Hắc Long Vệ! Cấm vệ quân trong truyền thuyết của hoàng thất Long tộc, dĩ nhiên thật sự xuất hiện ở cái đảo nhỏ hẻo lánh này.

Ngạc nhiên nghi ngờ và rối loạn chỉ giằng co trong chốc lát ngắn ngủi, không khí làm người nghẹt thở tĩnh mịch chợt giáng lâm.

Nam nhân xuất hiện, khiến sắc mặt thủy thủ đoàn buôn trên hải ngư thuyền thay đổi mấy lần, ánh mắt của mọi người hoảng loạn mà tập trung về phía Kim Lâm, ký thác hi vọng lên lĩnh đội đã vô số lần chuyển nguy thành an.

Trong lúc nhất thời, cho dù Kim Lâm có cố gắng tự trấn định đến thế nào, cũng khó dấu lo sợ bất an trong con ngươi.

Không biết là ai, không chịu nổi áp lực của Hắc Long Vệ mang đến, cứng đờ lau mồ hôi lạnh trên gáy, không nhịn được lui về sau non nửa bước, như là khơi dậy phản ứng dây chuyền, thủy thủy đoàn dồn dập bắt đầu không tự chủ được lui về phía sau.

Mặc dù bọn họ biết, giữa biển rộng mênh mông, có thể lui đi nơi nào?

Kim Lâm âm thầm thở dài, thủy thủy đoàn sợ, nếu như nói cùng Hải Vân Giao Long còn có sức liều mạng, bây giờ có Hắc Long Vệ tọa trấn, sợ là thành một phần thắng cũng không có, đương nhiên sẽ hoảng sợ.

Hắn mịt mờ thoáng nhìn Đoạn Hồi Xuyên đứng thẳng vừa nhảy vào, tâm lý dựng lên mấy phần hối hận cực kì nhạt, nhưng càng nhiều tiếc hận, vào nam ra bắc những năm này, không ngờ hôm nay, lại phải câm lặng chôn vùi trong biển rộng hoang vu này?

Đội buôn trải qua không ít sinh tử còn như vậy, chớ nói gì là đôi huynh muội đang co rúm lại ở trong góc kia.

Chưởng quỹ mập đánh run cầm cập, cẳng chân run rẩy, nhưng vẫn cưỡng bách hai chần mình liêu xiêu bước lên, một loáng đi lên phía trước, lập cập lóng ngóng nói: “Liên, Liên thiếu gia, là ta đắc tội ngài, không liê quan đến bọn họ, tài sản ta sở hữu đều ở nơi này, ngài hết thảy có thể cầm, ngài nghĩ lấy mạng ta hả giận, cũng được, chỉ cầu ngài buông tha cho em gái ta, buông tha những người khác đi!”

Đồng tử dựng thẳng của Hắc Long hàn băng hơi chuyển động, rơi vào trên mặt tái nhợt của mập chưởng quỹ, hai má chưởng quỹ vì sợ hãi mà hơi co rúc lại, bước chân lại vững vàng đính tại chỗ cũ, dù như thế nào cũng không lui lại nửa bước.

“Ha ha.” Hắc Long lộ ra một tiếng cười khinh bỉ lạnh nhạt, như là bố thí chút ngợi khen cuối cùng cho kẻ yếu: “Lại một kẻ thích làm anh hùng? Đáng tiếc, sinh sát là do ta chứ không do ngươi, coi như ngươi cam nguyện chết, cũng không sửa đổi được vận mệnh của bọn họ.”

“Lý mập, có nghe thấy không? Ngươi bây giờ hối hận đã vô dụng! Ngược lại tài sản của ngươi cùng em gái ngươi, rất nhanh sẽ là của ta, ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta! Ngươi mang theo hối hận đi gặp Diêm vương gia đi!” Liên thiếu gia nâng tay tỷ tỷ, lộ ra thần sắc ghét mà đắc ý.

“Ngươi…” Chưởng quỹ mập cả khuôn mặt trắng bệch như giấy sau tẩy trắng, thân hình hóa mỏng manh, gió chưa thổi qua, cũng đã lảo đà lảo đảo.

Bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Liên thiếu gia kia toàn bộ rơi vào mắt Hắc Long, gã có chút lạnh nhạt mà liếc một cái, khinh thường chuyển rời tầm mắt, như nhìn nhiều hơn đều ngại bẩn.

Long phu nhân thấy trượng phu xuất hiện ở mũi tàu, ánh mắt lập tức dính vào người hắn, dù cho một cái ánh mắt không thích hợp cũng đặc biệt lưu ý, thấy thế lập tức cong khuỷu tay chọc chọc đệ đệ vô dụng, thấp giọng nhắc nhở: “Ngươi không cần quá dơ dáng, trêu chọc phu quân không thích.”

Liên thiếu gia còn muốn biện bạch vài câu, bị Long phu nhân trừng, thôi không nói.

Hắc Long Vệ?

Đôi mày kiếm thẳng tắp của Đoạn Hồi Xuyên hơi nhíu, đến thật đúng lúc, tin tức từ đội buôn tuy rằng linh thông, nhưng đại thể đều là lời truyền miệng, nào có như Hắc Long Vệ biết nhiều bí mật?

Nghĩ như thế, hắn ngửa đầu nhìn về nam nhân thân mang vảy giáp, ánh mắt bỗng nhiên trở nên cực kỳ nóng bỏng, như thể cái cánh vịt sắp ăn vào miệng kia, đột nhiên sinh trưởng ở trên đầu Hắc Long.

Trong khi người khác đều bị hãm dưới quỷ dị khủng hoảng, Đoạn Hồi Xuyên kia cực không hài hòa lại tương đối bắt mắt, Hắc Long trên mũi tàu khá là không khỏe mà nhíu nhíu mày lại.

Phút chốc, gã thậm chí cảm thấy mình như gà bị diều hâu nhòm ngó, loại cảm giác bị người coi là cái thớt để hiếp đáp này, vừa hoang đường vừa xa lạ, đã mấy trăm năm gã chưa từng cảm thụ.

Ánh mắt Hắc Long lợi hại như mũi tên bắn tới Đoạn Hồi Xuyên, mang theo sát khí đủ để xuyên thủng đầu.

Người sau lại hướng về phía hắn mỉm cười, nụ cười kia thập phần quỷ dị, quỷ dị làm gã sởn cả tóc gáy.

Năm xưa, ở Đoạn gia Tổ Từ tao ngộ Hắc Long Dực, vì huyết thống khí tức lơ đãng biểu lộ, Dực đến gần dễ dàng thăm dò thân phận.

Mà bây giờ sau khi huyết thống thức tỉnh hóa rồng, Đoạn Hồi Xuyên đã học được cách thu hơi thở của mình đến vô cùng tốt, đương nhiên sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.

Hắn cười hì hì với Hắc Long, chà xát tay, hứng thú dâng trào nói: “Bé ngoan lại đây, ta không đánh ngươi.”

Không khí hiện trường trong phút chốc đọng lại, không biết là ai bị kinh hãi, tay run một cái, vũ khí leng keng rơi trên mặt đất.

Ngay cả Kim Lâm cũng không nhịn được kinh nghi bất định nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn.

Mình mới vừa nghe nhầm rồi sao? Cái tên này đang nói cái gì?!

Long phu nhân tức giận đến xanh mặt, Liên thiếu gia dùng ánh mắt như nhìn ngớ ngẩn ngó hắn, quá mức ngạc nhiên, cho nên trào phúng cũng quên mất.

“To gan!”

Hàn băng sắc bén hiên ra trong đáy mắt Hắc Long, gắt gao đóng trên bộ mặt đáng ghét của Đoạn Hồi Xuyên, như là lưỡi dao ép thẳng tới yết hầu, mong muốn ăn sống cũng hiện lên!

Bao nhiêu năm không ai có gan dám miệt thị gã như vậy, mấy chục năm qua là Hắc Long Vệ cố thủ Long Uyên Đại Trạch, cái thứ nhà quê chốn thâm sơn cùng cốc kia đã quên mất cái danh hiệu này là đại biểu cho cực đoan nguy hiểm sao?

Hắc Long tiện tay vẫy lui nhóm trận phù sư động tác chậm chạm, tự mình ra trận, mỗi bước gã đi tới, thuyền rồng dưới chân lại khẽ run rẩy, dẫn tới sóng biển xung quanh điên cuồng bốc lên.

Dưới vảy giáp màu đen, hơi nhô lên cơ bắp khủng bố chuẩn bị bộc phát sức mạnh, phun trào linh khí hội tụ với quyền phong.

Bình phong nửa trong suốt trước mặt gã không ngừng bị kình khí sắc bén cắt thổi mạnh, phát ra tiếng thét chói tai, tựa hồ cũng đang sợ hãi đón lấy kết quả tan nát.

Đấm ra một quyền, kèm theo chính là không khí nổ tung tóe, sức mạnh cuồng bạo giống như muốn cắt rời không gian này!

Răng rắc ——

Tiếng vỡ nhẹ nhàng vang lên giòn giã như tiếng chuông báo tang, vang vọng trong lòng mỗi người, vết rạn nứt hình mạng nhện lấy dấu nắm đấm làm trung tâm, trong nháy mắt khuếch tán ra bốn phương tám hướng, trận pháp phòng thủ trên hải ngư thuyền nhất thời từng mảng nát tan!

Xong!

Trơ mắt nhìn một tầng phòng hộ cuối cùng dễ dàng vỡ vụn, thủy thủ đoàn trên boong thuyền mặt xám như tro tàn, mà biển rộng mênh mông không có chỗ trốn, đành phải dồn dập nắm chặt vũ khí, dù cho bị nhốt trong lồng thú, cũng đành liều mạng một lần!

Nhóm thị vệ giao long từ lâu bày trận sẵn sàng đón quân địch, Long phu nhân ra lệnh một tiếng, dồn dập nhảy ra boong tàu, cùng đội buôn hỗn chiến tại một chỗ, linh khí chảy loạn trong cuồng phong gào thét, chỉnh chiếc hải ngự thuyền trong sóng lớn nghiêng ngả lảo đảo.

Một thanh trường thương Trọng Hàn Thiết Bàn Long nặng ngàn cân, được Hắc Long một tay bốc lên, nhắm thẳng vào đầu Đoạn Hồi Xuyên!

Mũi thương mang ánh băng lạnh lùng lấp lóe, thân thương ánh đen vàng chói mắt, dữ tợn vũ động, muốn bay lên trời.

“Được ta tự tay kết liẽu, ngươi nên cảm thấy chết cũng không tiếc.” Hắc Long ở trên cao nhìn xuống Đoạn Hồi Xuyên, ánh mắt nhạt nhẽo mà thong dong.

Đoạn Hồi Xuyên vẫn chưa như ước nguyện của gã, chẳng lộ ra dù cho một tia thần sắc sợ hãi, trên gương mặt đó trái lại viết đầy bất đắc dĩ cùng vô vị.

Nhưng mà một giây sau, bóng người của hắn đột nhiên biến mất tại chỗ!

“Ngươi ——” Hắc Long hơi kinh ngạc mà nhướn mày, tiện đà câu lên một cái cười lạnh dửng dưng như không: “Trò mèo.”

Một tiếng rồng gầm cuồng ngạo vang vọng từ ngoài khơi, bóng Cự Long nhảy ra từ ngọn thương trong tay Hắc Long, tùy ý hô sóng gọi gió, mà bản thân gã thì vẫn đứng lặng tại chỗ cũ, nửa bước chân chưa từng di chuyển.

“Tìm thấy ngươi!”

Bóng Cự Long giữa không trung ngửa mặt lên trời rít gào, rồng gầm đinh tai nhức óc gây nên tầng tầng sóng lớn, Đoạn Hồi Xuyên trên không trung hiện ra thân hình, sóng nước phóng lên trời dính ướt quần áo của hắn, nhìn qua ướt dầm dề, khá là chật vật.

Hắc Long dù bận vẫn ung dung đứng ở mũi thuyền, ánh mắt đuổi theo Cự Long dắt theo khí thế mênh mông cuồn cuộn, nhào tới đứa nhà quê có can đảm dám vô lễ với mình!

Những người trên thuyền cá voi ngửa đầu nhìn tình cảnh này, dồn dập than thở mà nhắm mắt lại, chưởng quỹ mập che kín đôi mắt khóc đỏ của em gái, trong miệng lẩm bẩm lẩm bẩm cái gì vãng sinh.

“Phu nhân không nên gấp gáp, rất nhanh sẽ xong ngay.” Gã phủi bả vai không nhiễm vụi một cái, hưởng thụ ánh mắt sùng kính yêu thương của Long phu nhân, giọng điệu lại cực kỳ lãnh đạm: “Sau khi về Long Uyên Đại Trạch, ngươi ít qua lại với đám người đó đi, chỉ toàn kích động gây chuyện thị phi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa, đệ đệ ngươi về sau chưa chắc có vận tốt như vậy.”

Long phu nhân oan ức vô cùng, há mồm muốn giải thích vài câu, đã thấy trượng phu đột nhiên trợn to hai mắt, dáng dâp khiếp sợ như thấy quỷ, nàng hơi sững sờ, mờ mịt theo tầm mắt của gã nhìn lại ——

Chỉ thấy cái cái bóng Cự Long kia, không những không thể cắn nuốt mất cái thứ rơm rác nhỏ bé kia, trái lại bị Đoạn Hồi Xuyên hai tay bắt được sừng rồng!

Sự việc càng làm người sợ hãi đã xảy ra ——

Hai đám tia lửa điện màu tím lam đột nhiên bạo phát trong lòng bàn tay hắn, Cự thú dữ tợn uốn lượn như núi, như là chịu thừa nhận nỗi thống khổ khôn nguôi, thân rồng hùng hồn trên không trung điên cuồng lay động, muốn tránh thoát khỏi kiềm chế của nam nhân!

Nhưng mà nó cũng không có thống khổ quá lâu, kèm theo một tiếng thét chói tai cùng lôi đình ầm ầm bạo liệt, bóng Cự Long dưới con mắt mọi người, bị nam nhân tay không xé thành mảnh nhỏ!

Đầy trời bay đầy tàn ảnh, bị cương phong khí lưu hỗn loạn quấy nhiễu nát tan, cơn sóng thần cuồn cuộn lướt qua, nuốt chửng không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Thời gian trong nháy mắt như ngưng trệ.

Tất cả mọi người trên ba cái thuyền quên mất một khắc trước còn đang quyết đấu sinh tử, bọn họ không hẹn mà cùng ngửa đầu ngơ ngác nhìn trời, giữa không trung, nam nhân áo đen như không có chuyện gì xảy ra mà nhìn chung quanh, như đang nghi ngờ vì sao lại không thể đánh như thế.

Trên mũi tàu, Hắc Long liên kết tâm thần với bóng cự long đồng dạng bị thương nặng, đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn, khí tức hung ác oai lệ bạo ngược trong nháy mắt dâng lên, uy thế hiển hách trực áp mọi người thở không nổi, liên tiếp lui về phía sau.

Người tại đây mới từ trong khiếp sợ phản ứng lại, cảnh tượng vừa xảy ra quá mức khó tin!

“Ngươi đến tột cùng là ai?!”

Nam nhân vảy giáp đẩy Long phu nhân đang muốn nâng gã ra, thân ảnh bỗng nhiên cất cao, bay lên trời, ở giữa không trung hóa ra Hắc Long chân thân kéo dài cả nửa hải vực!

Vẩy và móng sắc bén dưới ánh mặt trời phát lạnh thấu xương, gã nhìn chằm chằm Đoạn Hồi Xuyên, trong ánh mắt khinh bỉ cùng lãnh đạm đã bị kiêng kỵ cùng khát máu thay thế.

Đoạn Hồi Xuyên hạ xuống đỉnh đầu gã, thân hình nhẹ nhàng như lông vũ, không hề dùng sức, nhưng một giây sau, một uy thế rất khủng bố như một vòng mặt trời chói mắt tự bay quanh người hắn!

Huyết thống phút chốc bị nhen lửa, gần như sôi trào!

Vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi của Hắc Long đọng lại trên mặt, tự sâu trong linh hồn bất giác run rẩy, xa lạ đến đáng sợ, một cảm giác tuân lệnh quen thuộc khiến gã hoảng sợ không biết làm sao!

“Xuỵt ——” Đoạn Hồi Xuyên dựng thẳng lên một ngón tay trỏ che miệng, nói nhỏ: “Ta là nhị đại gia của ngươi.”

_____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ngôn: Anh phản đối! Không cần loạn nhận thân thích!