Hàn Qua ngơ ngác nhìn bóng lưng của cha, lộ ra thần tình không thể tin tưởng, trong miệng lẩm bẩm nói nhỏ, không nên lời: “Không thể…”

Đoạn Hồi Xuyên cùng Ngôn Diệc Quân liếc mắt nhìn nhau, bí ẩn chôn sâu qua năm tháng, sau khi khiếp sợ, bọn họ có mấy phần cảm giác không thật, nhưng lời này từ chính mồm long đế nói ra, dù cho có hoang đường đi nữa, thì bọn họ cũng không thể không tiếp thu sự thực.

Long đế nhìn một nhóm linh nhạn đập cánh nhào vào trong mây, con ngươi sâu thẳm hãm trong hồi ức, ngữ khí vẫn nhàn nhạt:

“Các đời long đế của Long tộc đều là ngũ trảo Kim long, nhưng không phải ngũ trảo Kim long nào, cũng có thể sinh ra đứa con đồng dạng, cho nên trong tộc một khi có trứng rồng ngũ trảo Kim long xuất hiện, luôn kèm theo tinh phong huyết vũ đấu đá khắp nơi.”

“Vào lúc ấy Vu Vương cùng vây cánh của y rục rà rục rịch, ta vì bình loạn, không thể bảo vệ tốt mẫu thân của Hồi Xuyên, liên lụy nàng bỏ mình, Vu Vương phát hiện trong thai của nàng có dị tượng, nên mưu toan cướp trứng rồng, sau đó ta không tiếc bất cứ giá nào trấn áp Vu Vương, chính mình cũng bị thương nặng, tuỳ tùng của Vu Vương là vu tộc tàn phế đảng không cam lòng thất bại, liên tiếp trả thù, vì để cho Hồi Xuyên bình an sinh ra, ta mới không thể không phong tỏa tin tức, dối xưng hắn chỉ là nhặt được bên sông Vong Xuyên.”

Long đế xoay người, bình tĩnh nhìn chăm chú trưởng tử hồn bay phách lạc, hoàn toàn thất vọng cùng thương tiếc: “Ta bồi thường cho Hồi Xuyên, bị ngươi coi là bất công cùng yêu chuộng, trong lòng ngươi không cam lòng chính là việc thường tình, nhưng ngươi vạn lần không nên giở trò trên cúng tế đại điển, ý đồ mưu hại hắn! Để đến bây giờ đi tới cảnh vạn kiếp bất phục!”

Môi Hàn Qua lúng túng nửa ngày, cuối cùng tự giễu nở nụ cười, ngước mắt nhìn ông, vẫn không cam lòng hỏi một câu cuối cùng: “Kỳ thực bỏ qua bồi thường, ở trong lòng của ngài, vẫn như cũ yêu Nhị đệ hơn, đúng không phụ hoàng của ta?”

Long đế không trả lời câu nói này, chỉ là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược mà than nhẹ một tiếng: “Ngươi thật sự rất giống ta.”

Ông phất tay rút về bình phong, lệnh Hắc Long Vệ mang Hàn Qua đi.

Tuy không đáp thẳng, nhưng Hàn Qua đã hiểu —— từ khi ghi việc tới nay, vì để phụ hoàng sủng ái, gã luôn nghĩ tất cả biện pháp học tập, mô phỏng theo ông, quay đầu lại đánh mất bản thân.

Mà người đối với người quá mức giống mình, luôn ôm trong ngực sự cảnh giác và xa cách.

Một hồi phản loạn kinh tâm động phách rốt cục được trừ khử, long đế lệnh Đại trưởng lão xử lý khắc phục hậu quả, thanh tẩy trưởng lão viện, nhổ vây cánh thế lực của Hàn Qua.

Ngay lúc Đoạn Hồi Xuyên tưởng như trút được gánh nặng thở ra một hơi, biến cố nảy sinh ——

Hắn đang lôi kéo tay Ngôn Diệc Quân, muốn đi theo long đế trở lại Cửu Tiêu điện, không ngờ thân thể Ngôn Diệc Quân bỗng nhiên lay động một chút, cả người chợt co giật run rẩy!

“Sư huynh! Anh làm sao vậy?” Đoạn Hồi Xuyên cả kinh, xoay người lại ôm lấy y.

Thân thể của nam nhân suy yếu đáng sợ, rất nhẹ, như nhẹ hơn cả một mảnh lông chim, Ngôn Diệc Quân gắng gượng mở to mắt, dùng hết chút sức lực cuối cùng, một chút đẩy ngón tay của hắn ra, loạng choà loạng choạng đứng lên: “Không có chuyện gì… Em không nên tới gần anh…”

Chỉ có vài chữ, mà như dùng hết toàn bộ lực lượng, hắc ám làm người nghẹt thở lần thứ hai bao phủ tới, trước mắt Ngôn Diệc Quân một mảnh đen kịt, dòng máu cuồng bạo ở trong người sôi trào, tranh đấu không ngớt, đàn áp thế nào cũng không làm nên chuyện gì.

Đoạn Hồi Xuyên đang nói cái gì y đã hoàn toàn không nghe thấy, trắng đen phai màu, trước mắt chỉ còn một cái bóng người mơ hồ không ngừng khép mở miệng.

Không thể gây tổn thương cho hắn… Không thể…

Ngôn Diệc Quân liên tục niệm câu này trong lòng, hai mắt trống trải hoảng sợ luống cuống, y không biết hôm nay là ngày gì, không biết đang ở đâu, nhưng y còn nhớ sư đệ của mình.

Chỉ có thương tổn hắn, tuyệt đối không thể!

Tay Ngôn Diệc Quân run rẩy nắm vu trượng, cắn răng đánh lên người mình, giống như chỉ có đau nhức, mới có thể miễn cưỡng lôi y từ trong vực sâu ra ngoài.

“Ngôn Diệc Quân!” Đoạn Hồi Xuyên siết chặt vu trượng trong tay y lại, cánh tay yếu đuối đã nổi gân xanh, thậm chí có thể tinh tường nhìn thấy dưới mạch máu xanh biếc phun trào máu tươi!

Ngôn Diệc Quân đã hoàn toàn mất đi thần trí, Đoạn Hồi Xuyên nhìn sư huynh như vậy, tan nát cõi lòng, hắn cắn chặt răng, hai má căng thẳng lộ cả xương gò má, mặt bình tĩnh như đá hoa cương lạnh lẽo cứng rắn.

Chuôi lưỡi hái tử thần treo trên đỉnh đầu hai người, cuối cùng vào lúc này rơi xuống!

Đoạn Hồi Xuyên không nói một lời bắt chéo hai tay y ra phía sau lưng, ôm lấy nam nhân nhảy vào Cửu Tiêu điện.

Trong chính điện.

Vô số viên minh châu lộng lẫy trên bàn long trụ đang phát sáng, đèn đuốc sáng choang cả đại điện, đầy chính khí, không còn hắc ám tịch mịch như ban đầu.

Long đế ngồi ngay ngắn trên long tọa ngọc đài, tinh hà lơ lửng trên đỉnh đầu, chậm rãi chảy xuôi, vạt áo mây hoa văn buông xuống, ánh lên lộng lẫy mỹ lệ.

Đợi Đoạn Hồi Xuyên vội vội vàng vàng tìm tới, vài ba câu nói xong gút mắc giữa phụ tử Ngôn Diệc Quân cùng đại tế ty, vội vã dò hỏi cách giải trừ Huyết vu nguyền rủa, Long đế từ trong trầm tư lấy lại tinh thần, ý tứ sâu xa nhìn tường tận Ngôn Diệc Quân.

Nam nhân rõ ràng bị giam trong đau đớn cực độ mất đi nhận thức, vậy mà vẫn có thể khắc chế kích động khát máu của Huyết vu nguyền rủa, yên lặng ẩn nhịn đến bây giờ.

“Huyết vu nguyền rủa, chỉ có một loại giải pháp, hoặc là người hạ chú chết, hoặc là người bị nguyền chết, nói cách khác, y và phụ thân y Ngôn Triết, trong hai người chỉ có một người sống.”

Đoạn Hồi Xuyên đáy lòng trầm xuống, cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt hai mắt nhắm nghiền, cau mày nói: “Vậy có biện pháp tạm thời áp chế hay không? Ít nhất để cho anh ấy không thống khổ như vậy, trước con từng thử dùng máu rồng ngâm tắm, nhưng thời gian lâu dài không còn hiệu quả.”

Long đế thầm than một tiếng, chậm rãi nói: “Trong Thanh Nhất điện Hàn Qua bế quan tu luyện, có một suối hàn đàm, dưới đáy là băng vạn năm không tan, có hiệu quả trấn định tinh thần, dùng nó chế tạo một chiếc quan tài băng, tạm thời phong ấn người này vào, có thể khiến Huyết vu nguyền rủa nóng nảy bình ổn lại.”

“Con biết rồi!” Đoạn Hồi Xuyên cười khổ một tiếng, không nghĩ tới phụ hoàng cũng không phải là không gì không làm được, chung quy vẫn cần phải đi đến bước cuối cùng kia.

Thanh Nhất điện.

Nơi này như bị băng tuyết bao phủ quanh năm, sương mù màu trắng trên hàn đàm mờ ảo như khói, cung điện mất đi chủ nhân trống vắng lãnh túc, chỉ còn từng đoá từng đoá hoa sen thanh lãnh nở trên mặt nước.

Cách lớp quan tài băng như thủy tinh, Đoạn Hồi Xuyên yên lặng nhìn chăm chú gương mặt Ngôn Diệc Quân đã rơi vào trầm miên, đôi môi đã mất đi toàn bộ huyết sắc, như bị băng sương nhấn chìm.

Nếu như không phải năm xưa trên cúng tế đại điển vì thay hắn chặn mũi tên kia nên trúng độc, thì đại tế ty sao phải dùng Huyết vu nguyền rủa thay y giải độc.

Nếu như không phải hắn quá vô dụng, bị long trận nhốt lại, bị thương trong tay Hàn Qua, Ngôn Diệc Quân sao liều mạng vận dụng vu lực cứu hắn…

Đoạn Hồi Xuyên nằm nhoài trên mặt quan tài băng lãnh, hai má dán lên, cọ nhẹ: “Em sẽ cứu anh. Sư huynh, anh phải ngoan ngoan ở lại đây, chờ em trở về.”

Nam nhân ngủ say trong quan tài băng dường như nhúc nhích một chút, đợi hắn nhìn kỹ lại, giống như chỉ là ảo giác của hắn.

Đoạn Hồi Xuyên trầm thấp nở nụ cười, ánh mắt lưu luyến một lần cuối cùng, như là trầm mặc chia tay, quay người dứt khoát kiên quyết rời Thanh Nhất điện.

Hắn không nhìn thấy phía sau, nam nhân trong quan tài băng mi mắt khẽ nhúc nhích, khóe mắt rơi ra một giọt nước mắt óng ánh, yên lặng lăn xuống.

Đoạn Hồi Xuyên vừa mới đi ra ngoài điện, đã nhìn thấy Long đế đứng trong đám mây. Không biết đã đứng bao lâu, đưa lưng về phía hắn, nhìn biển mây mênh mông vô bờ, lặng lẽ không nói.

Ánh nắng ban mai dần dần vượt qua ngọn mây, mềm nhẹ rọi sáng bóng người của ông, Đoạn Hồi Xuyên nhìn phụ thân lặng lẽ như vậy, trong lòng bỗng nhiên xúc động.

“Phụ hoàng…” Hắn đi đến phía sau long đế, khẽ gọi một tiếng.

Ánh mắt Long đế dường như lướt qua vô tận thời không, ngắm nhìn nơi nào đó xa xăm không rõ, lầm bầm như thở dài: “Con đã lớn rồi, không còn là thiếu niên năm đó lôi kéo tay của ta, muốn xem đuôi của ta nữa.”

“…” Đoạn Hồi Xuyên lúng túng nghe phụ thân nhắc lại chuyện xưa, nhất thời không biết nên làm sao đổi chủ đề.

“Nếu như ta không cho con đi tìm đại tế ty Ngôn Triết, con cũng sẽ lén lút chạy đi, đúng không?” Long đế rốt cục quay mặt sang bên, sâu sắc nhìn vào đáy mắt của hắn.

Đoạn Hồi Xuyên giật giật đôi môi, dùng im lặng biểu đạt hắn kiên quyết.

Khuôn mặt kiên nghị của Long đế lộ ra một luồng mệt mỏi nhàn nhạt, Đoạn Hồi Xuyên biết phụ thân vì cứu hắn, cưỡng ép tránh thoát Phược Long tác, thương thế chưa lành, nhưng hắn lại muốn vì một nam nhân khác, đi đánh cược một khả năng một đi không trở lại.

“Ưng non thoát xác luôn muốn một mình giương cánh bay lượn.” Long đế như biết hắn muốn nói cái gì, cười nhạt: “Kỳ thực con so với tưởng tượng của ta, càng thêm kiên cường ưu tú, cũng đến lúc nên buông tay rồi.”

Nói xong, ông hướng đối phương đưa tay ra, mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn cổ điển màu tím lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay, tản ra ánh sáng dìu dịu.

“Phụ hoàng không ở bên con, cũng không cho người ngoài bắt nạt được.”

Đoạn Hồi Xuyên nhìn ánh mắt tang thương của phụ thân, bao hàm nồng đậm mong đợi cùng yêu thương, chợt mũi đau xót, cơ hồ muốn rơi lệ.

Nhưng bây giờ hắn đã là đại nam nhân đỉnh thiên lập địa, đã sớm qua cái tuổi nhào vào phụ thân gào khóc làm nũng, đành phải thu liễm tất cả cảm xúc không đúng lúc, mím chặt môi, lúc mở miệng ra, giọng nói trầm thấp mà trịnh trọng: “Con sẽ trở về.”

Hắn do dự liếc về hướng Thanh Nhất điện một cái, long đế hơi nhíu mày: “Con sợ ta sẽ giết con trai của Ngôn Triết sao?”

Đoạn Hồi Xuyên muốn giải thích vài câu, long đế giơ tay cắt đứt hắn, nhàn nhạt nói: “Ngày ấy, ta thấy y có thể vì con phấn đấu quên mình, tạm thời cho các ngươi một cơ hội đi. Thế nhưng con phải hiểu được, thân là Long Thái tử, cùng một Vu tộc nhân bên nhau, tương lai con đường phải đi còn rất dài.”

“Con biết.” Đoạn Hồi Xuyên cũng sẽ không bởi vậy mà cảm thấy khổ não hay muốn lùi bước, hắn biết, sư huynh cũng nhất định là như vậy.

Long đế đứng thêm một hồi nhìn bóng lưng Đoạn Hồi Xuyên rời đi, ở phía sau hắn, Thanh Nhất điện lẳng lặng đứng yên ở đó, yên vụ như nhiễu, mây tụ mây tan.

Mặt trời lại mọc, ánh bình minh vạn trượng dát lên sương khói tản mạn một tầng kim quang nhàn nhạt.

Một con hoàng kim Cự Long khổng lồ dài ngoằng rong chơi trên đỉnh cao của biển mây, gió lớn dữ dội như nâng thân thể màu vàng chói lọi của hắn, chỗ hắn đi qua, biển mây bị phá ra một vết tích thật dài, phi điểu sương phong giữa bầu trời dồn dập nhượng bộ lui binh.

Cự Long xẹt qua Long Uyên Đại Trạch vô biên vô hạn, bay vọt qua vô số núi cao tùng lâm, cuối cùng xoay quanh tại một hẻm núi vùng trời.

Nơi đó vốn là lãnh địa vu tộc, sau khi vu tộc phá diệt, tộc nhân tản mạn khắp nơi, hẻm núi nguyên bản náo nhiệt náo động, bây giờ cũng thành một mảnh phế tích.

Cố đô của Vu tộc ở hẻm núi cao nhất.

Ngũ trảo Kim long đáp xuống, trong kim quang mờ mịt kiềm chế thành một nam nhân áo đen, đứng vững trong hẻm núi đầy đỉnh ngói vỡ tường đổ.

Bốn phía không hề có dấu chân người, âm u đầy tử khí, chợt có con kên kên hạ xuống, từ trong khe đá mổ ra một chút tàn phế để ăn.

Đoạn Hồi Xuyên thuận cầu thang mười bậc đi lên, mơ hồ nhìn ra cái bóng huy hoàng trước đây của bậc đá rộng lớn này.

Tới phần cuối bậc đá, một toà tháp cao hùng vĩ đầy khí thế đứng vững chính giữa bình đài rộng rãi, đỉnh tháp đã gãy trong chiến hỏa từ lâu, tòa tháp cao này vẫn ngoan cường mà bảo lưu lại.

Bên trong chính điện, cũng không phải là âm trầm tịch liêu như Đoạn Hồi Xuyên tưởng tượng ra, trái lại sáng ngời sạch sẽ, dưới chân thậm chí còn trải thảm mềm màu đỏ sậm, hiển nhiên là có người thường xuyên tu sửa.

“Nhị Thái tử điện hạ, ngài rốt cuộc đã tới.” Một đạo thanh âm trầm thấp từ trên đài ngọc vang lên, đại tế ty mặc tế bào thuần trắng chậm rãi đón lấy Đoạn Hồi Xuyên, mặt mỉm cười, giọng điệu ôn hòa mà yên tĩnh: “E rằng, ta nên gọi một tiếng, Long Thái tử điện hạ.”

____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Kết thúc đếm ngược!

Mở một vở kịch nhỏ của long đế:

Phụ: Nha nha nha lão bà chết rồi ta không sống được, ôi chao chờ chút làm sao còn có cái trứng? Nhanh nhanh trước khi trứng nguội, ta cảm thấy còn có thể cấp cứu một chút!

Vu: Ha ha ha trứng là của ta mang về luộc trứng rồng lên!

Phụ: Đánh nổ đầu chó của ngươi!

Nhang muỗi vàng trong suối nước nóng ấp trứng ing

Ấp nà ấp nà ấp nà, một bên ấp trứng một bên đan áo lông, con sâu rốt cục thoát xác rồi nha đắc ý! Ôi giồi cũng mỹ mạo giống hệt ta!

Mọi người: Bệ hạ sao đi ra ngoài một chuyến mang về một đứa con rồi?

Phụ: Nha, ở bờ sông nhặt được. ( mặt bình tĩnh. jpg