Trung tâm thành phố vào ban đêm vẫn như mọi ngày sáng đèn neon lộng lẫy.

Không biết từ khi nào, mây xám dày đặc dần chồng chất.

Gió bắt đầu la thét, biển quảng cáo hai bên đường phố bị thổi bay phần phật.

Gió đêm quất lên những người đi đường vẫn còn đắm chìm trong nhiệt độ mát mẻ, lúc này mới giật mình nhận ra sự lợi hại của gió cuối thu, vội vàng quấn kĩ áo khoác, rụt cổ lại, bước chân vội vã.

Khu biệt thự xa hoa trung tâm thành phố, nhà của Đoạn Hồi Xuyên, cạnh núi bên hồ.

Trong nhà đèn sáng, Hứa Thần làm xong bài tập theo thường lệ ngồi trên ghế sa lon xem phim hoạt hình, Bạch Giản vội vã chạy đến ban công, thu quần áo vào, chân vừa mới bước vào nhà, một cơn giông tố đã theo sát phía sau ầm ầm kéo xuống.

Mưa rào trong nháy mắt giàn giụa như thác nước, Hứa Thần bị tiếng mưa rơi dữ dội làm giật nảy mình, nằm nhoài nhìn màn mưa đen ngòm ngoài song cửa sổ, có chút lo lắng khó giải thích được.

“Anh hai nói đi du lịch ngoài đảo, sao cả điện thoại cũng không gọi về?”

Bạch Giản lau tóc ướt, trấn an nói: “Chắc là đang vui vẻ đấy… Kỳ lạ, sao Chiêu Tài không chịu ăn thế nhỉ? Buổi tối đổ đầy bát cho nó, đến bây giờ cũng không nhúc nhích.”

Mưa to trút xuống hồi lâu, không có nửa dấu hiệu muốn tạm dừng, trái lại càng rơi xuống càng nhanh, như là nhịp trống gõ trên ngực, gõ đến rối loạn, buồn bực bất an, toàn bộ thế giới giống như đều bị vây trong một hồi gió thảm mưa sầu, không nhìn thấy phần kết.

Con vẹt có bộ lông đẹp giờ khắc này uể oải vùi trong lồng chim, không biết phạm vào cái tật xấu gì, Bạch Giản nói chuyện với nó, nó cũng lạnh nhạt.

Mãi đến khi mưa lớn, nó bỗng nhiên bắt đầu nóng nảy, cánh tự dưng kích động, móng như lợi trảo, bên trong lồng sắt cào cào, như muốn cào thủng lồng mới thôi.

“Chiêu Tài làm sao vậy? Có phải là bị bệnh hay không?” Hứa Thần mở cửa lồng, ôm nó ra, lúc thường Chiêu Tài không có việc gì thì thích nói chuyện, vài chữ vài chữ nhảy ra, như người sợ bị câm, bây giờ lại khác thường không chịu nói.

Mới ra khỏi lồng chim, Chiêu Tài đột ngột hướng về phía ngoài cửa sổ gầm hét lên thê thảm, làm hai người sợ hết hồn.

“Chiêu Tài!”

Con vẹt hất cái mào đỏ rực, tránh thoát cái ôm của Hứa Thần, như tên rời cung đập cánh bay ra, trong nháy mắt lao ra cửa sổ, biến mất vào màn mưa dày, mặc cho Bạch Giản cùng Hứa Thần ở phía sau hét lớn, cũng thờ ơ không động lòng.

Đất liền bị hãm trong mưa, đồng dạng quần đảo Tia bị hãm trong bóng đem đen kịt.

Sấm sét mưa rào, chớp cuồng phong, vô luận sân bay hay là bến tàu, tất cả giao thông đều bại liệt, phần lớn tín hiệu đều bị đứt, thuỷ điện cũng bãi công, khủng hoảng bắt đầu lan tràn rộng khắp, chỉ có nến và đèn pin cầm tay miễn cưỡng có thể cung cấp một chút an ủi.

Sau khi Đoạn Hồi Xuyên và Hắc Long rời đi, đoàn người bị hãm trong sàn đấu giá tàn phế vẫn lo lắng đề phòng tìm cách trốn ra ngoài.

Toàn bộ đảo như bị biệt lập trôi nổi ngoài khơi, đâu đâu cũng có nước đọng, bọn họ tập hợp lại trong khách sạn, dựa vào máy phát điện dự phòng miễn cưỡng duy trì cung cấp cơ bản.

Trong tầng mây đen dày sấm vang chớp giật, thỉnh thoảng có bóng đen khổng lồ hiện ra chỗ chân trời, như là một quái thú đang giương nanh múa vuốt, chỉ là rời đảo quá xa,  không thấy rõ ràng.

Đường La An dựa vào trước cửa sổ nhìn trận hoang đường này, tự lẩm bẩm: “Lúc trước cảm giác Đoạn lão bản không phải người bình thường, thật không nghĩ tới, lại có ngày nhìn thấy hắn đánh nhau với rồng…”

Phương Tuấn quấn mình trong thảm len, không ngừng sụt sịt mũi, cả khuôn mặt vo thành một nắm, mệt mỏi, tâm tình cực thấp: “Nguyên tưởng rằng mình chỉ là bị hồ yêu doạ cong, không nghĩ tới… Vượt qua giới tính đã rất khó khăn, lại còn không phải là nhân loại…”

Một căn phòng khác, người nhà họ Đoạn bị bao trùm trong quỷ dị trầm mặc và thấp thỏm kinh hoảng, dày vò đợi đến hừng đông, thế nhưng buổi tối hôm nay cứ dài dằng dặc, chờ đến tim sắp muốn nhảy ra khỏi khoang ngực.

Đoạn Doãn Chính lúc sàn đấu giá sụp xuống bị ngoại thương, được người cứu lên, hôn mê chuyển tỉnh đã lâu, thời điểm tỉnh lại ông tê dại hoảng hốt mà nhìn trần nhà tối tăm, cảm thấy chính mình vừa mơ một cơn ác mộng hoang đường, thần kinh mãi vẫn chưa bình tĩnh hẳn.

Đứa con quái vật bị chính mình vứt bỏ, lại giữa trời đối mặt với Chân long!

Khi ông nhìn thấy cảnh tượng khó tin kia, con ngươi thiếu chút nữa sợ đến rơi ra ngoài.

Đoạn Doãn Chính xoa xoa khóe mắt của chính mình, biểu cảm trên mặt tựa khóc tựa cười.

Đoạn Minh Thần ngồi trong góc ghế sô pha, tinh thần dường như đã bị rút đi, ánh mắt bất an khắp nơi phiêu loạn: “Tên kia… Hắn, hắn quả nhiên là quái vật, chỉ là không nghĩ tới lai lịch như thế… Hắn có thể quay đầu lại tìm chúng ta trả thù hay không?”

Đoạn tam gia thu hồi ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, đáy mắt lão ngập ấm ức bầm đen không che nổi, mí mắt lỏng lẻo cụp xuống, cả người như già đến mức sắp xuống mồ, lão lạnh lùng liếc cái thằng tôn tử vô dụng: “Hắn nếu muốn trả thù Đoạn gia, mày cho rằng mày có thể sống đến bây giờ sao?”

Đoạn Minh Thần sợ một chập, đôi môi ngập ngừng nói không ra lời.

“Thôi, sự tình đã qua nhiều năm như vậy, đã là chuyện vô ích, mặc cho số phận đi.”

Đoạn Doãn Chính thở dài một cái, nhớ tới năm xưa trưởng tử khi còn bé, rất nhiều lời đồn chưa chắc là thật tình, mà ông hay sợ danh dự bị hao tổn, đuổi đứa nhỏ ra khỏi cửa, lại nghĩ đến tranh cãi ở Tổ Từ long huyệt, không những không có hái được quả ngon, trái lại bây giờ toàn bộ Đoạn thị đều lảo đảo.

Từng chuyện nghĩ đến, cũng không biết là hối hận hay là kinh hoảng nhiều hơn.

Thủy thiên vạn dặm tăm tối thê lương, sấm chớp gào thét chiếu sáng trọc lãng cuồn cuộn phía dưới.

Tiếng rồng gầm thê thảm vang vọng khắp không trung, lửa đen ngút trời, xa xa sóng thần như nhào tới trước mắt.

Trong thanh thế cuộn trào, Ngôn Diệc Quân đứng lơ lửng trên không, đối lập với người mặc bạch y cùng đứng trên biển, gió mưa bốn phía nay chỉ là trò hay mở màn món ăn khai vị.

Một đen một trắng hai thân ảnh cao gầy, phản chiếu trên mặt biển đầy sóng, sóng nước cuồn cuộn chập trùng, hình chiếu của hai người bị cắt tan liểng xiểng, giống như màn giương cung bạt kiếm bình tĩnh kì lạ này lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Phút chốc điện quang sáng như tuyết, Ngôn Diệc Quân thấy rõ đối phương ngẩng mặt, tuy có bề ngoài nhân loại, nhưng đôi đồng tử dựng thẳng đen kịt như mực, biến ảo khôn lường kia, rõ ràng không phải là mắt loài người.

Bị tầm mắt đối phương khóa chặt, tựa như bị một con ác thú nanh vuốt rình rập, bất cứ lúc nào cũng có thể bị răng nanh nhọn cắn nát, làm đáy lòng người nổi hàn ý.

Hắc Long vẫn đang thống khổ giãy dụa trong hắc diễm, tiếng thở dốc dần dần suy yếu, nó như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng ngẩng đầu lên: “Trưởng điện hạ! Cứu giúp ta! Ta, ta đã hoàn thành nhiệm vụ!”

“Dực, ngươi làm rất tốt.” Người áo trắng phảng phất lúc này mới chú ý tới nó, nhếch miệng, ung dung thong thả ngợi khen một câu, đáy mắt lại khác biệt không có ý cười: “Nhưng mà, ngươi bị Nhị đệ trong lốt nhân loại đánh thành đức hạnh này, thực sự là đã ném đi thể diện Long tộc. Cũng đành, xem ngươi lấy tận tâm làm gốc, ta sẽ cho long hồn của ngươi sớm ngày vãng sinh.”

“Cái gì —— không! Cứu ta —— không!” Hắc Long lay động thân thể tàn phế ra sức nhảy vào nước biển, nhưng hỏa diễm đã như mụn độc ăn vào xương, vây chặt lấy nó, thậm chí càng thiêu càng thịnh!

Nếu như nó chưa bị trọng thương, cả người vảy rồng hoàn chỉnh, dùng sức phòng ngự dũng mãnh của Long tộc, tất sẽ không bị Ngôn Diệc Quân dễ dàng khống chế như thế.

Nhưng vừa mới bị Đoạn Hồi Xuyên chọc ra vết thương, lan rộng toàn thân, da tróc thịt bong sâu thấy tận xương, hắc diễm chui vào trong cơ thể nó không để lọt chỗ nào, làm ngũ tạng lục phủ cùng bị đốt cháy, thề phải đốt nó thành tro bụi, nước biển cũng không thể dập tắt.

Cuối cùng cơ thể của Hắc Long cũng không chống đỡ nổi nữa, dần rơi xuống biển, chìm trong nước, chết hẳn, không còn một tiếng động, ngay cả một cơn sóng thần do xác chết rơi xuống, cũng bị bạch y tiện tay vuốt phẳng.

Một tia sương mù mỏng manh như long hồn từ đáy biển bay ra, được gã chế trụ, thu vào trong tay áo.

“Các hạ chính là trưởng hoàng tử Long tộc Hàn Qua?” Ngôn Diệc Quân không thể không lá mặt lá trái một chút, trong lòng vẫn tưởng nhớ Đoạn Hồi Xuyên rơi xuống đáy biển, tuy rằng Long tộc rơi xuống biển không chết đuối, nhưng không biết bị Cửu Thiên Phược Long tác kia dằn vặt sẽ như thế nào.

“Ngươi nhận ra ta.” Ánh mắt Hàn Qua từ trên hắc diễm thu hồi lại, hướng y hất cằm lên, lộ ra một vệt cười cao thâm khó dò: “Ngươi là Vu tộc nhân, thực lực cũng mạnh, ở vu tộc cũng ít thấy, là nguyền rủa vu?”

Gã tuy là nghi vấn, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.

Ngôn Diệc Quân nhàn nhạt mỉm cười trả lời: “Không sai. Hàn Qua điện hạ thực sự là kiến thức rộng rãi.”

Không để ý tới trào phúng trong lời của y, Hàn Qua xa xôi thở dài, phảng phất cực kỳ tiếc hận: “Không nghĩ tới đệ đệ tốt của ta, lại cùng một tội dân vu tộc dây dưa không rõ, nếu lan truyền ra ngoài, mặt mũi hoàng tộc biết để vào đâu? Nhưng thôi cũng không có quan hệ, ta chỉ cần giết chết ngươi, đưa Hồi Xuyên về Long Uyên giới canh giữ, tất cả không còn là vấn đề.”

“Dù sao Hồi Xuyên mới vừa thành niên đã bị đẩy ngã vào luân hồi tế đàn, dùng thân phận người phàm lớn lên, tâm tính vẫn còn chưa thuần thục, ta thân là một người anh tốt, đương nhiên phải tha thứ cho nó, khuyên nhủ nó.”

Hàn Qua như đắm chìm trong sự cảm động bản thân, ngữ điệu mềm nhẹ ôn hòa, không nhìn ra chút nào lại chính là kẻ hạ lệnh dùng cửu thiên Phược Long tác cầm cố dằn vặt Đoạn Hồi Xuyên, chính là “người anh tốt” của hắn.

“Thế nhưng, trước khi ngươi chết, ta còn có một sự không rõ, ta rất hiếu kì, ngươi tại sao phải giúp hắn, thậm chí chịu chết vì hắn?” Hàn Qua tự mình nói, căn bản không lưu ý ánh mắt đậm ý trào phúng của Ngôn Diệc Quân.

“Ngươi là Vu tộc nhân, lẽ nào ngươi không biết, vu tộc các ngươi chính là bị Long tộc ta tiêu diệt? Tại sao muốn vì kẻ thù vào sinh ra tử? Ngươi nên căm hận hắn mới phải.”

“Kẻ thù?” Ngôn Diệc Quân buông mi mắt, đáy mắt đặt vào một mảng tối nhỏ, chậm rãi cười rộ lên: “Kẻ thù của ta rất nhiều năm trước, đã bị ta tự tay đưa vào địa ngục. Ta xác thực đã từng cừu hận Long tộc, thế nhưng…”

Ánh mắt của y xa xôi, nhìn biển sâu vô tận đầy bao dung.

“Hắn, không giống.”

Đúng vậy, hắn không giống, không liên quan đến chủng tộc, không liên quan đến tín ngưỡng hay cừu hận. Thời điểm vu tộc diệt vong, bọn họ đều chưa sinh ra, kẻ thù năm xưa bức tử mẫu thân, giam cầm mình cũng đã bị mình tiêu diệt linh hồn.

Trái lại, cố tình là hắn, trong đêm mưa đưa tay ra cho ác ma như mình, kéo mình ra khỏi vực sâu tuyệt vọng.

“Ngươi, làm sao hiểu được.” Ngôn Diệc Quân nhìn chăm chú Hàn Qua, nụ cười vừa ôn nhu vừa lạnh lùng.

“Huống chi, kẻ trong bóng tối cưỡng bức dụ dỗ điều động Vu tộc nhân vì ngươi bán mạng, ý đồ mưu sát Hồi Xuyên, không phải là ngươi sao?”

Y mở hai tay ra, thái độ như thấy việc nghĩa chẳng từ nan, một viên tinh thể màu xanh sẫm sinh giữa hai lòng bàn tay, nhanh chóng xoay tròn, chìm nổi bất định.

Tinh thạch trong tay y không ngừng kéo dài, biến ảo, cuối cùng biến thành một cái vu trượng cao lớn, toàn thân óng ánh, ánh sáng tuôn trào, như dùng đá quý màu xanh lục điêu khắc thành, ánh xanh ngả đen, bên trong mơ hồ có dòng vu lực du tẩu nhỏ như sợi tóc, sinh sôi liên tục.

Ngôn Diệc Quân nắm chắc vu trượng trong tay, hắc diễm khủng bố sau lưng y phóng lên chạm trời, cơ hồ đốt bầu trời đêm đầy sấm sét thành tro bay!

“A, có chút ý tứ.” Hàn Qua nheo cặp mắt lại, ánh mắt hiện ra tinh mang sắc bén: “Tên của ngươi, bản điện không giết hạng người vô danh.”

“Ngôn Diệc Quân.” Âm chưa hết, cả người Ngôn Diệc Quân trong nháy mắt hóa thành một sợi khói xanh, biến mất tại chỗ!

Bóng đêm không trăng sao là che chắn tốt nhất, thân ảnh Ngôn Diệc Quân đen kịt như mực, hoàn toàn cùng đêm đen hòa làm một thể, như hai giọt mực đen rơi trùng trên mặt giấy, phảng phất không hề có thứ gì, lại phảng phất ở khắp mọi nơi.

Hàn Qua bình thản ung dung đứng tại chỗ, mặc cho vu lực biến ảo dán vào bả vai sượt qua người, làm bay sợi tóc bên tai lên rồi chậm rãi buông xuống, cả góc áo cũng chưa từng lay động mảy may, hiển nhiên vẫn chưa đặt cái Vu tộc nhân này vào trong mắt.

Gã khẽ mỉm cười, giơ tay trên không trung phất một cái, nước mưa bốn phương tám hướng hội tụ về đầu ngón tay, tiện lợi hiện ra một cái băng chùy hình thoi.

Hàn khí lạnh lẽo lướt qua mặt biển, trong nháy nhiệt độ hạ xuống, nước dưới chân đông lại một tầng băng mỏng, khói lạnh như có như không bốc lên, làm đôi chân trần của Hàn Qua càng trắng nõn như ngọc.

“Ngươi cho rằng, núp trong bóng tối giấu đầu lòi đuôi, bản điện sẽ không có biện pháp sao?” Hàn Qua lắc đầu cười yếu ớt: “Vu tộc nhân các ngươi luôn yêu thích lén lén lút lút trốn trong bóng tối, không có dũng khí chính diện đối địch, Long tộc chúng ta chú ý nhất chính là đường đường chính chính quyết đấu, sinh tử không sợ.”

Bề ngoài gã trầm ổn như núi, kì thực cao độ đề phòng bốn phía, nhưng đáng tiếc Ngôn Diệc Quân vẫn cứ ẩn nhẫn trong bóng đêm vô biên, không hề bị lời nói của gã công kích, Hàn Qua có chút thất vọng thở dài.

Phất tay một cái, phiến băng mọc thêm hai cạnh, hai thành bốn, nháy mắt, chia ra hàng trăm hàng ngàn chi, góc cạnh sắc bén lấp lóe trong màn đêm.

Như con nhím đầy gai nhọn, bảo hộ nghiêm mật gã ở trung tâm, sẵn sàng đón quân địch, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị bắn ra, đâm thủng kẻ địch xâm lược như cái sàng!

Đến rồi!

Hàn Qua bỗng nhiên mở mắt, vô số băng nhọn phi ra tám hướng, trong khoảng thời gian ngắn, dùng gã làm trung tâm, băng lạnh cứng cáp điên cuồng lan tràn ra xung quanh, như muốn chỉnh hải vực thành trụ băng!

Hạt mưa rơi cũng biến thành dùi băng, nối tiếp nhau, bao trùm không để lọt một góc chết, vô luận Ngôn Diệc Quân trốn tới chỗ nào, cũng không làm nên chuyện gì!

Đợi tất cả bình tĩnh lại, xung quanh một mảnh đất trời ngập tràn băng tuyết, nhưng Vu tộc nhân kia đâu?

Chỗ này không có, chỗ kia cũng không thấy!

Hoàng tử Long tộc cao quý lần đầu hạ giới đã phải nhướng mày, chốc lát, nước biển mơ hồ vừa tố cáo gì đó với gã, môi gã nổi lên một nụ cười lạnh lùng: “Tưởng giương đông kích tây, dưới mí mắt của ta dám xuống nước cứu người? Đừng có nằm mộng —— “

Nắm đấm nắm chặt, băng cứng bốn phương tám hướng nát hết!

Chúng nó không ngừng ngưng tụ, áp súc, cuối cùng hóa thành một con rồng băng chui xuống nước, mặt biển bình tĩnh ầm ầm nổ tung, trong miệng băng long ngậm lấy một bóng người chật vật, ném lên trời cao, như một cái bia ngắm, bại lộ trước mắt Hàn Qua.

“A, vốn là muốn cho ngươi thời gian lưu lại di ngôn, xem ra không cần thiết.” Hàn Qua đạp trên mặt băng, như đi bộ nhàn nhã.

Băng long hét dài một tiếng, miệng lớn lạnh lẽo lại mở ra nuốt bóng người vào trong bụng, đâm đầu thẳng vào đáy nước.

Hàn Qua hai tay để sau lưng, ngóng nhìn đêm mưa lạnh lẽo thê lương, chậm rãi thở dài, đối thủ quá yếu tựa hồ làm gã có chút vô vị.

“Trưởng hoàng tử điện hạ có tâm, thứ cho ta không có phúc hưởng thụ.” Âm thanh bình dị phía sau vang lên, Hàn Qua sợ hãi cả kinh, gai băng vội sinh trưởng bảo vệ lưng, nhưng một cái bóng cũng chưa từng đụng tới.

Đồng tử Hàn Qua co rút chiếu ra một đôi mắt u lục dựng thẳng, như mắt mèo hiện ra u quang khiếp người.

“Ngươi —— “

Gã chỉ kịp phát ra một âm tiết, phát hiện mình không thể động rồi!

Dưới chân một tấm võng lớn màu xanh lục rộng mở ra, như là một loại trận pháp thần bí nào đó, gã đã bị giam cầm trong mắt trận, vô số u lục hỏa diễm theo trận pháp xoay tròn, từng bó từng bó dẫn bốc cháy, gã rõ ràng không cảm giác được chút nhiệt độ nào, nhưng băng dưới chân đều bị thiêu đốt đến khí hoá thành sương mù!

“Vận may của Trưởng điện hạ tựa hồ không quá tốt. Ta vu chú, khắc băng long của ngươi.” Ngôn Diệc Quân lơ lửng trong u diễm, Hắc Long bị liệt diễm đốt chết tươi đối với y mà nói, chỉ như hài tử bướng bỉnh, trong ngọn lửa loay hoay góc áo của y mà thôi.

Hỏa diễm cháy đượm bao quanh Hàn Qua, khiếp sợ và căm tức ngắn ngủi qua đi, gã lại lần nữa khôi phục bình tĩnh, thậm chí mỉm cười: “Thế này mới tạm, nếu như ngươi bị giết chết dễ dàng quá, không khỏi mất đi thú vị.”

Ngôn Diệc Quân lông mày cau lại, tay triển khai vu trượng chỉ vào gã, lạnh giọng nói: “Nếu ngươi không sợ, sao không dùng chân thân đến đây đi. Chỉ là một ảo ảnh, cũng dám càn rỡ?”

“Bị ngươi phát hiện rồi?” Hàn Qua thờ ơ hất hất sợi tóc: “Ta vốn định đến đây mang Hồi Xuyên về thôi, ảo ảnh cũng là đủ rồi, không nghĩ tới nửa đường mọc ra ngươi, đừng tưởng rằng đánh bại ảo ảnh của ta là xong, ngươi có biết…”

Ngôn Diệc Quân còn muốn nói gì đó, sóng lớn mãnh liệt dưới biển sâu tựa hồ truyền đến một cơn chấn động quỷ dị, cắt đứt đối thoại của hai người.

Đáy biển đen ngòm u ám, bất kỳ một tia sáng nào cũng không thể thâm nhập.

Ý thức của Đoạn Hồi Xuyên càng đọa càng sâu, như vực sâu tối tăm không mặt trời này, dưới áp lực nước từ bốn phương tám hướng xô lại, ngoại trừ mặc kệ, nước chảy bèo trôi, cũng không có cách nào khác.

Cửu Thiên Phược Long tác trói gắt trên người hắn, giam cầm tay chân của hắn, Đoạn Hồi Xuyên vô lực nhúc nhích, trong lúc chìm xuống, cảm giác nghẹt thở kinh khủng bao vây, áp lực nước sâu thi nhau đè ép ngũ tạng lục phủ của hắn.

Hắn đã định thu nhỏ thân thể, hoặc là biến luôn thành con thạch sùng, nhưng Cửu Thiên Phược Long tác cũng đồng thời thu nhỏ, nửa cơ hội thở lấy hơi cũng không để lại cho.

Trước chưa biết, nay đã rõ ràng khái niệm cái gì gọi là gần kề tử vong.

Liệu có phải chết không?

Đoạn Hồi Xuyên đã không thể thở nữa, theo bản năng há mồm, bóng khí bay ra, chớp mắt bị ám lưu nuốt hết, nước biển băng lãnh rót vào, trong cơ thể hắn bắt đầu rát đau.

Nhẫn đeo trên cổ, trôi tuột ra, đột ngột, oánh lên ánh sáng từ đá quý màu tím, ấm áp ôn hòa bọc quanh hắn.

Không biết qua bao lâu, Đoạn Hồi Xuyên dần dần tìm về ý thức, hắn nỗ lực mở mắt, đập vào mắt là màu đen thăm thẳm. Lập tức hắn bừng tỉnh ý thức, hình như mình đang hô hấp dưới nước?

Một sinh vật lạ dưới nước bơi qua, hắn nhạy cảm cảm nhận ra được phương hướng dòng nước.

Hắn ra sức mà lúc lắc cái đầu, rất xa, phảng phất có một chút ánh sáng, dưới đáy biển như ẩn như hiện, nhẫn trôi theo sức nước tung bay ở trước mắt hắn, rõ ràng chỉ dẫn về một hướng —— viên kim cương trên vương miện rơi xuống biển theo mình đang phát sáng.

Bong bóng từ trong miệng chui ra không khống chế được, Đoạn Hồi Xuyên cắn răng, bị trói như cái nem quấn, mất công tốn sức cong người, cong cái mông lên, dùng tốc độ siêu chậm, điên cuồng di chuyển dưới đáy biển.

Như một con sâu đất hình người ngốc nghếch.

____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn: Không không không anh tuấn suất khí như ta không thể nào trông như vậy!