằng kèm theo ngày đại hỉ, lại là lận đận thất bại liên tiếp.

Chuyện nhật thực, tất nhiên là có người cố ý để cho hắn không kịp đối phó, có thể là kẻ địch đã mua chuộc Hồng Nguyên, nhưng không có cách nào chi phối hiện tượng thiên nhiên được.

Chẳng lẽ năm đó hắn thật sự không nên thay thế Vũ Văn thị?

Lễ cúng hội Phật chấm dứt ở đây.

Tăng nhân hai bên yên lặng lẽ rời đi theo thứ tự.

Trong đại điện, chỉ có Linh Tàng đại sư và Hoàng đế ở ngay chính giữa.

Ngay cả Hà Trung cũng phải lui đến một góc đại điện.

Không cần Hoàng đế phân phó, Hà Trung chủ động đóng tất cả các cửa lại để hai người mật đàm.

Linh Tàng đại sư và Hoàng đế ngồi đối diện nhau.

Hoàng đế yên lặng, Linh Tàng cũng không lên tiếng.

Hồi lâu.

“Có phải trẫm quá đuổi tận giết tuyệt với Vũ Văn thị rồi không?”

Vừa là tự hỏi, cũng là hỏi người.

Linh Tàng đại sư nói: “Trong lòng Bệ hạ đã có câu trả lời, cần gì phải hỏi ta?”

Hoàng đế nói giọng khàn khàn: “Thay đổi triều đại, nào có chuyện không chảy máu chứ, trẫm cũng vậy, là bất đắc dĩ thôi.”

Mặc dù giãi bày như vậy, nhưng vẫn không tránh được chột dạ, âm cuối gần như không thể nghe thấy.

Linh Tàng đại sư thở dài nói: “Đầu người không phải rau hẹ, cắt rồi thì không cách nào dài ra được nữa, Bệ hạ lại không quá hiểu rõ, gần đây ngài không buồn ăn uống, nói đến cùng vẫn là do tâm ma gây ra. Nhưng ngài xây dựng triều mới, bình ổn quân sự, giảm hình phạt, cũng là đức chính đối với bách tính, nếu tiền triều vẫn còn, chưa chắc có thể làm được những chuyện này, hàng năm ở biên giới Trung Nguyên có vô số dân chúng bị người Đột Quyết giết chết bắt cóc, thiện ác vốn không phải là tuyệt đối, tuy Bệ hạ tạo sát nghiệt, nhưng cũng có công đức lớn, chuyện này không thể vơ đũa cả nắm được. Bệ hạ chỉ cần làm chuyện nên làm, lấy Vũ Văn thị làm gương, từ nay về sau ít tạo sát nghiệt, trăm năm sau, định luận tự có hậu nhân viết.”

Lão hữu vốn là người xuất gia, bình thường đa số lời nói ngôn ngữ đều sắc bén, người thường cũng không nghe hiểu, hiếm thấy nói ra thẳng thừng dễ hiểu như vậy, lại là vì an ủi đối phương.

Kìm nén mấy ngày bung ra trong nháy mắt, hốc mắt Hoàng đế nóng lên, cười gượng nói: “Vẫn là ngươi hiểu trẫm.”

Tâm ma theo lời khuyên của Linh Tàng đại sư đã tiêu trừ một nửa.

Linh Tàng đại sư nói: “Ta đọc một đoạn kinh thư cho Bệ hạ đi.”

Hoàng đế gật đầu một cái: “Cũng tốt, làm phiền ngươi.”

Linh Tàng đại sư cũng không chú tâm chọn lựa, mà là thuận miệng chọn một đoạn trong “Kinh Thủ Lăng Nghiêm Tam Muội” để đọc.

Ông biết thứ Hoàng đế cần cũng không phải là nghe ông đọc một đoạn kinh thư kia, mà là nội tâm mình được bình tĩnh.

Người ngoài có nói nhiều đi nữa, cũng vẫn kém hơn tự ngộ.

Linh Tàng đại sư nói liên tục, giọng nói của ông có chút già nua, nhưng cũng không khàn, ngược lại có vẻ yên ổn sau năm tháng lắng đọng.

Đàn hương tràn ngập, tiếng kinh vọng về trong điện trống không.

Hoàng đế cũng dần dần nhập thần.

Hắn nhớ tới rất nhiều chuyện cũ.

Từng cảnh tượng lướt qua trước mắt.

Có lúc còn trẻ, lần đầu bái kiến Chu Vũ Đế, hai người trò chuyện với nhau thật vui.

Chu Vũ Đế còn chỉ Thái tử Vũ Văn Uân, nói với hắn: Ta có trai giỏi, ngươi có gái ngoan, hẳn là xứng đôi?

Còn có việc Chu Vũ Đế tin vào lời thuật sĩ nói, dần hời hợt với hắn, nghi ngờ hắn có ý phản.

Còn có vua tôi mặt trái thành thù, hắn tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ẩn nhẫn mấy năm, rốt cuộc chờ đến khi Vũ Đế băng hà mới có thể thở phào một cái.

Ân oán tình cừu, đã sớm không biết là do ai bắt đầu.

Nhưng cuối cùng Vũ Văn gia không giết một người Dương thị của hắn, ngược lại, hắn gần như diệt cả nhà Vũ Văn thị.

Vũ đế dưới cửu tuyền, sẽ cười một tiếng làm tan ơn thù chứ?

Hoàng đế bất tri bất giác nhìn về phía tượng Phật to lớn trước mặt, hy vọng có thể tìm được một câu trả lời từ nụ cười như có như không của Bồ Tát.

Bồ Tát nhìn hắn, mặt mũi rũ thấp, khóe miệng hơi nhấc lên một độ cong.

Độ cong kia giương ra hai bên, càng ngày càng lớn, khiến cả khuôn mặt cũng quỷ dị theo, hai con ngươi to lớn mạ vàng chậm rãi chuyển động, cuối cùng rơi vào trên người Hoàng đế.

Hoàng đế trợn to hai mắt như gặp sét đánh, không thể động đậy.

Tiếng cười thật thấp truyền ra, hì hì hà hà, lúc cao lúc thấp, âm u quỷ quyệt, không ngừng vang vọng ở trong điện.

Hắn vốn tưởng rằng có người vô lễ tự tiện xông vào chỗ này, nhưng chợt phát hiện những tiếng cười này lại được phát ra từ hai mươi bốn chư thiên hai bên đại điện!

Tượng Phật không ngừng cười quỷ dị với hắn, bất thình lình vỗ một Phật chưởng tới, Hoàng đế né tránh không kịp, đau đến mức kêu lên, chỉ cảm thấy bả vai bị vỗ mạnh một cái.

Cả người ngã về phía sau.

“Bệ hạ!”

Hoàng đế mở mắt ra lần nữa, sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Nhưng lại không có tượng Phật hóa ma, chỉ có khuôn mặt lo lắng của Linh Tàng đại sư.

Tác giả có lời muốn nói:                                  

Đội tóc giả là phong cách của Phượng Nhị sao, đương nhiên không phải kkkk