Kiều Tiên nghe những lời này, lúc này liền trầm mặt xuống: “Khả Đôn nói những lời này có ý gì?”

Kim Liên cũng ý thức được mình lỡ lời, nàng đè tâm trạng rối loạn xuống, dáng vẻ hạ thấp nói: “Ta cũng là quá nóng lòng, xin mấy vị không nên phiền lòng.”

Dứt lời còn giống như nữ tử Trung Nguyên chào bọn họ một cái, tỏ vẻ áy náy.

Thôi Bất Khứ khoát khoát tay: “Ngươi ta bây giờ cùng trên một cái thuyền, có họa cùng chịu, Khả Đôn không cần khách khí như vậy, trước tiên ngươi nói một chút vì sao thái độ Khả Hãn đột nhiên đại biến đi, chẳng lẽ chỉ có một Phật Nhĩ đến, sẽ khiến hắn bị sợ thành như vậy?”

“Chuyện này nói rất dài dòng. Lúc trước không phải ta đã nói qua với hai vị, Đại Hãn để cho ta huấn luyện một nhóm nữ tử sung làm hộ vệ sao? Những nữ tử kia võ nghệ khí lực bình thường, nhưng thắng ở chỗ cẩn thận tỉ mỉ hơn nam nhân, thật đúng là giúp Đại Hãn tránh thoát một mối nguy hiểm, sau đó Đại Hãn hết sức tín nhiệm các nàng, ai ngờ lúc ta ở Trung Nguyên, trong số những nữ hộ vệ này lại có người hành thích Đại Hãn, suýt nữa làm Đại Hãn bị thương. Nghe nói thích khách kia khai báo, cha nàng là người Hán, mẫu thân là người Đột Quyết, cha bị thủ hạ Đại Hãn giết chết, hận người Đột Quyết rất sâu, cho nên trà trộn vào hàng ngũ nữ hộ vệ chờ cơ hội hành thích.”

Kim Liên dừng một chút, cười khổ tiếp tục nói: “Đại Hãn dưới cơn nóng giận, giết hết những nữ hộ vệ kia, trải qua chuyện này, hắn cũng có bất mãn với ta, cho nên lần này ta trở lại, đã bị bắt giữ, may có Đại Khả Đôn cầu tha thứ cho ta, Đại Hãn mới không trị tội, lúc trước ta không thể tự mình quay trở lại nghênh đón các ngươi, cũng bởi vì như vậy.”

Kiều Tiên lạnh lùng nói: “Cho dù như vậy, cũng có liên quan gì đến chúng ta đâu?”

Bọn họ mặc dù chỉ có ba người, nhưng đại diện cho Tùy Triều sau lưng, nếu như đầu óc A Ba Khả Hãn còn bình thường, cho dù hắn bởi vì chuyện nữ hộ vệ giận cá chém thớt Kim Liên, cũng không nên giận cá chém thớt sứ giả Tùy Triều.

Kim Liên thở dài nói: “Mấy vị cũng nhìn thấy, Đại Hãn có hai nhi tử, nhưng cũng không phải do ta sinh. Trưởng tử là Đại Khả Đôn sinh, quan hệ với ta không có trở ngại, nhưng Đại Hãn có khuynh hướng thích ấu tử A Đức, chính là kẻ vừa xúc phạm hai vị đó. Ta nghiêng về hợp tác cùng Tùy Triều, nhưng A Đức cảm thấy người Hán không thể tin, bình thường cũng thường xuyên làm trái ta, lại thân thiết với những quý tộc bảo thủ trong bộ tộc. Chắc là gã thừa dịp ta không có ở đây, nói xấu ta không ít với Đại Hãn, dùng tiếng Hán của các ngươi mà nói, chính là miệng nhiều người chảy sắt, góp lời xấu tan xương. Một lần hai lần, Đại Hãn có thể không tin, nhưng nói nhiều, ta lại không có ở bên cạnh, Đại Hãn dĩ nhiên là tin vào lời sàm ngôn của gã, lần này ta trở lại, rõ ràng có thể cảm giác Đại Hãn đối với ta hời hợt rất nhiều.”

Thôi Bất Khứ cau mày: “Khả Đôn đừng nói với ta, ngươi cho tới nay, đều là một mình chiến đấy, ngay cả một minh hữu hay thủ hạ giúp ngươi nói chuyện trước mặt Đại Hãn cũng không có nhé?”

“Ta có quan hệ không tệ với mẹ con Đại Khả Đôn, lần này cũng ít nhiều được nàng cầu tình, Đại Hãn mới tạm thời miễn tội cho ta, còn người của ta, từ trước cũng có một ít, ở xung quanh vương trướng, đảm nhiệm các chức vị khác nhau bên cạnh Đại Hãn, nhưng lần này ta trở lại, phát hiện tất cả bọn họ đều bởi vì các loại tội danh mà bị diệt trừ, không còn một mống.”

Sắc mặt Kim Liên nặng nề, nàng vốn không muốn nói cả gốc gác của mình ra, nhưng nàng cũng biết, lúc này không nói, chỉ biết cách lòng với bọn Thôi Bất Khứ, sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội trở mình.

“Trước kia Đại Hãn mặc dù sủng ái A Đức vương tử, nhưng cũng không đến nỗi không nghe lời ta, không nghĩ tới A Đức đột nhiên lại có tiền đồ như này, có thể đầu độc Đại Hãn mọi chuyện đều nghe theo, cộng thêm Phật Nhĩ đến trước các ngươi, chắc hẳn cũng đại diện cho Sa Bát Lược, cho Đại Hãn chỗ tốt nào đó. Đại Hãn bây giờ, đã bắt đầu có ý ngả về phía Sa Bát Lược rồi.”

Thôi Bất Khứ trầm ngâm nói: “Nhưng vừa rồi Phượng Tiêu xuất thủ chế trụ Phật Nhĩ, Kiều Tiên cũng dạy dỗ A Đức, nếu như A Ba Khả Hãn không hồ đồ, hẳn phải biết cân nhắc thiệt hơn lần nữa mới được.”

Kim Liên nói: “Hôm nay Đại Hãn đã coi ta, đại hoàng tử đứng ở một bên cùng các ngươi, nếu ta giúp các ngươi nói chuyện, chỉ càng chọc giận hắn, nhưng ta sẽ âm thầm phân phó thủ hạ, hết sức cố gắng làm cho hai vị thuận lợi.”

Thôi Bất Khứ nói: “Ngươi có thể giúp chúng ta liên lạc với mẹ con Đại Khả Đôn hay không?”

Kim Liên sáng tỏ: “Thôi tiên sinh muốn cùng hắn kết minh? Biện pháp này không thể thực hiện được.”

Thôi Bất Khứ: “Vì sao?”

Kim Liên: “Ta sớm thử qua, Đại Khả Đôn tuy nói giúp ta, nhưng cả ngày chỉ biết dệt lông dê của nàng, không chịu quản chuyện bên ngoài, đại vương tử Y Tuần tính tình nhu nhược, không khác mẫu thân hắn lắm, haiz, hai người bọn họ không giống người Đột Quyết, ngược lại giống như người Nam Trung Nguyên hơn.”

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền ý thức được mình lỡ lời, tuy nói nam bắc phân cách, nhưng lời nói mang ý hạ thấp này, hiển nhiên không thích hợp nói ra trước mặt ba người Trung Nguyên, Kim Liên vội nói: “Ta không nên ví dụ như vậy.”

Bọn Thôi Bất Khứ cũng không để ý.

Kim Liên vốn là người có lý trí tỉnh táo, nói ra loại chuyện này cho hả giận lại không có ích để giải quyết vấn đề, có thể thấy là đường cùng, tâm tình phiền loạn.

Thôi Bất Khứ: “Ý ngươi là, chuyện bây giờ không thể xoay chuyển tí nào?”

Kim Liên: “Vậy cũng chưa chắc, thật ra như tiên sinh nói, vừa rồi mặc dù các ngươi phá hư chuyện, chọc cho Đại Hãn càng thêm nổi nóng, nhưng hắn cũng nhìn thấy thực lực của hai vị, không dám tùy tiện quyết định nữa. Ta nghe nói sau khi các ngươi đi, Phật Nhĩ muốn yêu cầu gặp hắn, liền bị người cản ở bên ngoài. Ngày mai tám bộ sẽ hội minh, trừ việc gặp mặt các bộ lạc quốc gia có giao hảo với Tây Đột Quyết ra, sẽ còn có cưỡi ngựa bắn cung tỷ võ, các nước Tây Vực thượng võ túng nhạc mà không thích văn, nếu như năng lực của Phượng lang quân áp đảo quần hùng, ta sẽ lại nghĩ cách thuyết phục Đại Hãn, có thể hắn sẽ thay đổi chủ ý.”

Thôi Bất Khứ: “Ngươi không cảm thấy, chuyện nữ hộ vệ ám sát Khả Hãn rất khả nghi sao? Ám sát xảy ra sau khi ngươi rời khỏi Đột Quyết, trước khi người về, toàn bộ người lại chết hết, không có các nàng, ngươi sẽ không có tai mắt bên cạnh Khả Hãn, cũng mất đi tín nhiệm của Khả Hãn.”

Kim Liên: “Ta hiểu ý ngươi, ta cũng hoài nghi là A Đức làm, nhưng không có chứng cứ, người cũng chết sạch, ta căn bản không có cách nào truy xét.”

Thôi Bất Khứ nói: “Toàn bộ Tây Đột Quyết các ngươi, trừ mẹ con Đại Khả Đôn, chẳng lẽ cũng không có những quý tộc khác không tham dự tranh đấu, nhưng lại có địa vị cao, có thể nói chuyện trước mặt Đại Hãn sao? Ví dụ như, mẫu thân Khả Hãn, hoặc trưởng bối của hắn.”

Kim Liên: “Có! Nhưng không phải là thân thuộc của Khả Hãn, là Hắc Nguyệt đại vu.”

Người Đột Quyết cũng có tín ngưỡng và thần linh của mình, đối với người Trung Nguyên mà nói càng giống như dị đoan nguyên thủy lạc hậu, nhưng bọn họ vô cùng thành kính. Nếu có tín ngưỡng thần linh, trong bộ lạc sẽ có đại vu câu thông với thần linh. Khả Hãn cũng không muốn tìm một người tới chia sẻ quyền lực của mình, cho nên những đại vu này bình thường không tham dự quyết định chuyện trong bộ lạc, trừ khi Khả Hãn có yêu cầu, muốn hỏi ý kiến hắn, tất cả các bộ lạc lớn nhỏ của Đột Quyết, đều tương tự như vậy.

Hắc Nguyệt đại vu rất lớn tuổi, ru rú trong nhà, muốn gặp được cũng không dễ dàng, nhưng Thôi Bất Khứ đề nghị Kim Liên thăm viếng vị Hắc Nguyệt đại vu này một chút, cho dù không thể tranh thủ đưa người về được, cũng để cho ông ta ở trước mặt A Ba Khả Hãn nói tốt vài câu, còn lễ vật, Kim Liên lần này mang về không ít trân bảo từ Trung Nguyên, đều mua ở Lâm Lang các, không nhiều, nhưng đủ quý trọng, tin tưởng có thể làm Hắc Nguyệt đại vu động tâm.

Thời gian không nhiều, mắt thấy trời sắp tối, Kim Liên lập tức đứng dậy cáo từ, đi tìm Hắc Nguyệt đại vu.

Nàng chân trước mới vừa đi, chân sau bên ngoài đã có người tới viếng thăm, tự xưng là người hầu của đại vương tử, tới hỏi khách quý ở có quen không

Thôi Bất Khứ để người hầu kia ở bên ngoài chờ một chút, sau đó nói với Phượng Tiêu thật nhanh: “Xé y phục, áp trên người ta, khi dễ ta.”

Phượng Tiêu:???

Y thiếu chút nữa cho rằng Thôi Bất Khứ điên rồi.

Nhưng vẻ mặt của Thôi Bất Khứ rất bình tĩnh, ngược lại giống như lời nói mới rồi là mình nghe nhầm.

Không đợi Phượng Tiêu nói chuyện, Thôi Bất Khứ không nhịn được, trực tiếp tự mình ra tay, làm loạn y phục bên ngoài của mình, tóc mai tán loạn, nằm xuống đất một cái.

Vẫn chưa xong, hắn còn trực tiếp cấu mấy cái lên cổ tay mình.

“Đỏ chưa?” Thôi Bất Khứ thấp giọng hỏi.

Phượng Tiêu: …

Hình như y có chút hiểu đối phương muốn làm cái gì rồi.

Tuy nói nơi này tình thế hiểm ác, nguy cơ trùng trùng, nhưng Phượng Tiêu không những không có cảm giác khẩn trương, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị.

Đặc biệt là khi ở chung một chỗ với Thôi Bất Khứ, thì càng thú vị.

Y theo lời áp ở trên người đối phương, liền nghe thấy Thôi Bất Khứ kêu đau một tiếng.

“Không, không muốn… Đừng ở chỗ này, a!”

Lời nói chuyển biến, trong ẩn nhẫn mang theo ba phần thở dốc, cao thấp đan xen thích thú, đủ để làm người ta hiểu lầm.

Khóe miệng Phượng Tiêu co quắp, nhìn hắn diễn kịch.

Bên ngoài người nọ nghe thấy động tĩnh, quả nhiên không nhịn được vén mành nỉ lao vào, cũng không ngoài dự liệu mặt đầy đờ đẫn nhìn hai người Thôi, Phượng.

Thôi Bất Khứ làm ra vẻ xấu hổ muốn chết, một tay đẩy Phượng Tiêu ra, lảo đảo đứng dậy, dùng tiếng Đột Quyết chỉ tên người hầu của đại vương tử nói: “Ngươi, ngươi đi ra ngoài cho ta!”