Vừa thoát khỏi công cụ YY ,chuông điện thoại liền vang lên, nàng vừa xem xong tin nhắn, lập tức nhảy dựng lên gọi điện thoại cho Hác Hiểu Lôi.

tin nhắn - Luân Hồi Ngàn Năm: đồ đệ, sư phụ đang ở trên xe, một giờ về sau là đến chỗ ngươi rồi đó.

Gọi liên tục mấy lần, điện thoại của Hác Hiểu Lôi bên kia đều lặp đi lặp lại "Số quý khách liện lạc hiện đang ngoài vùng phủ sóng hoặc tắt máy...", nàng hai tay run run, cứ đi đi lại lại trong gian phòng bé tí mà không biết phải làm gì.

Nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức trên máy tính, 18:30, từ nhà của nàng đến bến xe khách mất khoảng hơn 40 phút,mà Luân Hồi Ngàn Năm lại chỉ còn không đến một giờ nữa sẽ đến đây, không kịp rồi! Không còn kịp nữa rồi a!

Trong lúc nàng còn đang rối rắm với "Đi" hay "Không đi"! Luân hồi ngàn năm lại gửi tin nhắn đến cho nàng.

tin nhắn - Luân Hồi Ngàn Năm: đồ đệ, nói cho sư phụ biết nhận dạng của ngươi?

Ngay sau đó, anh lại gửi đến một tin khác.

tin nhắn - Luân Hồi Ngàn Năm sẽ không làm mất nhiều thời gian của ngươi vì sư phụ còn phải đổi xe đi tỉnh khác.

Nàng vội vàng bới tung tủ quần áo,vớ đại một cái váy liền màu trắng vải bông, mặc vội lên người, sau đó vọt vào buồng vệ sinh, bắt đầu đánh răng rửa mặt. Vội vội vàng vàng chải đầu xong, nhìn lại bản thân mình trong gương, lấy can đảm hít thật sâu tự thôi miên chính mình: "Đừng sợ đừng sợ! Anh là sư phụ của ngươi, cũng không phải là hổ, sẽ không ăn thịt ngươi đâu!"

Nàng vội vàng chạy vào trong game nhắn tin cho Lạc Thủy Thanh Hoằng một tiếng, sau đó liền với lấy chum chìa khóa chạy vội ra cửa.

tin nhắn – nàng : sư phụ, ta đang tới, ngươi chờ ta.

Trên đường, nàng vẫn tâm trạng bất an, vài lần đều muốn xuống xe trở về cho rồi,sau lại vẫn là không nhẫn tâm, cuối cùng đành mang theo cảm xúc rối rắm này bước vào sảnh chờ của trạm xe khách.

Nhìn quanh quanh trong đại sảnh đang đông đúc nhốn nháo đầy người, chân tay nàng trở nên luống cuống, thật vất vả mới tìm được một chỗ ngồi xuống, theo quán tính thò tay vào túi lấy ra cái bật lửa, tính hút thuốc để trấn an tinh thần.

Nàng còn đang loay hoay chưa kịp bật lửa! Đã xuất hiện một bác lao công dùng cây chổi khẽ hích vào nàng, nàng trong lòng nghi hoặc khó hiểu nhìn về phía hướng bác ta đang chỉ chỉ thì thấy "Cấm hút thuốc" chữ đỏ rất to trên tường.

Nàng đành nhanh đem cái bật lửa ném vào trong túi, miệng khe khẽ nói"Thực xin lỗi","Ngượng quá ", trong lòng nàng thầm mắng chính mình: không phải gian phu! Cũng không phải con dâu xấu đi gặp cha mẹ chồng, khẩn trương cái nổi gì? Tự mắng xong , trong lòng nàng cảm thấy thoải mái đi không ít.

Nhìn đồng hồ điện tử trên tường, đã gần 19:25, vẫn chưa có tin nhắn nào từ Luân Hồi Ngàn Năm.

Luân Hồi Ngàn Năm ngay lúc đó gửi tin nhắn đến cho nàng báo anh vừa xuống xe, đang đi ra ngoài tìm nàng.

Kết quả là, nàng tâm trạng lại bắt đầu khẩn trương, đứng lên một bên hàng lang đi bộ, đầu nhìn dáo dác chung quanh, đúng lúc này, điện thoại trong tay nàng vang lên, trên màn hình điện thoại là tên của Luân Hồi Ngàn Năm.

Nàng bấm phím nhận, bên kia đầu dây truyền đến một giọng nam trầm ấm, nhẹ nhàng.

"Đồ đệ, ngươi mặc đồ kiểu gì, quần áo màu gì vậy?"

"Ta... Mặc đồ màu trắng ... Váy liền áo."

"Được, ngươi cứ đứng yên đó đừng đi đâu, ta đi tìm ngươi!"

Nàng đứng yên ở tại chỗ, nghe trong điện thoại ầm ỹ tiếng người, trong đầu trống rỗng, chợt đến khi điện thoại bên kia bị ngắt, phía sau có người vỗ nhẹ lên bả vai nàng, nàng mới như từ ở trong mộng tỉnh dậy, bỗng nhiên quay đầu lại.

Phía sau không biết từ khi nào đã có một nam nhân đứng đó, nam nhân kia cao khoảng 1m8, trong tay đang cầm một cái gói to, mặc một bộ đồ thể thao NIKE màu đen, da thịt ở bên ngoài quần áo nhìn rất khỏe mạnh.

Anh có khuôn mặt rõ ràng, lông mi đậm, ngũ quan không phải là xinh đẹp, nhưng rất có góc cạnh, ánh mắt có chút sắc bén, nhìn kỹ, ở khóe mắt của anh có nét thâm trầm, sâu sắc, thật ra càng làm cho vẻ mặt của anh thêm phần nam tính.

Nàng nhìn anh thật kỹ đồng thờianh cũng đang nhìn nàng, cuối cùng ánh mắt của anh dừng lại ở thái dương của nàng nơi nàng có một vết bớt lớn, trong ánh mắt anh nàng cảm nhận được sự kinh ngạc khó nén.

Sau một lúc lâu, anh mới khẽ nói hai chữ … "Đồ đệ?"

Lòng nàng run lên, vội cuống quít nghiêng đầu, cúi xuống dùng mái tóc ngăn che đi một phần khuôn mặt.

Anh thấy nàng không lên tiếng,liền thay đổi cách xưng hô, lại hỏi một lần nữa, "Xướng Trễ, là ngươi phải không?"

"Không, không phải, " nàng ngẩng đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười, "Ta là bạn của Xướng Trễ, nàng ta có việc bận đột xuất, tới không được ."

Nàng cũng không hiểu vì sao lại muốn nói dối với anh, có lẽ vì ánh mắt có phần kinh ngạc của anh khi nhìn cái bớt trên mặt nàng làm cho sự tự tin của nàng vừa mới cố gắng có được trôi tuột đi đâu mất, phản ứng của anh làm cho nàng cảm thấy không thoải mái, làm cho nàng theo bản năng lựa chọn giải pháp trốn tránh.

"Nhưng là mới vừa rồi ta còn cùng Xướng Trễ nói chuyện qua điện thoại mà!" Luân Hồi Ngàn Năm nói xong, ánh mắt chuyển hướng nhìn vào điện thoại trong tay nàng.

Nàng đem điện thoại nhét vội vào trong giỏ xách, trôi chảy nói: "Điện thoại là nàng ta đưa cho ta , nàng sợ ngươi tìm không thấy ta."

"Là như vậy sao?" Luân Hồi Ngàn Năm biểu tình rất là hoang mang, ánh mắt lóe lên hy vọng, anh nhìn sâu vào mắt nàng, có chút suy nghĩ.

Một lát, nàng cảm thấy chân mày anh chợt giãn ra, vươn tay đưa cái gói to anh vẫn đang cầm cho nàng rồi nói: "Nếu đã là như thế, vậy đành phải phiền ngươi đưa cái này cho Xướng Trễ."

Nàng nhận gói quà, tò mò hỏi anh: "Đây là cái gì vậy?"

Luân Hồi Ngàn Năm chỉ mỉm cười, "Ngươi cứ đưa cho nàng, nàng mở ra thì sẽ hiểu… được rồi, ta còn có việc, đi trước , hẹn gặp lại!"

Anh nói xong, cũng không quay đầu lại tiêu sái bước đi.

Nàng nhìn theo thấy bóng anh đã khuất xa chỗ ngã rẽ, mới lặng lẽ mở gói quà anh vừa đưa, bên trong hiện ra một cái hộp nhựa khá nặng.Hộp hình tròn, màu hồng, nàng nhìn tới nhìn lui cách nào cũng thấy giống cặp lồng đựng cơm hay hộp đựng đồ ăn trong lò vi sóng.

Luân Hồi Ngàn Năm, anh đưa cặp lồng cơm cho nàng làm cái gì? Chẳng lẽ là bên trong cặp lồng có huyền cơ?

Nàng thật cẩn thận mở nắp hộp, một mùi hương rất thơm của đồ ăn tỏa đến, nhìn vào bên trong nàng thấy trong hộp đựng đầy thịt nướng …

Từng miếng thịt mỏng manh, da vàng rượm, mặt trên còn được người nào đó làm đẹp bằng vài miếng rau thơm xanh biếc, làm cho người ta vừa nhìn vào đã muốn ăn.

Nàng thuận tay cầm một miếng thịt nhỏ bỏ vào miệng, chậm rãi nhấm nháp.

Bởi vì chắc anh đi đường khá lâu nên món ăn đã nguội lạnh, món ăn tuy không phải là khẩu vị của các nhà hàng danh tiếng, nhưng mùi vị rất đậm đà, mêm nếm vừa phải rất ngon miệng.

Nàng đứng yên lặng tại đó, trên tay ôm hộp thịt nướng anh vừa đưa, ký ức ùa về, mặc kệ mọi người tấp nập lướt qua nàng vẫn lặng lẽ đứng như cột đá!

Dần dần, trước mặt nàng mọi thứ biến thành hình ảnh trắng đen, giống như phim nhựa điện ảnh, chỉ có đoạn đối thoại quen thuộc kia lại hiện lên …

"Mỳ ăn liền tất cả đều có chất bảo quản, ăn nhiều ngươi có cơ hội biến thành xác ướp ,nghe thấy chưa?”

"Không có biện pháp, ai kêu ta không biết nấu ăn, lại là chỉ có mỗi một mình a!"

"Về sau có cơ hội, sư phụ sẽ nấu cho ngươi ăn, ngươi muốn ăn cái gì?"

"Oa ,ta thích thịt nướng!"

Nước mắt nàng không hề báo tự động rơi xuống, toàn thân trống rỗng đến khi được một bàn tay to nhẹ nhàng đỡ lấy nàng.

"Như thế nào? Rất khó ăn sao?"

Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt mờ mịt mông lung,chỉ thấy Luân Hồi Ngàn Năm mỉm cười khẽ nói.

Nàng vội khịt khịt mũi, chật vật mĩm cười, "Ăn được lắm, chỉ có điều hơi cay một chút."

"Vậy đừng ăn, ném đi! Ta làm lại một lần nữa cho ngươi..." Luân Hồi Ngàn Năm nói xong, định đoạt lấy cặp lồng trong tay nàng.

Nàng nhanh chóng ôm cặp lồng vào lòng, kêu lên: "Ngươi đã cho ta rồi là của ta, không cho ngươi lấy lại đâu!"

Luân Hồi Ngàn Năm ngẩn người, bỗng tươi cười, nụ cười của anh quả là rất ấm áp như ánh mặt trời.

"Rốt cục ngươi cũng thừa nhận ngươi chính đồ đệ của ta sao?"

Nàng mặt bỗng đỏ rần, cố gắng né tránh ánh mắt nóng rực của anh, có chút xấu hổ nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Sư phụ, ngươi không nên giễu cợt người ta như thế!"

Đột nhiên di động trong túi nàng vang lên, nàng vừa nhìn thấy tên người gọi đến bỗng thấy hơi nổi giận.

Hác Hiểu Lôi a Hác Hiểu Lôi! Lúc ta cần ngươi giúp đỡ ngươi lặn mất tích, bây giờ không có chuyện gì cần ngươi thì ngươi lại xuất hiện là sao đây?

Chắc có chuyện gì nữa rồi đây.

Giọng Hác Hiểu Lôi trong điện thoaị rất nhừa nhựa, nàng cũng đoán là nàng ta đã say lắm rồi.

"Dư Xướng Trễ, ngươi biến đi đâu vậy? Lập tức về nhà ngay cho ta!"

Nàng lấy tay che miệng,khẽ xoay đi, đưa lưng về phía Luân Hồi Ngàn Năm thấp giọng nói: "Ta còn đang muốn hỏi nãy giờ ngươi chết ở chỗ nào vậy..."

Bên kia đầu dây nàng nghe hình như có tiếng thủy tinh đỗ vỡ, nàng bỗng nhiên nhớ tới quả cầu thủy tinh “người hâm mộ” tặng nàng trên bàn máy tính, trong lòng không tránh khỏi cảm giác căng thẳng.

"Hác Hiểu Lôi, ngươi có muốn mượn rượu làm càn thì làm ơn ra ngoài quậy đi, đừng ở nhà của ta đập phá này nọ chứ!"

Hác Hiểu Lôi cười khanh khách ở trong điện thoại, càng cười giọng càng lớn, càng cười càngkhiến nàng cả người tóc gáy đều dựng đứng.

"Như thế nào? Bây giờ ngay cả ngươi cũng không muốn quan tâm ta ? Ha ha, ta lại thê thảm đến thế này , sống còn có ý nghĩa gì chứ? ... Ai ngươi nói xem, ta đáng để chúng bạn xa lánh như thế đúng không?"

nàng càng nghe càng có cảm giác lời của nàng ta có điểm gì đó không ổn lắm, vội hỏi: "Ngươi hôm nay sao lạ thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không ?... , ngươi đừng cười nữa có được không,mau nói cho ta biết chuyện gì xảy ra được không!"

"Dư Xướng Trễ..." Hác Hiểu Lôi nói chuyện âm điệu có chút không ổn, kêu xong tên của nàng cũng im lặng không lên tiếng.

nàng gấp đến độ khó chịu , không còn có thể để ý là nơi công cộng nữa, chung quanh có rất nhiều người đi lại xung quah, cố ngăn cổ họng rít khẽ: "Đừng nói vòng vo nữa,ngươi làm ta lo lắng đến chết đi được, ngươi có thể làm ơn nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra được không!"

Hác Hiểu Lôi vẫn im lặng trong chốc lát, bên này đầu dây nàng chợt nghe "Hự" một tiếng , rồi nghe tiếng nàng ta khóc nức nở.

Nàng lập tức bị nàng ta dọa hoảng sợ, không nói được tiếng nào nữa liền nhanh chân chạy ngay ra ngoài cửa sảnh chờ, vẫn đang cố hét lên trong điện thoại: "Ngươi làm ơn đừng đi đâu, cứ ở nhà ch72 ta một chút , ta lập tức trở về ,nếu ta về mà không thấy ngươi, ta sẽ lột da ngươi ra đó, ngươi có nghe thấy tan ói không hả Hiễu Lôi!"

Ra đến cửa, nàng liều mình chặn đại một chiếc xe, ngồi vào vừa định đóng cửa, thì thấy có một bàn tay chặn lại.

Nàng vừa ngước lên nhìn thấy Luân Hồi Ngàn Năm, trong lòng cảm thấy thật có lỗi với anh, bèn lên tiếng: "Thực ngại qúa sư phụ, bạn ta đã xảy ra chuyện, ta phải lập tức về xem nàng ta ra sao ..."

"Không sao." Luân Hồi Ngàn Năm nói xong liền cúi người chui vào xe, nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu của nàng, anh mĩm cười giải thích ngắn gọn: "Ta lo lắng cho ngươi, để ta cùng với ngươi xem thế nào."

Giờ khắc này, nàng cũng không quản được nhiều thứ như vậy , nên nhanh chóng nói địa chỉ cho bác tài và năn nỉ hắn chạy nhanh một chút,vì nàng có việc gấp.

Lái xe liếc nàng qua kính chiếu hậu, chậm rãi than thở nói: "Nhanh, làm sao mà chạy nhanh được chứ? Có cố thế nào thì chiếc xe này cũng chỉ có bốn bánh mà thôi, ngoaị trừ khi ngươi vó thể hoá phép thành sáu bánh a? Còn nữa, chạy qúa tốc độ sẽ bị phạt nặng lắm đó , tài xế chúng ta làm chết làm sống ,đi sớm về tối chỉ kiếm được vài đồng cắc, cũng không đủ nộp tiền phạt!"

Nếu là lúc bình thường, nàng khẳng định sẽ cùng bác lái xe này tranh cãi đôi ba câu, nhưng lúc này nàng hoàn toàn không có tâm trạng để nói? Trong lòng vô cùng rối loạn, vừa nghe những lời này, cơn giận liền bùng phát, vừa định nhảy dựng lên phát tác, đã bị Luân Hồi Ngàn N ngăn lại.

"Bác tài, chúng ta thực sự có việc rất gấp, trong nhà người có người già bệnh tình nguy kịch, chờ chúng ta trở về gặp mắt lần cuối! Bác từng tuổi này rồi chắc cũng xó gia đình, mong bác thông cảm chạy nhanh giùm một chút đi!" Luân Hồi Ngàn Năm nói xong liền móc tuí lấy ra một trăm đồng tiền mặt, đặt trước tay lái.

"Hắc, nói thế nào bây giờ." Bác tài cũng không biết là bị lời nói của Luân Hồi Ngàn Năm làm cảm động, hay là thấy số tiền hậu hĩnh kia, quay đầu nhìn nàng và anh cười cười, có chút ngượng ngùng bĩu môi nói: "Đều là làm người,nhà ai không người già phải không? Được rồi! hai ngươi ngồi cho chắc nha! Nhiều nhất là hai mươi phút nữa, sẽ đến nơi!" Nói xong một chân đạp ga thật mạnhchiếc xe bỗng bất thình lình hơi chồm lên chạy nhanh ra ngoài.

Nàng chưa kịp nói gì thì đầu nàng đã bị đụng mạnh vào vai anh, Luân Hồi Ngàn Năm vội nâng nàng dậy, lấy tay rờ trán của nàng, hỏi nàng có đau hay không?

Nàng vừa ngượng ngùng nói đau, nhưng lại liên tục lắc đầu, Luân Hồi Ngàn Năm hơi hạ thấp người, cánh tay choàng qua trước người nàng, giúp nàng kéo dây an toàn.

Ách, trong nháy mắt, khỏang cách giữa nàng và anh thật sự rất gần, hơi thở của anh nóng ấm vờn trên mặt nàng khiến tim nàng bỗng dưng đập loạn xạ , trong lòng có chút trì độn.

Luân Hồi Ngàn Năm anh giúp nàng thắt dây an toàn xong, lại nhẹ giọng an ủi nàng: "Đừng lo lắng, không có việc gì đâu."

Nàng tâm trạng hỗn độn đến mức không chịu nổi, nỗi lòng vừa dần dần bình phục lại trở nên khó chịu, không biết là bởi là vì điều anh nói, hay còn là vì anh bây giờ thực sự tồn tại rất gần bên nàng,thật là khiến nàng hoảng hốt, người mà nàng đã cảm thấy thân thiết trong trò chơi nay bỗng dưng đang hiện hữu sát bên nàng, thật là một cảm giác ấm áp không thể giải thích bằng lời.