Thôi Bất Khứ rốt cuộc mở miệng: “Đã như vậy, để Kiều Tiên tới bắn tên, ta tới đón đi.”

“Không được!” Nhị vương tử lại cướp lời nói, “Nữ nhân kia là người hầu của ngươi, vừa rồi ta đã nói, người bắn tên và người cầm bia, đều phải có thân phận, không thể lấy nô lệ thay thế ra sân, chẳng lẽ một nữ nhân có thể đại diện cho Tùy Triều các ngươi sao?!”

Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Kiều Tiên cũng không phải là tùy tùng, nàng ở Tả Nguyệt cục cũng có chức quan, nói cách khác, nàng cũng là quan viên triều đình.”

“Nhưng mới vừa rồi Đông Đột Quyết là chính sứ bắn tên, phó sứ cầm bia!” Nhị vương tử chuyển lời, “Nếu các ngươi đổi người cũng có thể thôi, nhưng thân phận nữ nhân kia kém hơn phó sứ Đông Đột Quyết, tự nhiên chỉ có thể lấy một bậc hơi kém để phán định.”

Gã nhìn về A Ba Khả Hãn: “Phụ Hãn, ngài nói đi?”

“Này…” Khả Hãn vuốt râu, mặt lộ vẻ chần chừ, lại không có phản bác.

Nhị vương tử càng đắc ý hơn, nói với Thôi Bất Khứ: “Như vậy các ngươi vẫn còn kiên trì để cho nữ nhân kia ra sân sao?”

Thôi Bất Khứ quả nhiên nhíu mày, không tự chủ được nhìn về phía Phượng Tiêu.

Người sau chậm rãi đứng dậy, nói: “Ta tới.”

Phép khích tướng thành công.

Nhị vương tử rất hài lòng.

Phật Nhĩ cũng không chớp mắt nhìn Phượng Tiêu cầm cung lắp tên, kéo căng, nhắm ngay Thôi Bất Khứ cưỡi ngựa chạy nhanh đến, vững vàng bắn ra ngoài.

Mũi tên bắn trúng trái táo.

Mà khoảng cách của Thôi Bất Khứ cùng Phượng Tiêu, cũng không khác Phật Nhĩ vừa rồi lắm.

Kim Liên có chút khẩn trương, rất sợ A Ba Khả Hãn bất công.

Lần này Khả Hãn cũng rất công bằng: “Thuật bắn cung của hai vị khách quý đều xuất sắc, không phân cao thấp.”

Nhị vương tử hừ lạnh một tiếng, không nghĩ tới Thôi Bất Khứ nhanh như vậy đã thỏa hiệp.

Phật Nhĩ trên mặt không biểu hiện, trong lòng lại rất vui thích.

Hắn dám chắc chắn, bất kể Phượng Tiêu đêm qua rốt cuộc bị thương ở đâu, vừa rồi động tác giương cung, nhất định tăng thêm thương thế.

Phượng Tiêu buông cung xuống, chắp tay với A Ba Khả Hãn, liền trở lại bữa tiệc, động tác tiêu sái, không có nửa phần chậm chạp.

Nhưng, Phật Nhĩ nhưng phát hiện vai phải đối phương thoáng cứng ngắc, lúc xoay người có một chút xíu mất tự nhiên.

Người ngoài có lẽ không chú ý tới, nhưng không giấu giếm được Phật Nhĩ vẫn luôn quan sát y.

Hơn nữa ban ngày chân núi Tam Di rất nóng, rất nhiều người đều mặc áo mỏng, duy chỉ có trong cổ áo Phượng Tiêu lộ ra lớp áo bông màu trắng, Phật Nhĩ biết, đây cũng không phải do Phượng Tiêu sợ lạnh, mà bả vai có băng gạc, cho nên mới phải mặc dày một chút, như vậy mới không chênh lệch hai bên.

Hóa ra bị thương là vai phải, Phật Nhĩ khẽ mỉm cười.

Không ngạc nhiên chút nào, Phật Nhĩ cùng Phượng Tiêu nổi bật, để cho các sứ giả bộ lạc nước nhỏ reo hò rất nhiều, cũng tự thấy không bằng.

Tuy cũng có người không cam lòng, vẫn mời lên sân tỷ thí, nhưng không thể bằng bọn Phượng Tiêu, chính là mũi tên sai một ly, bắn lệch, có cái trực tiếp rơi vào khoảng không, có cái bắn trúng ngựa, thiếu chút nữa khiến người cưỡi ngựa cầm bia cũng bị thương.

Kế tiếp tự nhiên không ai dám nếm thử nữa, vòng thứ nhất tỷ thí lấy hai bên không phân thắng bại mà chấm dứt.

Không thể khiến cho người Trung Nguyên bị bôi xấu ngay trước mặt mọi người, Nhị vương tử mười phần không cam lòng, lại bắt đầu kích động gây sự.

“Phụ Hãn, hôm nay trận đầu tỷ thí cũng quá nhanh, trận thứ hai, nhất định không thể kết thúc qua loa!”

A Ba Khả Hãn gật đầu một cái: “Ngươi có chủ ý gì?”

“Hôm qua võ công của thị nữ bên cạnh sứ giả Tùy Triều, thật là làm cho ta khắc sâu ấn tượng.” Nói xong bốn chữ cuối cùng, Nhị vương tử không nhịn được cắn răng nghiến lợi, nụ cười cũng hơi dữ tợn, “Dưới quyền ta có Nạp Mộc Đa, muốn cùng nàng đánh một trận, lĩnh giáo thật tốt một chút.”

Khả Hãn nhìn về Thôi Bất Khứ: “Khách quý cho rằng như thế nào?”

Thôi Bất Khứ: “Nạp Mộc Đa là vị nào?”

Trung niên Đột Quyết vẫn đứng sau lưng Nhị vương tử không lên tiếng bước ra một bước, làm một lễ nghi Đột Quyết với Thôi Bất Khứ.

Người ở cạnh Nhị vương tử, lại không ngang ngược là rất khó, không cần Phượng Tiêu nhắc nhở, Thôi Bất Khứ cũng lập tức nhìn ra đây là một cao thủ.

Thôi Bất Khứ thấp giọng hỏi Kiều Tiên: “Có nắm chắc không?”

Kiều Tiên nói: “Còn chưa nhìn thấy hắn xuất thủ, hôm qua người này không có ở cạnh Nhị vương tử, nhưng thần khí nội liễm, hẳn không kém. Thuộc hạ nguyện ý thử một lần.”

Nói cách khác, hôm qua nếu như có hắn, Kiều Tiên có thể cũng không dễ đạp đầu Nhị vương tử xuống đất làm bóng da như thế.

Rất nhiều người nhìn thấy Kiều Tiên nhanh chóng đi ra, như liễu rủ trong gió, đều lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Hôm qua những người không ở trong vương trướng chính mắt thấy Kiều Tiên quật ngã Nhị vương tử như thế nào, đều cảm thấy nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp này, căn bản sẽ không phải là đối thủ của dũng sĩ Nạp Mộc Đa Đột Quyết.

Không đợi mọi người ngẫm nghĩ, Nạp Mộc Đa đã ra một quyền!

Quyền pháp của hắn lực đạo cực lớn, nhìn một cái liền biết là phong thái thô lỗ đại khai đại hợp.

Thân hình Kiều Tiên gầy nhỏ, bộ pháp ra tay cũng hết sức phiêu dật nhẹ ngàng, hoàn toàn ngược lại với Nạp Mộc Đa, dưới quyền pháp vừa ác liệt vừa dày vừa nặng, không hề rơi xuống thế hạ phong.

Chỉ thấy hai người một u tối trắng nhợt, một người mạnh mẽ đầy sinh lực, một quyền đi như núi lở đất mòn, tiếng xé gió ào ào, một người uyển chuyển như rồng lượn, kiếm quang xen kẽ tới lui trong quyền phong, trong sự mỏng manh mờ mịt ẩn chứa sát khí, không cẩn thận sẽ khiến người ta rơi vào.

Nạp Mộc Đa đối mặt với đối thủ như Kiều Tiên, vốn nên khinh thị mà chống đỡ, nhưng hắn lại không có, vẫn tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú giao thủ với Kiều Tiên, hoàn toàn mặc kệ chuyện bên ngoài.

“Võ công của hắn so với Kiều Tiên như thế nào?” Thôi Bất Khứ hỏi.

“Tính ngày giờ, có thể trở thành Phật Nhĩ thứ hai.” Phượng Tiêu trả lời như vậy.

Thôi Bất Khứ không khỏi cau mày.

Luyện võ cần khắc khổ, nhưng cũng phải để ý thiên phú, Phượng Tiêu có thiên phú, tự nhiên nội bật, Phật Nhĩ cũng không cần nói, không có một chút thiên phú, không cách nào trở thành cao thủ hàng đầu, thậm chí còn là cao thủ cấp tông sư.

Phượng Tiêu nói Nạp Mộc Đa có thể trở thành Phật Nhĩ thứ hai, nói rõ y thừa nhận thiên phú của hắn rất tốt, hơn nữa Nạp Mộc Đa đối mặt với một nữ tử như Kiều Tiên, cũng không có khinh thường kiêu căng, thậm chí còn tăng thêm một bậc so với Phật Nhĩ, Kiều Tiên chống với hắn, rất khó nắm chắc phần thắng.

Thiên hạ người tài giỏi nơi nơi, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi có người giỏi hơn, Đột Quyết lớn, không chỉ có một cao thủ như Phật Nhĩ, không để ý liền nhảy ra một tên Nạp Mộc Đa.

Phượng Tiêu nói: “Kiều Tiên muốn thắng hắn, có chút khó khăn.”

Phượng Tiêu có thể nhìn ra, Phật Nhĩ cũng có thể nhìn ra.

Hắn nhìn trong sân một người tay áo tung bay, một người trầm ngưng như núi, không khỏi lộ ra nụ cười.

Nhị vương tử có chút nóng nảy, gã duỗi tay chỉ là bình thường, không nhìn ra hai người ai thua ai hơn, thậm chí gã và rất nhiều người ngoài nghề đang xem náo nhiệt, đều cảm thấy Nạp Mộc Đa đánh trầm ổn, không bằng Kiều Tiên bóng người biến ảo tới cũng nhanh.

“Ngươi cười cái gì!” Dư quang khóe mắt Nhị vương tử liếc thấy Phật Nhĩ, không nhịn được căm tức.

Phật Nhĩ cũng không tức giận, hắn thậm chí tính khí rất tốt, thái độ bình thản trả lời: “Ta đang cao hứng vì Nhị vương tử.”

Nhị vương tử tức giận: “Có cái gì mà cao hứng!”

Phật Nhĩ nói: “Thắng lợi của Nạp Mộc Đa, đã gần ngay trước mắt.”

Nhị vương tử giật mình: “Ngươi nói là Nạp Mộc Đa có thể đánh thắng nữ nhân kia?”

Phật Nhĩ nói liên tục: “Nữ nhân Trung Nguyên kia khinh công mặc dù tăng thêm một bậc, nhưng khí lực sớm muộn sẽ dùng hết, ngược lại, nội lực của Nạp Mộc Đa thâm hậu hơn nàng, quyền pháp cũng có phong thái cổ xưa, theo như người Trung Nguyên nói, cái này gọi là đại xảo nhược chuyết(*).”

(*)Đại xảo nhược chuyết = tuyệt khéo mà như vụng về.

Hắn mới vừa nói xong không bao lâu, Nạp Mộc Đa quả nhiên đánh trúng một quyền vào bụng Kiều Tiên, thân hình người sau hơi chậm lại, lảo đảo về sau mấy bước, miễn cưỡng ổn định thân thể, Nạp Mộc Đa tự nhiên không chịu bỏ qua cơ hội này, hắn đuổi lên trước, nhảy lên, đá bay kiếm trong tay Kiều Tiên, xoay người giữa không trung, quét trúng eo Kiều Tiên.

Sắc mặt Kiều Tiên trắng nhợt, một chưởng vỗ ra, khó khăn lắm mới bức lui Nạp Mộc Đa, nhưng khóe miệng nàng có dòng máu đỏ tươi chảy xuống, hiển nhiên là bị nội thương.

“Dừng tay!” Thôi Bất Khứ đứng dậy, “Chúng ta nhận thua, không cần đánh tiếp!”

Nhị vương tử đắc ý, ra lệnh cho Nạp Mộc Đa: “Đánh, tiếp tục đánh cho ta!”

Nạp Mộc Đa lại không chịu động thủ, ngược lại nghiêm túc trả lời: “Nàng đã nhận thua.”

Nhị vương tử cả giận nói: “Ai mới là chủ nhân của ngươi! Ta muốn nữ nhân này chết!”

“Đại Hãn!” Kim Liên không nhìn nổi, lên tiếng quát bảo ngưng lại.

“A Đức, ngồi xuống!” A Ba Khả Hãn mở miệng.

Nhị vương tử bất mãn: “Phụ Hãn, người Trung Nguyên phái nữ nhân tới làm sứ giả, rõ ràng làm nhục chúng ta, nữ nhân này hôm qua còn đả thương ta, ta ở trên sân tỷ võ, công khai đánh chết nàng, không phải báo thù công bằng sao!”

Khả Hãn lạnh lùng nói: “Hôm nay là hội minh, không phải chỗ ngươi báo thù, bảo ngươi ngồi xuống thì ngồi xuống!”

Kiều Tiên từ từ trở về bên cạnh Thôi Bất Khứ.

“Sao rồi?” Thôi Bất Khứ ân cần nói.

Kiều Tiên lắc đầu, bày tỏ mình không sao.

Võ công của nàng đặt trên giang hồ Trung Nguyên, cũng chỉ có thể coi như là cao thủ nhị lưu, đánh không thắng Nạp Mộc Đa cũng rất bình thường.

Trước khi nàng ra sân, thật ra thì bản thân Kiều Tiên, Phượng Tiêu, Thôi Bất Khứ, đều đã có dự liệu.

Thôi Bất Khứ lộ ra hơi vẻ giận và khắc chế lo âu, nhìn ở trong mắt Phật Nhĩ, lại ngồi nhìn phỏng đoán của hắn với Phượng Tiêu.

Hắn cho rằng ba người Thôi Bất Khứ, đã sơn cùng thủy tận, cùng đường, vốn muốn trở nên nổi bật ngày hôm nay, không nghĩ tới ngược lại bị hung hăng đả kích một phen.

Nhưng hôm nay, đả kích với bọn họ khẳng định không chỉ có vậy, nên đến phiên tự mình ra tay.

Nghĩ đến đây, Phật Nhĩ ung dung đứng dậy, xa xa nhìn Phượng Tiêu, cất cao giọng nói: “Ta, nguyện lĩnh giáo với Phượng lang quân.”

Hắn híp mắt quan sát Phượng Tiêu.

Hai lần giao thủ, đều không có thể giết chết y, hôm nay trước công chúng, đường đường chính chính, ta muốn cho ngươi chết tâm phục khẩu phục.

Phật Nhĩ đem tất cả sự chú ý đều đặt trên người Phượng Tiêu, cho nên bỏ quên Thôi Bất Khứ đang nói chuyện.

Nhưng Phượng Tiêu lại nghe thấy.

Thôi Bất Khứ nói: “Ta để Kiều Tiên phí tâm tạo cục diện vì ngươi, xin Phượng phủ chủ ngàn vạn lần không nên lãng phí.”

Phượng Tiêu cười nói: “Ngươi nhẫn tâm đối đãi một tên đang bị thương như vậy sao?”

Thôi Bất Khứ không nói nữa, nhưng mỗi lông mày lông mi sợi tóc trên mặt hắn đều diễn tả một điều: Hắn rất nhẫn tâm.

Tác giả có lời muốn nói:

Thế giới động vật không liên quan đến chính văn:

Hồ ly Thôi Bất Khứ đào một cái hố, con cọp Phượng Tiêu nằm ngang bên cạnh chờ con mồi, thỏ Kiều Tiên phụ trách đi ra ngoài thu hút thợ săn.

Sau đó Phật Nhĩ bị kéo tới.