Loại thời điểm này, chỉ cần Thôi Bất Khứ phản ứng hơi chậm một chút, hoặc căn bản không có phản ứng, lấy ánh mắt của Ngọc Tú, không khó nhìn ra hai người này có chút cổ quái.

Nhưng Tả Nguyệt chính sứ cuối cùng vẫn là Tả Nguyệt chính sứ, bất kể trong lòng hắn mắng Phượng Tiêu bao nhiêu lần, lúc đối phương cầm tay hắn đặt lên người, hắn cũng thuận thế cầm ngược lại tay Phượng Tiêu, một tay khác nhân cơ hội nắm lấy cằm Phượng Tiêu, làm bộ muốn hôn lên.

Tay của Thôi Bất Khứ, mới vừa sờ qua thi thể, thậm chí còn cạy miệng thi thể ra, sau đó hình như chỉ rửa xà phòng có một lần. 

Phượng Tiêu chỉ cần nghĩ tới mình tiếp xúc thân mật với những thi thể này, mặc dù ở giữa còn có tay Thôi Bất Khứ, cả người vẫn không tránh khỏi không được tự nhiên.

Thôi Bất Khứ giống như còn cảm thấy không đủ, một cái tay khác bám lấy eo Phượng Tiêu, lưu luyến không thôi. 

“Một vừa hai phải thôi.” Phượng Tiêu gằn từng chữ từ trong kẽ răng.

“Sao lúc ngươi hố ta không biết một vừa hai phải?” Thôi Bất Khứ hơi mỉm cười nói.

Phượng Tiêu không tiếng động nói: “Ngọc Tú này rất thông minh, có chút không đúng sẽ bị hắn nhìn ra.”

Thôi Bất Khứ: “Cho nên ngươi phải nhịn được, ngàn vạn lần chớ để lộ tẩy.”

Thân thể bọn họ gần như kề sát một chỗ, hô hấp quấn quít, chóp mũi chạm nhau, trong lúc vô tình đã đập vào mắt Ngọc Tú, đây chính là một đôi cẩu nam nữ ban ngày ban mặt ở vụng trộm tìm kích thích, không những không kiêng dè chút nào, thậm chí còn kề vào cổ nhau mà nỉ non, nói lời tâm tình.  

Trong kinh thành hiếm thấy có nữ tử nào phóng đãng như thế, quả nhiên không khí ở biên thành cởi mở hơn sao?

Ngọc Tú khẽ cau mày, nhìn thấy cơ thể hai người quấn quít, trên mặt thoáng qua vẻ chán ghét, dừng chân một cái, cũng không đi vào tiếp nữa, trực tiếp quay đầu rời đi.

Hai người kia rất nhanh đã đi xa.

Thôi Bất Khứ lập tức buông Phượng Tiêu ra, hơn nữa còn lui về phía sau hai bước.

Phượng Tiêu: …

Thôi Bất Khứ buông tay: “Đề phòng ngươi đẩy ta ra trước, Phượng phủ chủ, dẫu sao ta là văn nhân tay trói gà không chặt, không chịu nổi việc ngươi trực tiếp ném ta lên tường như lần trước.”

Phượng Tiêu không nhịn được nói: “Bớt nói nhảm, đuổi theo sát bọn họ!”

Giữa ban ngày không ít người, sau khi hai người Ngọc Tú rời khỏi hẻm nhỏ, ngược lại đi đến con phố nhiều người nhất.

Thôi Bất Khứ bị Phượng Tiêu ôm eo đi về phía trước, chỉ cảm thấy gió thổi dưới chân, gần như không hề tốn sức chút nào, cả người tự nhiên chuyển động, cũng không đụng vào người đi đường.

Xa xa, bọn Ngọc Tú ngồi xuống một gian hàng ven đường.

Bốn phía người đến người đi, không có chỗ nào che chắn, nhưng chính vì như thế, bọn họ càng dễ dàng quan sát được người khả nghi hơn, nói chuyện cũng càng thêm thuận lợi.

“Không thể đi về trước nữa.” Phượng Tiêu nói, cũng tìm một quán trà gần đó vào ngồi.

Hai bên cách nhau năm ba gian hàng, khoảng cách tất nhiên đủ an toàn, nhưng cho dù tai Phượng Tiêu có thính hơn nữa, cũng không thể nghe thấy bọn họ đang nói cái gì.

“Võ công của Ngọc Tú cao hơn ngươi?” Thôi Bất Khứ hiếu kỳ nói.

“Kém một chút.” Phượng Tiêu lấy một chén trà mới bê ra, lại cầm một bình trà, cũng không phải bận bịu châm trà, mà bắt đầu rửa chén, rót nước trà vào trong chén, dùng để rửa một cái chén khác, lại đổ nước đi, rót nước vào lần nữa, lặp đi lặp lại như thế năm lần, vẻ mặt đầy chê bai, mới dừng lại. “Bây giờ chúng ta ở trong tối, Ngọc Tú ở ngoài sáng, đây là ưu thế, chúng ta thăm dò mục đích đến đây của của hắn trước, không cần thiết để cho hắn biết sự tồn tại của chúng ta. Ngươi đừng nhìn chằm chằm vào hắn, cảm giác của cao thủ vô cùng bén nhạy, hắn có thể phát hiện đấy.”

Thôi Bất Khứ chậm rãi thu hồi ánh mắt: “Ta đang xem bọn họ nói cái gì.”

Phượng Tiêu: “Xem?”

Ngay sau đó y đã hiểu ra: “Khẩu ngữ?”

Thôi Bất Khứ: “Ừm.”

Phượng Tiêu tuyệt đối sẽ không thừa nhận Thôi Bất Khứ luôn có thể ở trong thời điểm không lường trước được cho mình sự ngạc nhiên mừng rỡ. “Vậy bọn họ nói cái gì?”

Thôi Bất Khứ: “Một người khác đưa lưng về phía ta, không nhìn thấy, người xung quanh quá nhiều, luôn có người cản lại, ta chỉ có thể thấy được Ngọc Tú nói hai câu. Câu thứ nhất là: Đoạn Tê Hộc sẽ dự tiệc. Câu thứ hai là: Làm việc ta bảo ngươi làm.”

Phượng Tiêu nhìn thoáng qua chỗ Ngọc Tú một cái, người kia vừa vặn đứng dậy rời đi, rất nhanh biến mất trong đám người, không thấy hướng đi nữa.

“Ngươi có ý kiến gì không?” Phượng Tiêu hỏi.

Thôi Bất Khứ: “Một, Ngọc Tú có thể biết Đoạn Tê Hộc, nhưng Đoạn Tê Hộc cũng không biết Ngọc Tú tới Thả Mạt. Hai, bọn họ có thể sẽ gây bất lợi cho Đoạn Tê Hộc.”

Phượng Tiêu trầm ngâm nói: “Ngọc Tú này, chính xác là đủ thần bí, Tấn vương càng không thể có quan hệ gì với thủ lĩnh mã tặc cách xa ngàn dặm.”  

Thôi Bất Khứ biết hắn muốn trao đổi tình báo, liền nói: “Tả Nguyệt cục cũng chỉ tra được trước khi hắn đi theo Tấn vương, là đệ tử của Thiên Thai tông, hơn nữa trẻ tuổi như hắn, lại có võ công như thế, nhất định phải dốc lòng khổ tu trong sư môn, Đoạn Tệ Hộc vẫn luôn sống ở biên thùy, chưa bao giờ đến Giang Nam, theo lý thuyết, giữa hai người hẳn không có dây mơ rễ má gì.”

Phượng Tiêu nói: “Dốc lòng khổ tu, cũng chưa chắc luôn ở trong môn phái, ngươi nhìn ta mà xem, thiên tư trác tuyệt như ta, còn trẻ mà đã có những thành tựu người khác không có, trên thế gian này cũng vẫn có.”

Thôi Bất Khứ bỗng nhiên ơ một tiếng, vỗ vỗ trên người, lại cúi đầu tìm, giống như đánh rơi cái gì.

“Ngươi có nhìn thấy không?” Thôi Bất Khứ nghi ngờ nói.

Phượng Tiêu: “Cái gì?”

Thôi Bất Khứ: “Da mặt ngươi đó, tại sao không thấy?”

Phượng Tiêu: …

Tổn hại đối thủ xong, toàn thân Thôi Bất Khứ thoải mái, liền nói tiếp: “Trước tiên không nói đến ân oán của Ngọc và Đoạn Tê Hộc, bên người Đoạn Tê Hộc có cao thủ vây quanh, chính hắn cũng là nhất lưu cao thủ, coi như Ngọc Tú đích thân ra tay, cũng chưa chắc có thể một kích thuận lợi, huống chi là người khác. Cho nên Ngọc Tú tìm người, phải làm thế nào mới có thể có cơ hội đến gần hắn?”

Phượng Tiêu sờ cằm: “Hạ độc? Mỹ nhân kế? Cũng không đúng, nếu dễ dàng như vậy, mấy năm nay Đoạn Tê Hộc đã sớm chết vô số lần, khẳng định có rất nhiều người hận hắn. Nếu Ngọc Tú không tự mình ra tay, phải tìm một cơ hội thích hợp, tốt nhất là vào lúc Đoạn Tê Hộc không đề phòng, hoặc là không cách nào đề phòng…”

Nói tới đây, y tựa như nghĩ đến cái gì, giương mắt nhìn Thôi Bất Khứ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau chốc lát, không hẹn mà cùng nói: “Thọ yến!”

Tiếng nói vừa dứt, người vừa ngồi cũng bàn với Ngọc Tú đứng dậy tính tiền, đi về phía ngược lại.

Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ không muốn nói nhiều, cũng trả tiền, đi theo.

“Võ công người kia ra sao?” Thôi Bất Khứ vẫn bị cắp nách chạy như cũ, nhưng hắn phát hiện khoảng cách của Phượng Tiêu và đối phương rõ ràng rút ngắn hơn rất nhiều, không cẩn thận như với Ngọc Tú.

“Cũng không tệ lắm, nhưng không tới mức có thể phát hiện ra ta.” Phượng Tiêu nói.

Đối phương đi không nhanh không chậm, giống như cũng không vội vã, thậm chí còn dừng lại ven đường, mua hai cái bánh nướng và một chút điểm tâm, mới tiếp tục đi.

Hai người đi theo một lát, phát hiện người nọ đến một nơi rất tầm thường, xung quanh tất cả đều là nhà dân bình thường, gã đi vào một tiểu viện, có hai đứa trẻ đang chơi bên trong, thấy hắn liền ra gọi cha, gã chia thức ăn cho hai đứa bé, mỗi tay ôm một đứa, vừa nói vừa cười đi vào bên trong.

Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ không theo sau nữa, mà mỗi người một ngả, đến cứ điểm trong thành của Giải Kiếm phủ và Tả Nguyệt cục, sai người đi thăm dò lai lịch của người này, người của Thôi Bất Khứ, đã ở năm sáu năm trong thành Thả Mạt, nắm rõ các nơi trong thành như lòng bàn tay, quen thuộc nhất là những nơi của người hơi có danh tiếng, chỉ cần phái người ra ngoài tra một chút, rất nhanh đã về bẩm báo.

“Lang quân, nam chủ nhân của tòa nhà kia tên là Đồng Dương Thư, chính là tam quản gia bên cạnh Hưng Mậu.”

Thôi Bất Khứ tỉnh bơ hỏi: “Hưng Mậu nhiều thủ hạ quản gia đấy.”

Đối phương cung kính nói: “Không sai, gia nghiệp của Hưng Mậu lớn, trừ gia quyến ở hậu viện ra, còn có ba vị quản gia giúp hắn trông coi chuyện nhà, nghe nói đại quản gia là tâm phúc trong tâm phúc, dáng vẻ phô trương cũng rất lớn, người bình thường không tùy tiện gặp được, nhị quản gia giúp Hưng Mậu xử lý chuyện bên ngoài, tam quản gia phụ trách chuyện tiền bạc vụn vặt.”

Nghe câu nói sau cùng, trong lòng Thôi Bất Khứ hơi động, hình như tìm được một ít đáp án nghi vấn.

“Ta nghe nói lão mẫu thân của Hưng Mậu, mấy ngày nữa sẽ tổ chức thọ yến lớn, là do tam quản gia phụ trách?”

Thủ hạ nói: “Nếu không ra ngoài dự đoán, chính xác là như vậy.”

Lần này thật là náo nhiệt, Thôi Bất Khứ thầm nghĩ, hắn vô tình dừng lại chỗ này quá lâu, liền vội vàng trở về khách điếm.

Phượng Tiêu trở lại sớm hơn hắn một bước, đang ở trong phòng uống trà ăn điểm tâm, dáng vẻ nhàn nhã, nhìn thấy hắn đẩy cửa vào, liền cười nói: “Xem ra là tra được cái gì rồi?”

Thôi Bất Khứ nghi ngờ nói: “Vì sao ngươi lại cao hứng như vậy? Ngươi có thù oán với Đoạn Tê Hộc? Hắn chết ngươi rất vui vẻ?”

Phượng Tiêu: “Ta không có thù với Đoạn Tê Hộc, nhưng mà có người trăm phương ngàn kế muốn hắn chết là thật. Ta cao hứng vì, vừa muốn đi ngủ, đã có người dâng gối đầu lên rồi.”

Y rút ra một tấm thiệp mời đặt lên bàn, đẩy về phía Thôi Bất Khứ.

Thôi Bất Khứ cầm lên nhìn một cái, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Phượng Tiêu đắc ý nói: “Ngươi nói ta có nên vui mừng hay không?”

Thôi Bất Khứ gật đầu một cái: “Đúng là đáng để vui vẻ.”

Thân phận “cháu Quy Tư vương” của hắn vừa lộ ra, thiếp mời dự đại thọ sáu mươi của lão mẫu thân Hưng Mậu đã được đưa tới, có thể thấy Hưng Mậu phản ứng rất nhanh, thủ đoạn linh hoạt, khó trách có thể chiếm cứ bên trong thành Thả Mạt nhiều năm như vậy.”

Phượng Tiêu chắc hẳn cũng đã tra được thân phận của người liên lạc với Ngọc Tú: “Tam quản gia trong phủ Hưng Mậu, cấu kết với mưu sĩ của Tấn vương, đệ tử Thiên Thai tông, có ý tứ! Ta còn nghĩ phải làm thế nào mới lấy được thiệp mời, xem ra mặt mũi của Quy Tư vương cũng lớn đấy.”  

Thôi Bất Khứ ung dung thong thả nói: “Phu nhân mới mất con, nguyên khí thân thể tổn thương nặng nề, nên nằm nghỉ ngơi trên giường, hôm nay vì nghiệm thi, đã hao tổn tinh thần, ngươi không cần phải đi thọ yến, ta đưa Kiều Tiên theo là được.”

Phượng Tiêu: “A Phượng vì lang chủ, đừng nói một đứa bé, cho dù vào nơi dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ. Ở thọ yến nhất định có biến cố, nếu ta không cạnh ngươi, làm sao yên tâm được?”

Ý nói, đừng hòng bỏ ta qua một bên độc chiếm công lao.

Thôi Bất Khứ cười nói: “Xuất giá tòng phu, nếu ngươi không học được cách làm vợ, vậy ta không còn cách gì hơn là bỏ ngươi.”

Phượng Tiêu: “Thiếp mặc dù không có một đứa con, nhưng trong bụng còn có cốt nhục của lang chủ, chẳng lẽ lang chủ lại bạc tình bạc nghĩa như vậy?”

Hai người nhìn như nói bậy nói bạ, thực ra là Thôi Bất Khứ không muốn để cho Phượng Tiêu đi dự tiệc, Phượng Tiêu thì bày tỏ nhất định phải đi, nếu như đối phương không để y đi, tất nhiên y sẽ quấy nhiễu khiến Thôi Bất Khứ không thể làm chuyện tốt.

Kiều Tiên vừa vặn tới bắt mạch cho Thôi Bất Khứ như thường lệ, vừa đi đến bên ngoài, liền nghe thấy Thôi Bất Khứ ở bên trong nói: “Ngươi cũng chỉ là công cụ sinh con của ta thôi, đừng đề cao mình quá.”

Kiều Tiên: …

Mặt nàng đầy mờ mịt đứng ở cửa, lòng nói rốt cuộc mình đã bỏ lỡ cái gì.