Thôi Bất Khứ lại hắt hơi mấy cái.

Hôm nay từ sau khi rời giường, hắn ho liên tục, khăn gần như không rời khỏi tay.

Đầu óc có chút mơ màng, chắc là do đêm qua dầm mưa, nhưng hơn nửa thời gian trong một năm của hắn đều như vậy, cũng đã quen rồi.

An Bình huyện lệnh đi ở bên cạnh hắn có chút kinh hồn bạt vía, bởi vì cách càng gần mới phát hiện ra Thôi Bất Khứ bệnh càng nặng, cuối tháng năm vốn đã vào hạ, phía dưới áo khoác ngoài lộ ra một đôi tay ngọc cốt băng tuyết, gầy gò nhỏ dài, làm người ta không khỏi lo lắng chỉ đụng nhẹ thôi cũng sẽ gãy.

Hắn không nhịn được muốn lên tiếng hỏi, Nguyên quận trưởng lại mở miệng trước hắn một bước.

“Không bằng trước tiên gọi đại phu tới xem giúp ngươi một chút, rồi đi thẩm vấn vụ án cũng không muộn.” Giọng điệu này không giống cách nói trong quan trường, mà giống như quan tâm của trưởng bối đối với vãn bối.

Huyện lệnh không khỏi nhìn Nguyên quận trưởng nhiều thêm một cái.

“Không sao.” Thôi Bất Khứ vừa nói xong cũng hắt hơi một cái, thầm nghĩ tám phần lại là cái tên Phượng Nhị kia lại nói xấu sau lưng hắn rồi.

Hắn lấy ra một cái bình sứ, đổ thuốc ra đưa vào miệng rồi nuốt xuống, sắc mặt như thường, giống như mỗi ngày đều làm chuyện đó vậy.

Nếu như Kiều Tiên ở đây, nhìn thấy hắn ăn thuốc bổ cơ thể để chữa phong hàn, chắc sẽ tức hộc máu mất.

Nhưng bây giờ chỉ có Nguyên quận trưởng và huyện lệnh An Bình, hai người không hiểu dược lý, thấy sau khi hắn uống thuốc không ho thì cũng không khuyên nữa.

Lúc ba người trở lại huyện nha, huyện thừa đã dẫn đám người về, tạm giải vào đại lao, chờ huyện lệnh thăng đường.

Có Thôi Bất Khứ và Nguyên quận trưởng ở đây, huyện lệnh tất nhiên không dám trì hoãn, lập tức bảo huyện thừa dẫn khổ chủ(*) lên trước.

(*)Khổ chủ: người bị nạn, người chịu nỗi khổ.

Khổ chủ là chồng người chết, một nhà khổ chủ có bốn người, gia cảnh sung túc, người chết đang có thai, tâm trạng gần đây vẫn không yên, vốn đến tìm Tôn đại phu kê thuốc an thai, ai ngờ uống được hai chén, đến buổi tối đau bụng khó nhịn, hạ thân chảy máu, cuối cùng sinh non dẫn đến băng huyết mà chết, một xác hai mạng.

Lúc trước nữ nhân này mang thai vẫn rất tốt, nhưng sau khi uống thuốc mới chết, nguyên nhân cái chết rất dễ khiến người ta nghi ngờ đơn thuốc có vấn đề, khổ chủ lên nha môn tố cáo, huyện thừa liền dẫn người đi bắt Tôn đại phu và tiểu nhị tiệm thuốc.

Vợ con chết thảm, chuyện vui sắp đón đứa trẻ lại biến thành tang sự, mặt khổ chủ đầy vẻ buồn bã, nhìn thấy Tôn đại phu bị dẫn tới, lúc này liền nhào đến níu lấy vạt áo ông: “Tôn đại phu, một nhà chúng ta tin ngươi như thế, sao ngươi lại muốn hại nhà ta!”

Râu tóc Tôn đại phu rối bời, dáng vẻ chật vật, nghe vậy thì lắc đầu: “Không thể nào, ta hành nghề chữa bệnh mấy chục năm, chưa bao giờ kê sai thuốc!”

Khổ chủ bi phẫn: “Ta vẫn còn giữ ấm sắc thuốc, cũng tìm người xem rồi, rõ ràng bên trong có thêm Thiềm Tô(*)! Thiềm Tô kia là độc vật, sao có thể cho nữ nhân có thai uống!”

(*)Thiềm Tô: Nhựa cóc là nhựa được tiết ra ở sau tuyến mang tai và tuyến trên da của các loại cóc.

Tôn Tề Dân kinh hãi: “Tuyệt đối không thể nào, đến bây giờ ta chưa bao giờ kê Thiềm Tô cho nữ nhân mang thai! Chỉ Xác bốn phần, Hậu Phác ba phần, Hương Phụ Tử ba phần, Sa Nhân hai phần, Thương Thuật hai phần, Quất Hồng hai phần…”

Ông nói ra từng thành phần thuốc, cuối cùng nói: “Toa thuốc kia chia làm ba tờ, có thai năm tháng có thể uống được tất cả, ta nhớ rõ, toa thuốc kia không hề có Thiềm Tô!”

Huyện thừa bẩm báo nói: “Ba tờ đơn thuốc, khổ chủ dùng một tờ, trong ấm thuốc vẫn còn dư dược liệu. Ngoài ra còn hai tờ đơn nữa chưa được dùng, minh phủ có cần kiểm tra không ạ?”

Huyện lệnh nghe vậy thì nói: “Trình lên.”

Không lâu say, có người cầm ấm thuốc và đơn thuốc đến, Thôi Bất Khứ bệnh lâu thành lương y, tuy vẫn không thể chữa bệnh cho mình, nhưng nhận biết mấy vị thuốc ở đây chỉ là việc nhỏ, rất nhanh đã tìm thấy Thiềm Tô trong ấm thuốc và thuốc chưa sắc.

Thôi Bất Khứ lựa từng loại thuốc bắc ra: “Trừ Thiềm Tô còn có Thiên Tiên Tử, đây là sợ người chết không đủ nhanh sao?”

Tôn đại phu lắc đầu liên tục: “Không thể nào! Không thể nào! Đây không phải đơn ta kê!”

Thôi Bất Khứ hỏi huyện thừa: “Đơn thuốc đâu?”

Sau khi bệnh nhân khám xong, viết đơn thuốc rồi về nhà sắc, đơn thuốc thì để lại ở tiệm thuốc lưu giữ, đây là quy củ cũ.

Huyện thừa làm việc chu đáo, đã sớm sai người niêm phong hết các toa thuốc, liền nói: “Đều ở đây cả!”

Hắn cầm đơn thuốc đến, Thôi Bất Khứ không cầm, để người đưa cho Tôn đại phu nhìn trước.

Huyện thừa nói với Tôn đại phu: “Ta còn so sánh với các đơn thuốc khác của ngươi, được viết trên giấy hoa tiên, chính xác là của Bảo Ninh đường, mà bút tích cũng giống của ngươi, ngươi còn có gì để nói?”

Tôn đại phu cầm đơn thuốc nhìn một cái, lộ ra vẻ mắt khó tin: “Đơn thuốc này…”

Huyện thừa nhìn chằm chằm vẻ mặt biến hóa của ông, ép hỏi: “Ngươi muốn nói không phải do ngươi kê?”

“Không đúng, để ta suy nghĩ một chút…” Tôn Tề Dân lẩm bẩm nói, chợt nghĩ ra,”Đơn thuốc này không đúng! Đây đúng là đơn thuốc ta kê cho Lư nương tử, những dược liệu khác đều giống, duy chỉ có nhiều thêm một chút Thiềm Tô!”

Huyện thừa lại sai người dẫn tiểu nhị tiệm thuốc đến, đối phương khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng vẻ linh động, chẳng qua bây giờ có chút khẩn trương, ánh mắt không ngừng liếc khắp nơi.

“Nói toàn bộ thứ ngươi biết nói rõ đầu đuôi ra đi.” Huyện thừa nói.

“Dạ, dạ!” Tiểu nhị chào trước một cái, áy náy nói: “Sáng sớm hôm qua, nương tử Đông gia(*) lại đau dạ dày, liền bảo người qua mời Tôn đại phu như thường lệ, kê đơn thuốc cho nàng uống, bảo tiểu nhân lấy thuốc rồi đưa đến, tự có tỳ nữ của nương tử Đông gia ở cửa nhỏ lấy thuốc.”

(*) Đông gia = ông chủ.

Nương tử Đông gia trong miệng gã chính là Lư thị vợ của Thôi Tam.

Thôi Tam là đứa con không ra hồn nhất trong bốn đứa con trai của Thôi Vịnh, chơi bời lêu lổng, chẳng làm nên trò trống gì, nhưng mấy năm nay hắn bị nhốt ở Bác Lăng, mọi hành động đều có phụ huynh kiểm soát, phải nói không thể phạm sai lầm lớn gì cả, có thể đi học võ, nhưng hắn đúng là không phải một khúc gỗ. Để tránh việc hắn hoàn toàn bị lãng phí, Thôi Vịnh liền giao tiệm thuốc Bảo Ninh đường dưới danh Thôi gia cho hắn trông coi, tự chịu trách nhiệm lời lỗ, không cần chia công cho Thôi gia, coi như là cho Thôi Tam, cũng vì để hắn có chút việc làm.

Trên thực tế, tiệm thuốc có danh y như Tôn đại phu xem bệnh, lại có chưởng quỹ tiểu nhị bận bịu, ông chủ như hắn căn bản không cần phải xử lí gì cả, có thể nói là chưởng quỹ hất tay, nhàn hạ qua ngày.

Tôn Tề Dân nghe tới đây liền nói tiếp: “Không sai, tuy Thiên Tiên Tử có độc, nhưng chỉ có một lượng nhỏ, để nó cũng với những dược liệu khác có thể làm giảm bệnh đau dạ dày, điều chỉnh dạ dày, nhưng không hề có Thiềm Tô kia, căn bản ta không viết Thiềm Tô vào!”

Tiểu nhị kinh ngạc nói: “Tôn đại phu, lúc ngài viết phương thuốc kia, ta có đứng ở bên cạnh, nhìn ngài thêm dược liệu đó vào, sao ngài lại không nhớ chứ?”

Tôn Tề Dân quả quyết bác bỏ: “Ta không thể nào nhớ nhầm được, nhất định là ngươi nhớ sai rồi! Hơn nữa đơn thuốc kia vốn là để chữa bệnh cho Lư nương tử, sao lại liên quan đến Trần nương tử được?”

Huyện thừa hất cằm, bảo tiểu nhị: “Ngươi nói tiếp.”

Tiểu nhị liền nói: “Đúng lúc đó thì Trần gia nương tử cũng đến khám bệnh, cũng được Tôn đại phu kê đơn cho, rất nhanh đã phối xong thuốc, lúc ta xách thuốc ra cửa, đụng phải người làm của Trần gia một cái, hai toa thuốc đều có ba tờ, túi giấy cũng giống nhau, chắc là lúc đó tiểu nhân không nhìn kĩ, cầm nhầm thuốc vốn để cho nương tử Đông gia.

Nói như vậy, mọi chuyện đã rõ.

Tôn đại phu xem bệnh cho hai người, kê ra các đơn thuốc khác nhau, tiểu nhị đánh bậy đánh bạ cầm nhầm, Lư nương tử vốn nên bị độc chết thì tránh được một kiếp, nhưng lại liên lụy đến hai mẹ con Trần thị vô tội.

Huyện lệnh hỏi: “Tôn Tề Dân, ngươi còn gì để nói không?”

Tôn đại phu nhìn đơn thuốc trước mắt, cười khổ nói: “Ta hành nghề chữa bệnh cả đời, chưa bao giờ kê sai một đơn thuốc nào cả, vì bỏ qua một vị thuốc, Thiềm Tô này không phải do ta kê.”

Huyện lệnh thở dài nói: “Bây giờ ngươi đã hơn bảy mươi, mắt mờ kê sai đơn thuốc, viết nhiều thêm một loại cũng không thể không có khả năng. Cho dù ngươi không thừa nhận, bây giờ chứng cứ xác thật, tội danh giết nhầm người lại không thể thoát. Theo Tùy luật, giết nhầm là một trong sáu tội giết, nhẹ nhất trong mưu sát, nhưng những năm qua ngươi cứu sống vô số người, cứu tế thế nhân, ta sẽ cầu xin thương tình cho ngươi, kết quả cuối cùng vẫn là do Hình bộ ấn định. Ngươi có nhận tội không?”

Hắn không nói là lấy độ tuổi này của Tôn đại phu, cho dù không xử trảm, đổi thành đánh roi lưu đày cũng đủ để bỏ mạng.

Tôn đại phu vẫn lắc đầu như cũ: “Ta không kê sai đơn thuốc, ta không nhận tội.”

Lúc này, nha sai vội vàng chạy từ bên ngoài vào.

“Minh phủ, Lư thị vợ của Thôi Tam Lang ở bên ngoài cầu kiến, nói có chuyện quan trọng về vụ án cần bẩm báo.”

Huyện lệnh nhìn Thôi Bất Khứ và Nguyên quận trưởng một cái, thấy hai người không có dị nghị, liền nói: “Để cho nàng vào.”

Chỉ chốc lát sau, một phụ nhân mặc đồ đỏ bước vào, chân thành hành lễ.

“Ra mắt các vị sứ quân.”

Huyện lệ: “Miễn lễ, ngươi có gì cần bẩm báo về vụ án, mau nói.”

Lư thị nói: “Xin minh phủ triệu phu quân nhà ta đến, đối chất thẳng mặt với hắn.”

Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Vậy thì truyền Thôi Tam.”

Hắn vừa lên tiếng, ánh mắt của Lư thị không khỏi rơi vào người hắn.

Thân thế của Thôi Bất Khứ tuy rằng giống như sấm đánh xuống với đám người Thôi Vịnh, nhưng ông ta nghiêm cấm truyền việc này ra ngoài, ngay cả Thôi Cửu nương cũng không biết, mọi người Thôi gia chỉ biết Thôi Bất Khứ oai phong tám hướng, là Tả Nguyệt chính sứ bắt Thôi Đại Lang đi, nhưng không biết đối phương chính là đứa con của Dư thị đã bị Thôi gia coi là sỉ nhục năm đó.

Dư thị bị Thôi Tam vấy bẩn, tuy không phải tự nguyện nhưng danh tiết vẫn mất, cho nên sau khi chết Thôi Vịnh không để nàng vào phần mộ tổ tiên, bọn tiểu bối Thôi gia, rất nhiều người từ nhỏ đã từng bắt nạt Thôi Giai, có thể bọn chúng cũng không biết được thân thế của Thôi Giai, đợi lớn dần lên, chuyện nhỏ như vậy cũng dần bị quên lãng trong trí nhớ, thậm chí rất nhiều người còn cho rằng Thôi Nhị còn trẻ đã mất, chưa bao giờ lấy vợ.

Nhưng đối với Lư thị mà nói, nàng không thể nào quên được nỗi sỉ nhục mà hai mẹ con Dư thị mang lại cho mình, đêm hôm đó, Thôi Tam từ chỗ Thôi Vịnh về, vẻ mặt rõ ràng không đúng, nàng tra hỏi mãi cuối cùng Thôi Tam mới để lộ ra chút chuyện, Lư thị mới biết, Thôi Giai không chết, còn đổi thân phận trở lại một lần nữa.

Huyện lệnh thấy nàng vẫn nhìn Thôi Bất Khứ chằm chằm, ngạc nhiên vì Phạm Dương Lư thị xuất thân đại gia khuê tú mà lại thất lễ như thế, hắn ho khan hai tiếng: “Lư thị, đây là công đường, hai vị thượng quan chưa hỏi thì không được nhìn thẳng.

Lư thị: “Minh phủ thứ tội, Thôi lang quân có chút quen mắt, ta liền nhìn nhiều mấy lần.”

Thôi Bất Khứ cúi đầu nghịch dải lụa buộc ngọc bội bên hông, giống như không nghe thấy nàng nói.

Trong lòng Lư thị có chút khác thường, không rõ là vui mừng hay mất mát.

Đang nói chuyện, Thôi Tam bị dẫn tới.

Hắn ta thấy Lư thị ở đây, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau khi thấy Thôi Bất Khứ cũng ở đây, sắc mặt càng biến đổi.

Huyện lệnh giục Lư thị: “Bây giờ ngươi có thể nói chưa?”

Lư thị nắm lất vạt áo trước nói: “Mấy vị lang quân minh giám, theo như lời của Tôn đại phu, ông ta hành nghề chữa bệnh mấy chục năm, sao có thể kê sai thuốc, giết mạng người? Chỉ vì không phải ông ta nhìn sai giết nhầm, mà cố ý tạo nên! Người Tôn đại phu muốn giết không phải người ngoài, mà chính là ta, chỉ vì tiểu nhị va chạm cầm sai thuốc, mới khiến ta trời xui đất khiến thoát chết trong đường tơ kẽ tóc!”

Một lời kinh người.

Huyện lệnh theo bản năng nhìn về phía Nguyên quận trưởng và Thôi Bất Khứ, lại thấy hai người căn bản không đối mặt với mình, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, nói với Lư thị: “Ngươi đừng có nói hươu nói vượn, nên biết tội vu cáo là phải ăn cơm tù đấy!”

Lư thị: “Cũng không phải vu cáo, ta có chứng cớ!”

Huyện lệnh: “Nói.”

Lư thị: “Phu quân nhà ta lén nuôi ngoại thất ở bên ngoài, ta vẫn luôn biết chuyện này, nhưng vì mọi việc trong nhà nên mới mở một mắt nhắm một mắt, ngoại thất kia là con nhà lành, lại được phu quân ta cam kết, nói nếu không có ta thì đã đưa nàng về làm vợ lẽ, quang minh chính đại gả vào Thôi gia.”

Thôi Tam nghe vậy nhảy cẫng lên: “Ngươi nói bậy, căn bản không chuyện này!”

Lư thị cười nhạt: “Lúc ngươi nói lời này với nàng, vừa vặn ở bên ngoài giàn nho khanh khanh ta ta, ban ngày ban mặt, các ngươi cũng không ngại lễ tiết, cũng không biết lời này đã bị nha hoàn bên cạnh nghe thấy, lại truyền vào trong tai ta chứ?”

Thôi Tam kinh hãi: “Ngọc Tùng là tai mắt của ngươi?!”

Lư thị hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn, tiếp tục nói: “Ba ngày trước, ngoại thất của hắn phái tâm phúc đi tìm Tôn đại phu, không biết đã nói gì, nhưng ta chỉ biết là, lúc tâm phúc của ngoại thất kia đi ra có cầm theo một túi ngân lượng, lúc trở về hai tay lại trống trơn. Bây giờ nghĩ đến, phải nói là Tôn đại phu bị người ta hối lộ, muốn hạ thuốc giết người!”

“Ăn nói bừa bãi!” Râu bạc của Tôn Tề Dân khẽ run, kích động phản bác, “Cả đời này của ta, ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với đất, sao có thể làm ra loại chuyện này!”

Lư thị: “Nếu minh phủ không tin, có thể phái người đi lục soát nhà Tôn đại phu, có lẽ còn có thể tìm được túi ngân lượng kia.”

Lúc nàng nói chuyện, chỉ cảm thấy một ánh mắt rơi lên người mình, sắc bén như dao, giống như đang đâm vào da thịt, nhìn thấy cả bên trong.

Lư thị không khỏi ngẩng đầu, vừa vặn chống với ánh mắt của Thôi Bất Khứ.

Không biết tại sao, bị ánh mắt lạnh buốt kia nhìn một cái lại khiến nàng nổi hết cả da gà.

Trong trí nhớ hình như cũng có một đôi mắt như vậy, không biết vui hay giận, không gợn sóng sợ hãi.

Bị ánh mắt này kích thích khiến tức giận khó hiểu, Lư thị bật thốt lên: “Ngài có thể gọi kế thất(vợ lẽ) kia đến hỏi là được, nàng còn có mấy phần giống như cố nhân, có lẽ Thôi lang quân có thể nhớ đến đấy!”

Câu nói sau cùng, có lẽ những người khác sẽ không hiểu gì, nhưng Thôi Bất Khứ và Nguyên quận trưởng lại không thể không biết.

Rốt cuộc Nguyên quận trưởng trầm mặt xuống: “Nên hỏi cũng đã hỏi xong, dẫn Lư thị đi trước, phụ nhân om sòm đúng là khiến người ta phiền lòng!”

Thôi Bất Khứ lại nói: “Không cần, để nàng lại, cũng có thể chính mắt nhìn thấy kết quả của hung thủ giết người.”

Khóe miệng Lư thị vốn đang nhếch lên, trong lòng có tính toán, lúc nghe thấy lời này lại không khỏi có chút dự cảm bất thường.

Nhưng thật may, trời cao như đứng về phía nàng, nha sai đi lục soát nhà Tôn đại phu rất nhanh đã trở về.

Trở về cùng với bọn họ, còn có ngoại thất của Thôi Tam.

Dung mạo của đối phương không xinh đẹp như Lư thị, nhưng cũng là giai nhân thanh tú liễu nghiêng trước gió, giữa chân mày có một sự khiếp sợ, nhìn thế nào cũng có chút quen mắt.

Nguyên quận trưởng chợt nhớ tới, mắt mũi miệng này, không phải loáng thoáng giống với Dư Mạt năm đó sao?

Phút chốc hắn nhìn về phía Thôi Tam, giận tím mặt.

Lư thị không tiếng động cười nhạt, sống lưng càng thẳng tắp.

Thôi Tam nuôi một ngoại thất có dáng vẻ giống như thân mẫu của Thôi Bất Khứ, đây là đang sỉ nhục ai?

Dĩ nhiên là Thôi Bất Khứ.

Thôi Bất Khứ nhìn thấy khuôn mặt như vậy, cảm giác đầu tiên không phải là tưởng nhớ, mà là giận dữ giống như Nguyên quận trưởng.

Cho nên, tiện nhân Thôi Tam nuôi kia chết chắc rồi.

Nhưng một khắc sau, Lư thị không thể đắc ý được nữa.

Bởi vì trên mặt Thôi Bất Khứ không có vẻ giận dữ gì.

Không những không nổi giận, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn qua ngoại thất kia, sau đó lại rơi lên người Lư thị.

Lư thị có chút luống cuống, chẳng lẽ chiêu mượn đao giết người này không có tác dụng?