Editor: demcodon

Nhắc đến Hoắc thần tiên, Sở Từ không khỏi xoa trán.

Ông lão này không muốn nàng xuất đầu lộ diện vì tiền. Mặc dù ở rất nhiều chỗ ông lão mạnh hơn ông Sở không biết bao nhiêu lần. Nhưng nhược điểm duy nhất chính là ông làm việc quá mức truyền thống, cảm thấy mục tiêu lớn nhất của con gái là giúp chồng dạy con. Cho nên dạy y thuật cho nàng cũng chỉ có mấy tháng. Nhưng ngoài trụ cột thì dạy nhiều về bệnh phụ nữ, thường là có liên quan đến phụ nam nhất quyết không cho phép nàng học, nói là sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng.

Điều này cũng đúng, nhưng nàng luôn không thích bị người khá hạn chế cuộc sống. Cho nên chỉ có thể lén lút học một mình, bị Hoắc lão gia phát hiện mấy lần. Sau đó bắt đầu tăng thêm độ khó trong việc học tập của nàng. Trong thời gian bốn tháng nàng học được nhiều hơn người học nghề bình thường trong một năm.

Y thuật gà mờ, cộng thêm những bài thuốc của sách Phúc Duyên. Bây giờ cò mạnh hơn những bác sĩ bình thường.

Nhưng Hoắc thần tiên mặc kệ nói như thế nào đều là ân sư dạy nghề của nàng. Trước kia, sư phụ ngang hàng với cha mẹ. Bình thường cà lơ phất phơ thật rakhông sao cả, nhưng vào lúc mấu chốt nàng là vãn bối vẫn là rất tôn trọng...

"Chị, chị đã đồng ý với Hoắc thần tiên, chỉ có trải qua dịp tết này mà thôi..." Sở Đường vừa nghe đến tên Hoắc thần tiên thì lập tức nghĩ tới, vội vàng nói.

"Có câu nói gọi là tướng không chịu nghe theo ngoài quân lệnh. Thầy chỉ là nóng nảy như vậy thôi. Chờ qua tết, chị nghĩ cách lừa Hạnh Quả đến, thầy khẳng định sẽ nộp vũ khí đầu hàng." Ánh mắt của Sở Từ chợt lóe, cười tủm tỉm nói.

Sở Đường nhếch khóe miệng, Hoắc thần tiên thật sự là đáng thương, ba ngày hai bữa đều bị Sở Từ đe dọa. Vốn dĩ là người đơn giản lại bị buộc đi theo chị nhà cậu cùng kiếm tiền, vì tích góp của hồi môn cho cháu gái Hạnh Quả. Nhưng Hanh Quả sang năm cũng mới 7 tuổi, có phải quá sớm hay không.

"Sau khi em trở về phải nói với ông Hoắc như thế nào? Trước tiên gạt à?" Sở Đường hơi khó xử.

"Ai kêu em trở về? Em cứ ở huyện đi, chỗ này em còn có bạn học. Bình thường cũng có thể giao lưu trao đổi với bọn họ nhiều hơn." Sở Từ nhíu mày, vẻ mặt đột nhiên hơi nghiêm túc, lại nói tiếp: "Đúng lúc, chị có chuyện muốn thương lượng với em..."

Sở Đường vừa thấy Sở Từ nghiêm túc như vậy, trong lòng nhất thời căng thẳng, vội vàng lên tiếng ngoan ngoãn cúi đầu nghe.

Mấy tháng nay cậu phát triển nhanh chóng, hiện giờ đã cao hơn Sở Từ không ít. Làn da cũng không xấu và vàng như trước kia, trên người có thêm chút thịt, nhìn qua bắt đầu có chút nam tính.

"Xưởng trong nhà chị chuẩn bị tương lai để cho chị Hương Như quản lý một thời gian. Chờ chị ấy có thể quản lý công nhân thì mượn cơ hội chia chút tiền hoa hồng cho chị ấy. Bất luận tương lai phát triển trở thành dạng gì chị ấy đều có một phần. Tương lai nếu chị ấy tái hôn, cũng có thể tự tin. Mặc dù xưởng là một tay chị xử lý, nhưng dù sao em là trụ cột của nhà chúng ta..."

"Ngừng lại! Chị, trụ cột cái gì, em còn cảm thấy chị là bầu trời trên đầu em đó." Sở Đường trừng mắt nhìn: "Xưởng của chị muốn làm gì cũng được. Chị Hương Như trước kia giúp chị rất nhiều, bất luận chị muốn báo đáp như thế nào em cũng không có ý kiến."

"Vậy là tốt rồi." Sở Từ nhếch miệng cười.

Tính tình của Thôi Hương Như làm cho người ta hơi nhọc lòng, nhưng cũng quá yếu ớt, cũng may sau khi ly hôn cũng trưởng thành hơn một chút. Bây giờ nàng ở lại huyện một thời gian cũng cho chị Hương Như cơ hội rèn luyện.

"Nhưng... em ngược lại cảm thấy còn có một người càng cần có báo đáp..." Sở Đường hơi do dự vẫn là nói.

Sở Từ sửng sốt: "Ai?"

"Anh Từ đó? Chị à, chị cũng quá nhẫn tâm rồi. Anh Từ giúp chúng ta rất nhiều, anh ấy cũng có công việc của mình. Nhưng một khi chị có việc thì lập tức đến giúp đỡ. Hơn nữa chị không phải nói cho em biết, tiền xây nhà mới của chúng ta phần lớn là anh ấy bỏ ra sao? Mặc dù đó là bởi vì bồi thường cho Từ Nhị. Nhưng em cảm thấy hai anh em bọn họ vẫn tách ra tính mới tương đối tốt."