Thời gian trở lại nửa giờ trước.

Phượng Tiêu, Kiều Tiên, Kim Liên, bên này chỉ có ba người.

Một tên mặc áo lam, dẫn theo mười hai tên hắc y nhân, đều là cao thủ nhất lưu, trong đó võ công của kẻ áo lam có khi còn lợi hại hơn.

Đây không phải là một cuộc quyết đấu gian nan nhất mà Phượng Tiêu đã từng trải qua.

Lần đầu y xuống núi, từ lúc độc chiến với ba đại cao thủ ở đỉnh núi Tuyết, không rơi xuống thế hạ phong, cũng từng ở bên bờ Vị Thủy lấy đàn làm võ, xông qua sát khí trùng trùng mà đồng môn bày ra, những kẻ trước mắt này, cũng không phải đối thủ lợi hại khó dây dưa nhất mà y từng gặp, nhưng bọn chúng ngăn cản vừa vặn cho thấy rõ đối phương không muốn để y gặp Thôi Bất Khứ, trận chiến này càng kéo dài lâu, Thôi Bất Khứ càng gặp thêm một phần nguy hiểm.

Kiều Tiên cũng biết vậy, cho nên nàng dùng hết toàn lực muốn đột phá vòng vây, nhưng vết thương cũ còn chưa lành, sức lực không đủ, lúc này giao thủ mấy chục hiệp, đã thở hồng hộc, là nỏ hết đà.

Mười mấy tên hắc y nhân kia phối hợp với nhau ăn ý dị thường, có thể phát huy uy lực gấp bội, Kim Liên và Kiều Tiên bị kẹt giữa đám người này, thay nhau ra tay, cũng đã mệt mỏi chết đi được, chứ đừng nói qua hỗ trợ cho Phượng Tiêu.

Ống tay áo vung lên, Phượng Tiêu dùng nội lực cướp được xích sắt của đối phương, nhưng đảo mắt đã có một luồng sáng bay vút tới, từ phương hướng khác đánh úp về phía y, Phượng Tiêu dứt khoát né người tránh, bất động tại chỗ, đạp lên đó một cái, mượn lực nâng vút người lên!

Đối phương đã sớm đề phòng, lúc này tung người nhảy lên theo, bám riết không buông, hai người giao thủ mười mấy chiêu giữa không trung, chưởng phong dâng trào, quanh thân như có sóng biển cuồn cuộn, tay áo hai người bị chân khí thổi lên, kèm theo cuồng phong ào tới, cờ bay phần phật, cuối cùng chưởng ảnh càng lúc càng nhanh, đến mức người xem không thể dùng mắt thường phân biệt.

Từ trước lúc đến đây, đối phương đã nghĩ đến thân thủ Phượng Tiêu bất phàm, nhưng gã cũng khá có tự tin, nghĩ rằng với thân thủ của mình, cho dù chênh lệch một chút, cũng không đến nỗi chênh lệch quá lớn, huống chi Ngọc Tú đã nói, trên người Phượng Tiêu bị thương, lại là mười phần chắc chín, ai ngờ giao thủ một cái, mới phát hiện mình đã coi thường Phượng Tiêu rồi — thân thủ người này, thật sự đã đến cảnh giới quỷ thần khó lường.

Chỉ riêng mỗi chưởng mang theo chân khí của Phượng Tiêu, gã muốn đỡ lấy tất cả, cũng đã có chút miễn cưỡng, cộng thêm ấn tượng trước khi giao thủ đã đảo ngược, không khỏi chột dạ hụt hơi, mất đi thời cơ.

Nhìn tiếp Phượng Tiêu cả người huyền y, tuấn mỹ phong lưu, vẻ mặt ung dung, giống như chẳng qua là đang luận bàn, chứ không phải giao chiến liên quan đến sống chết, nào có vẻ vết thương cũ chưa lành?

Hai sợi dây bay ra từ trong tay áo, giống như sao đêm rơi xuống, tên nhọn rời cung, chia nhau đánh về hai phía của Phượng Tiêu, im hơi lặng tiếng, nhanh như mưa bay, chỉ có khi rơi vào người kẻ địch mới có động tĩnh.

Từ khi gã bước vào giang hồ, từ Bắc Quốc đến Trung Nguyên, chiêu này chưa bao giờ thất bại, sợi dây nhỏ vô cùng, nhưng dùng một tay không thể đếm hết được thi thể chết dưới nó.

Lần này, khẳng định gã sẽ không thất thủ.

Kẻ áo lam vô cùng tin như vậy, gã gần như đã rót mười phần nội lực lên trên sợi dây, vũ khí thế như chẻ tre, nếu lấy tay chống lại, sợ rằng sẽ trầy da sứt thịt, gãy xương đứt gân.

Phượng Tiêu chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đỡ, hoặc là né tránh.

Kẻ áo lam đã sớm dự liệu được y sẽ chọn cái thứ hai, liền phong tỏa toàn bộ đường lui của y trước, trừ khi Phượng Tiêu bay lên trời hoặc chui xuống đất, nếu không sẽ không có khả năng chạy thoát, chỉ có thể liều mạng chịu đựng bàn tay bị thương, cứng rắn chịu đựng một chiêu này.

Chỉ cần y chịu ra tay tiếp chiêu, một khắc bàn tay bị thương, cũng là lúc kẻ áo lam cho ra sóng thế công tiếp theo.

“Ta nhớ ra rồi.” Phượng Tiêu bỗng nhiên lên tiếng.

Sau đó bóng người y biến mất vô căn cứ trước mắt kẻ áo lam.

Sợi dây nhào hụt.

Kẻ áo lam hơi sững sờ, khó mà tin nổi.

Làm sao có thể?

Cùng với suy nghĩ đó là ruột gan rối bời.

Sát khí không thể coi nhẹ truyền tới sau gáy.

Không tốt!

Phượng Tiêu không phải yêu ma quỷ quái, dĩ nhiên không thể nào thật sự biến mất, y sử dụng, cũng không phải ảo thuật, chỉ là một chiêu nhẫn thuật bình thường nhất của người Đông Doanh(*) dùng để mê hoặc kẻ khác, lợi dụng giới hạn phạm vi tầm mắt bản thân có thể nhìn thấy, khiến người ta sinh ra ảo giác mà thôi.

(*) Đông Doanh = Nhật Bản.

Mặc dù nói ra cũng không ly kỳ, nhưng đúng là lúc đó kẻ áo lam đã bị gạt, một chiêu gã dùng toàn lực đánh ra rơi vào khoảng không.

Gã phản ứng cực nhanh, bỗng dưng xoay người, rút dây xích dài về.

Nhưng cao thủ so chiêu, ngay lập tức vạn biến, thời gian trong nháy mắt đã bỏ lỡ cơ hội tốt, gã vừa đã mất đi việc ra tay trước, cũng đồng nghĩa với việc nhường cơ hội cho đối thủ.

Một chưởng của Phượng Tiêu in sau vai gã.

Kẻ áo lam phun ra một búng máu, mượn thế bay về phía trước, tránh đối phương công kích tiếp.

“Không có Thôi Bất Khứ ở bên cạnh nhắc nhở, đúng là ban đầu không nhớ nổi ngươi.” Phượng Tiêu cũng không đuổi theo, y dừng lại, như đi dạo trong sân vắng, chắp tay đến gần kẻ áo lam.

Mỗi bước đi của y, nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng lại có huyền cơ, thân hình trong nháy mắt đã đi được một bước dài, cho dù kẻ áo lam có chạy về phía trước như thế nào, khoảng cách của hai người từ đầu đến cuối vẫn không xa không gần, cũng không kéo dài ra tiếp.

“Vũ khí của ngươi mặc dù kỳ lạ, nhưng rõ ràng chiêu thức võ công giống Tần Diệu Ngữ và Tô Tỉnh như đúc, chỉ là bọn họ không cao minh như ngươi, cũng không có nội lực thâm hậu như ngươi, còn có thể đánh không phân cao thấp với ta. Chắc hẳn, là môn chủ Phù Dư môn?”

Kẻ áo lam không thừa nhận, cũng không bác bỏ, gã biết rõ trước mắt đã không dễ để giết Phượng Tiêu nữa, nhưng hôm nay gã đến đây, mục đích chỉ có một, nếu không thể lấy được tính mạng của Phượng Tiêu, không thể toàn vẹn.

Gã suy nghĩ trong lòng, cơ thể bay lên cây, mượn lực bật về, dây xích dài tùy ý chuyển động, bay về phía cổ tay Phượng Tiêu, thực chất lại bay lên, đạp một cước về phía đầu gối của Phượng Tiêu.

Dư quang của Kim Liên liếc thấy, nhìn thấy mũi giày kẻ áo lam lộ ra một vật nhọn, không khỏi hô to một tiếng: “Cẩn thận giày của gã!”

Nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng, đã chậm nửa bước, mũi giày bôi kịch độc kia đã chạm đến áo khoác của Phượng Tiêu, mắt thấy sắp cắm vào da thịt, Kim Liên không cần nghĩ, cũng biết loại độc này nhất định kiến huyết phong hầu, hết cách xoay chuyển trời đất.

Nhưng lúc này mấy tên hắc y nhân kia kết trận đánh tới, khí thế hừng hực, mấy thanh trường kiếm đâm nhanh về phía mặt nàng, Kim Liên không thể không né người tránh, sau đó mới nhìn lại chỗ Phượng Tiêu.

Một cái nhìn này, lại khiến tim nàng trật nửa nhịp!

Chỉ thấy cơ thể Phượng Tiêu đổ về sau, nhìn như bị dao độc đánh ngã.

Kim Liên âm thầm rên một tiếng, mặc kệ sau lưng có hắc y nhân gắt gao bám riết, không chút nghĩ ngợi liền lao về phía Phượng Tiêu.

Bởi vì nàng biết, Phượng Tiêu mà chết, tất cả cũng tiêu luôn, đừng nói đến việc cứu Thôi Bất Khứ, cứu vãn danh tiếng, ba người bọn họ nhất định đều chết ở đây.

Hiển nhiên Kiều Tiên cũng có suy nghĩ giống nàng, hai người không hẹn mà cùng chạy về phía Phượng Tiêu, lại thấy người vốn nên hoàn toàn ngã xuống, bỗng nhiên lại nhảy lên một cái, nhuyễn kiếm bên không hóa thành một luồng kiếm quang, mềm như sóng lớn, mạnh như sắt đá, thẳng tắp xuyên qua ngực kẻ áo lam.

Một kiếm toi mạng!

Môn chủ Phù Dư môn Cao Vân, tuyệt đối không thể nghĩ đến, gã vốn nghĩ rằng tình thế bắt buộc, một nhiệm vụ mười phần chắc chín, lại trở thành một cuộc hành trình để lấy mạng mình.

Gã mở một đôi mắt, mặt lộ vẻ không cam lòng, cũng chưa hề động, gắt gao nhìn Phượng Tiêu chằm chằm.

Kiếm quang xuyên thấu qua thân thể gã, lại ghim vào thân cây cách đó không xa.

Kiều Tiên lanh tay lẹ mắt, phi thân tiến lên lấy nhuyễn kiếm ném cho Phượng Tiêu, người sau cũng không quay đầu lại, trở tay tiếp lấy, lao vào trong trận hắc y nhân như rắn mất đầu mà loạn, nhất thời như sói đói vồ mồi, cắt đầu người như cắt rau hẹ.

Những hắc y nhân kia đều là tử sĩ, thấy tình thế không ổn cũng chỉ có thể tử chiến đến cùng, nhưng chung quy vẫn có kẻ tiếc mạng, muốn thừa dịp loạn chạy thoát thân, lại bị Kim Liên và Kiều Tiên liên thủ đánh ngã.

“Để lại mấy kẻ sống, tháo khớp cằm bọn chúng ra!” Phượng Tiêu ung dung đi lại giữa đám hắc y nhân như chốn không người. 

Y nói kịp lúc, Kiều Tiên cũng ra tay kịp lúc, liền tháo khớp cằm hai kẻ ra, ngăn bọn chúng cắn thuốc độc để trong răng.

“Bên này đã có chúng ta, ngươi đi cứu Tôn sứ nhanh lên!” Kiều Tiên lo lắng nói.

Lúc này nàng cũng đã nghĩ đến, môn chủ Phù Dư môn là nhân vật cỡ nào chứ, ngay cả gã cũng đích thân tới, kẻ có thể xúi giục gã, tất nhiên phải có thân phận cao hơn, sức mạnh càng hùng hậu, như vậy tình cảnh của Thôi Bất Khứ đang cực kì nguy hiểm.

Phượng Tiêu khẽ cười một tiếng: “Không phải ngươi rất sợ ta bắt nạt Tôn sứ của các ngươi sao, lúc này ngươi hẳn nên xả thân liều chết, tranh đi cứu mới đúng, sao ta có thể tranh với ngươi chứ?”

Kiều Tiên cắn răng nghiến lợi, hận không thể cắn rớt đầu Phượng Tiêu.

“Cầu Phượng phủ chủ nghĩ cách cứu Tôn sứ, ta nguyện làm trâu làm ngựa, báo đáp ân này!”

“Vậy cũng không cần đâu, ta không có hứng thú nhìn một khuôn mặt mẹ ghẻ suốt ngày quanh quẩn trước mặt mình, ngươi nghĩ đi, Tôn sứ nhà các ngươi, khẳng định bây giờ đang phải chịu hành hạ, nói không chừng cũng mất nửa cái mạng nhỏ rồi, muốn lấy ơn, phải giúp người gặp nạn vào lúc người khác cần nhất, mới có thể tạo được hiệu quả lớn nhất, ngươi nói có đúng hay không?”

Kiều Tiên giận đến mức nhất Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên(*), trong đầu nghĩ, nói cho cùng, người này chính là làm bộ làm tịch, nếu không lấy được đủ chỗ tốt sẽ không lên đường, đã sớm biết Giải Kiếm phủ và Tả Nguyệt cục không phải một lòng, sao có thể trông cậy vào Phượng Tiêu, ban đầu nên khuyên Tôn sứ đưa Trưởng Tôn Bồ Đề theo mới đúng!

(*) Nhất Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên = chết đi sống lại.

Nàng bực mình trong bụng, không chịu nói lời vô vị nữa, không nói hai lời liền đề khí lao về doanh trướng của Thôi Bất Khứ, đáng tiếc đi chưa được mấy bước, chỉ cảm thấy ngực hơi khựng lại, nội lực vận chuyển không thông, cả người lảo đảo té ngã trên đất, khóe miệng trào máu, nhất thời không thể đi tiếp.

Phượng Tiêu thấy vậy cười dài nói: “Đến cuối cùng còn không phải là ta ra tay sao, Thôi Bất Khứ à Thôi Bất Khứ, ngươi lại thiếu ta một ơn cứu mạng to bằng trời, lần này lại muốn lấy gì để trả đây?”

Kiều Tiên căm hận thầm nói: Trả cái đầu quỷ nhà ngươi!

Phượng Tiêu vừa chuyện trò vui vẻ, vừa tung người lên giữa đám hắc y nhân, bước trên không, lao thẳng tới vương trướng, khoảnh khắc mấy cái lên xuống, thân hình đã hóa thành một điểm đen.

Kiều Tiên miễn cưỡng giãy giụa đứng dậy, liền thấy hướng vương trướng, hai bóng người phá vỡ doanh trướng, xông thẳng lên không.

Một người trong đó, dĩ nhiên là Phượng Tiêu.

Mà một người khác…

“Đại Hãn?!” Kim Liên kinh sợ thành tiếng.

Ban ngày ban mặt, dưới con mắt của đủ người, tất cả mọi người đều chính mắt thấy, A Ba Khả Hãn tuổi già sức yếu, khinh công lại gần như đến mức lăng ba vi bộ, phi thăng trích nguyệt.