Editor: demcodon

Dì Hoàng nói xong ánh mắt người cả nhà đều sáng ngời.

Từ đường này đã tồn tại mấy chục năm. Sau lại liên tục có người sửa chữa qua, nhưng vẫn là bốn phía lọt gió. Nhưng mặc dù là như vậy cũng có một nơi đặt chân, bọn họ cũng không vui để lại cho Sở Từ, không muốn cuộc sống của cô mỗi ngày đều sung sướng.

Nói làm là làm, vào lúc ban đêm dì Hoàng dùng sọt nhỏ đựng mấy quả trứng gà đi về phía nhà thôn trưởng, nói chuyện này với ông một hồi.

Chuyện của Sở Từ vẫn luôn rất nổi tiếng ở trong thôn. Nhưng cô được thôn trưởng cũ bảo vệ, cho nên từ trước đến nay trong đội cũng đều mở một mắt - nhắm một mắt tùy cô tự sinh tự diệt. Nhưng lúc này vừa nghe dì Hoàng nói Sở Từ ngày càng có khả năng, hơn nữa trong nhà còn thêm hai người cũng hiểu được nên chia chút ruộng ra.

Thôn bọn họ xem như nhóm đầu tiên nhận thầu đất, trước đó trong thôn náo nhiệt một thời gian. Khi đó ruộn tốt cũng đều chia hết, những chỗ dư lại phần lớn hơi hoang. Nếu là chia cho Sở Từ sợ là không quá công bằng.

"Thôn trường, Sở Từ rất thích leo núi, cũng quen thuộc với mấy mảnh chân núi kia. Đúng là hơi hoang, nhưng trước kia nó không làm việc nhà nông, chia ruộng tốt ở trong tay nó chỉ sợ cũng sẽ bị đạp hư. Cho nên..." Dì Hoàng cười ha ha nói.

Thôn trường thật ra không suy nghĩ nhiều lắm. Mặc dù ruộng đã chia hết, nhưng đất hoang khác thật sự không hề ít. Bất quá đất này mặc dù là hoang, nhưng không có nghĩa là không trồng ra đồ, chỉ là cần chịu khó thêm một chút thôi. Nếu bây giờ Sở Từ kiên định chịu làm, đây cũng không tính là vấn đề gì lớn.

"Chuyện này tôi sẽ suy xét lại, bà đi về trước đi. Nếu có kết quả tôi sẽ cho người đi thông báo cho con bé Sở Từ kia." Thôn trường nói.

"Ồ!" Dì Hoàng cười tủm tỉm đồng ý.

Vừa nhìn thấy biểu cảm của thôn trường thì bà chỉ biết mọi chuyện đã chắc chắn. Bất quá bây giờ chuyện từ đường kia vẫn không thể nói. Nếu không thôn trường sẽ biết ý đồ thật sự của bà. Đến lúc đó sẽ ảnh hưởng quyết định vừa rồi. Dù sao chuyện này cũng dùng không được bao lâu sẽ ván đã đóng thuyền, bà cũng không nóng nảy.

* * *

Mà lúc này, Sở Từ cũng không biết trong thời gian ngắn ngủi trong lòng dì Hoàng này xoay nhiều khúc cong như vậy, đang bình tĩnh cưa khúc gỗ.

Lần này đang chặt bỏ hai khúc gỗ chất lượng không tệ, nàng chuẩn bị dùng để làm mấy bộ dụng cụ trà. Đến lúc đó lại điêu khắc đơn giản bên ngoài một ít hoa văn là có thể làm cho trọn bộ dụng cụ trà tăng thêm vài phần hơi thở văn nghệ. Thứ này khẳng định sẽ không bán cho người trong thôn, nhưng bên huyện kia hẳn là sẽ có người có thể nhìn trúng.

Đương nhiên, nếu có nguyên liệu dư lại sẽ có thể vẽ ra một ít lược tương đối đặc biệt hoặc là độc nhất vô nhị. Chỉ cần điêu khắc đồ án vui mừng không lo bán không ra.

Buổi tối, Sở Từ đi theo về chỗ ở của Thôi Hương Như nghỉ ngơi.

"Hôm nay em lại trêu chọc con bé Hoàng Lan kia à?" Thôi Hương Như nhìn thấy cô lại nhịn không được hỏi một tiếng.

"Vâng." Sở Từ gật đầu.

"Em đó! Mặc dù chị cũng không muốn nói bậy trưởng bối. Nhưng mẹ chồng chị... dì Hoàng kia, tính bà mang thù. Em đánh Hoàng Lan, còn không biết bà sẽ trả thù em như thế nào. Hơn nữa vừa rồi chị cố ý đi hỏi thăm một chút, có người nhìn thấy bà cầm đồ đi gặp thôn trường, cũng không biết có phải nói bậy về em hay không." Thôi Hương Như nói với vẻ mặt lo lắng.

"Chị Hương Như đừng lo lắng, thôn trường nếu muốn trừng trị em thì trước kia đã ra tay, sẽ không chờ tới bây giờ. Hơn nữa, cho dù ông ấy bất mãn vì Hoàng Lan bị thương cũng nhiều lắm là nói em vài câu, không trở ngại." Sở Từ cười nói.

Thôi Hương Như tưởng tượng, cảm thấy Sở Từ nói cũng đúng.

"Bất quá chị còn phải cám ơn em. Con bé Hoàng Lan kia hôm nay cũng khoe khoang ở trước mặt chị. Nhưng chị không để ý nó thôi. Mặc dù trong lòng rất muốn dạy dỗ nó, nhưng rốt cuộc không quyết đoán bằng em." Mặt mũi Thôi Hương Như tràn đầy vui vẻ, đã không còn cô đơn khi mới vừa ly hôn từ lâu.

Trước kia chị cảm thấy ly hôn chính là trời sập. Nhưng ngày tháng bây giờ ngược lại bắt đầu rãnh rỗi, đều làm cho chị hối hận đã ly hôn trễ.