Editor: demcodon

Bộ quần áo này của Hoàng Lan là chị dâu tương lai Tôn Bách Linh tặng, cô rất quý giá. Hôm nay đặc biệt mặc nó lắc lư trước hàng xóm, ra cửa mấy tiếng trên người ngay cả chút bụi đất cũng không dính. Nhưng bây giờ bị Sở Từ vừa vật một cái váy trong nháy mắt dơ bẩn không nói. Lúc sợ hãi đứng dậy bị nhánh cây bên cạnh kéo đến chỉ nghe một tiếng "rẹt" vang lên. Chiếc váy nhất thời rách một lỗ to bằng nắm tay.

"Mày, mày đền váy cho tao... Anh hai, váy của em hư rồi. Đây là váy mới của em, em mặc kệ đó. Anh kêu nó đền váy cho em đi! Ô ô..." Hoàng Lan nhìn lên, nước mắt lạch tạch rơi xuống, miệng bĩu môi không có một chút ý tốt. Cả người đều bị oan ức chiếm, ngay cả năng lực tự hỏi cũng không có.

Hoàng Lan hình như điên rồi, nghe nói váy là lúc Tôn Bách Linh đi lên huyện mua. Bên thị trấn này căn bản không có người mặc kiểu dáng giống như cô, càng đừng nói trong thôn. Trong tất cả cô gái, cô là người đầu tiên. Mấy ngày trước đó bởi vì anh cả và Thôi Hương Như ly hôn, ngay cả cô cũng bị người ta nói xấu. Cô vốn dĩ dự định mấy ngày nay đều mặc quần áo này làm cho người chế giễu ở sau lưng câm miệng. Ai ngờ được Sở Từ lại âm hiểm như vậy phá hư váy của cô.

Hoàng Lan vừa mở miệng kêu khóc, âm thanh kia vang dội làm cho lỗ tai người muốn điếc. Đặc biệt là lúc cô bắt đầu khóc nhè thì không để ý đến cảm nhận của người khác, vươn tay dơ bẩn trực tiếp sờ vào áo sơ mi trắng mới của Hoàng Kiến Tân, nhất thời để lại vài dấu tay.

Sắc mặt của Hoàng Kiến Tân đều đen. Anh cả đính hôn, chị dâu tương lai mua cho gã và Hoàng Lan mỗi người một bộ quần áo mới, mặt khác còn tặng cho gã một cây bút máy. Mặc dù gã không có lòng hư vinh mạnh như em gái. Nhưng dù sao gã cũng là con người, gã cũng thích ánh mắt hâm mộ của người khác nhìn mình. Đặc biệt là trước kia gã mặc đều là quần áo cũ của anh cả để lại, tự nhiên kém hơn bộ trên người này.

Bây giờ khen ngược, trong lòng em gái không vui lại làm cho gã gặp họa theo. Nếu không kêu Sở Từ đền tiền mua bộ mới chỉ sợ gần đây em gái đều sẽ quấn lấy cô.

"Sở Từ." Hoàng Kiến Tân kêu một tiếng thở dài một hơi, hơi bất đắc dĩ nói tiếp: "Cô đừng có làm ầm lên có được không? Cô cũng không phải không biết tính tình Tiểu Lan thế nào. Tại sao nhất định phải trêu chọc nó? Tôi không muốn cãi nhau với cô. Cho nên tôi hy vọng cô có thể nể mặt tôi, cô nói xin lỗi đi, rồi bỏ tiền mua váy cho nó đi."

Hoàng Kiến Tân nói với vẻ mặt chân thành, thoáng giống như đang nói chuyện với một người quen.

Sở Từ hơi cảm khái với trình độ da mặt dày của chàng trai này. Mặc dù người nguyên chủ cơ thể này thích xác thật là Hoàng Kiến Tân. Nhưng giữa hai người kỳ thật cũng không có trao đổi nhiều. Thậm chí bởi vì nguyên chủ ở mặt tình cảm tình khẩn trương và thẹn thùng, nên cố tình tránh Hoàng Kiến Tân thường xuyên hơn. Nhưng bây giờ dưới biểu hiện này của Hoàng Kiến Tân thật giống như trước kia hai người thật sự rất thân.

Sở Từ không có sở thích coi tiền như rác, đừng nói đến váy này không rẻ. Cho dù chỉ trị giá mấy hào thì nàng cũng không có khả năng sẽ oan ức bản thân.

"Tôi là mẹ cô hả? Cô mua váy cũng bắt tôi trả tiền?" Sở Từ liếc mắt xem thường, miệng cũng không nể tình chút nào.

Hoàng Kiến Tân cố ý biểu hiện ra thiện ý đọng lại ở trên mặt: "Sở Từ! Vậy cô rốt cuộc muốn thế nào? Tôi không phải đã thỏa hiệp với cô sao? Cho dù thái độ vừa rồi của Tiểu Lan không tốt. Nhưng cô còn lớn hơn nó hai tuổi đó, không thể nhường nó sao? Còn nữa, trọng lượng của cô gấp hai lần nó, vật ngã người như vậy vạn nhất vật xảy ra vấn đề gì thì làm sao đây?"

Lúc này Hoàng Kiến Tân thật sự nổi giận, đặc biệt không chịu đựng nổi một cô gái vừa cứng vừa ngang như vậy.

--- --- ---

Chương 87: Không cần phải đền

Editor: demcodon

Sở Từ chỉ cảm thấy bản thân đánh giá cao chỉ số thông minh của Hoàng Kiến Tân. Thậm chí hơi hoài nghi có phải cả nhà này có loại bệnh truyền nhiễm tự cho là đúng hay không.

"Sở Đường, lui về sau." Sở Từ đột nhiên mở miệng nói.

Sở Đường hơi sửng sốt, không rõ lý do nhưng vẫn lui về sau hai bước túm Từ Nhị đi theo.

"Cô muốn làm gì? Sở Từ, tôi thấy cô là vô giáo dục, vừa mới đánh em gái tôi, bây giờ lại muốn đánh tôi hả? Tôi nói cho cô biết, cô đừng tưởng rằng tôi không ra tay đánh con gái! Nếu cô không không nhận sai, đừng trách tôi trở mặt!" Hoàng Kiến Tân nhịn xuống kích động trong lòng mở miệng nói.

Hình thể bây giờ của Sở Từ hơi ốm hơn trước kia. Nhưng vẫn có chút năng lực hù người. Đặc biệt là vừa rồi nàng chỉ dùng tay ném văng Hoàng Lan ra, Hoàng Kiến Tân cũng tận mắt nhìn thấy. Cho nên trong lòng không có khả năng không nhút nhát, càng đừng nói trước mắt bên cạnh Sở Từ còn có thêm hai người con trai. Gã thật muốn động tay khẳng định chỉ có bị đánh.

Không nói trong lòng mặc dù sợ. Nhưng đồng thời vẫn hơi không tin. Bởi vì không có người con trai nào sẽ thích một cô gái bạo lực. Sở Từ cũng không có khả năng bày ra một mặt không hề cố kỵ này cho gã xem. Thậm chí là thực hành với gã.

Hoàng Kiến Tân nghĩ như thế thái độ lại hơi hùng hổ. Thậm chí thấy dáng vẻ nghiêm mặt của Sở Từ không khỏi phiền chán, ma xui quỷ khiến mà giơ tay tát qua.

"Bốp" một tiếng, tay của Hoàng Kiến Tân còn chưa có rơi xuống thì tay Sở Từ lại tiếp đón, người bị đánh cũng là Hoàng Lan.

Nàng cũng không ngốc, đánh Hoàng Kiến Tân có ích lợi gì? Bất quá chỉ là đau vài cái mà thôi. Nhưng Hoàng Lan thì khác, cô gái thích cái đẹp như vậy trên mặt nếu xuất hiện sưng đỏ, chỉ sợ mấy ngày mấy đêm cũng ngủ không yên.

Hoàng Lan bụm mặt trừng mắt, há miệng, có chút không thể tin được. Nước mắt treo ở hốc mắt không rơi xuống, mà trên mặt cũng đau nóng rát: "Mày... mày dám đánh tao."

"Khóc cái gì? Gào giống như đưa tang." Sở Từ khẽ hừ một tiếng nói tiếp: "Tôi cũng chưa nói mình không đánh con gái. Còn nữa, nếu như không muốn tiếp tục bị đánh thì lớn tiếng nói quần áo là chính cô không có mắt làm hư, không cần phải đền!"

"Sở Từ, cô điên rồi!" Hoàng Kiến Tân run lên trong lòng.

Sở Từ cũng không phải không muốn đánh Hoàng Kiến Tân này. Nhưng bây giờ tốt nhất vẫn không nên xuống tay. Dù sao Sở Đường vẫn còn ở đây, nếu nàng xuống tay Sở Đường khẳng định sẽ không chỉ đứng ở đó quan sát. Một khi nhào vào đánh, mặc dù là chỉ bày ra tư thái muốn đánh người thì truyền ra cũng không dễ nghe.

Cậu là học sinh, làm học sinh có nhiều quy định, cũng không bị hạn chế giống như nàng.

Về phần xuống tay với Hoàng Lan lại khác. Hoàng Kiến Tân này nhìn như dũng mãnh, cũng bất quá chỉ là con hổ giấy, cả người yếu ớt giống như tờ giấy. Ánh mắt láo liên, nhìn lên chính là người không có chủ ý lớn, trên miệng làm chủ cho em gái thì được. Nhưng chỉ cần không liên lụy đến chính gã, vậy tuyệt đối sẽ không xuống tay vì Hoàng Lan.

Quả nhiên, chính như Sở Từ suy nghĩ. Hoàng Kiến Tân gân cổ lên tức giận hét, trên tay cũng không nhúc nhích một chút.

Sở Từ lắc cổ tay, coi như không có nghe thấy những lời Hoàng Kiến Tân, nhìn chằm chằm vào Hoàng Lan: "Không có nghe thấy sao? Chẳng lẽ còn muốn bị đánh?"

"Mày dám! Nếu mày lại đánh tao, tao kêu anh hai tao..."

"Bốp!" Lời nói còn chưa nói xong lại một cái tát rơi xuống.

"Trái phải đối xứng mới tốt." Sở Từ cười một tiếng: "Tuổi này của cô làn da là mềm mại nhất. Làn da này nếu có thể lột xuống làm trống da người, âm thanh gõ ra nhất định càng dễ nghe. Bây giờ nếu như bị tôi đánh hư thì đáng tiếc. Cô nói có đúng hay không vậy em Hoàng Lan?"

Sở Từ vừa nói vừa cười, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, tươi đẹp như ánh nắng.