Lam Duê muốn đích thân đi, tất cả mọi người phản đối.

Lấy thân thể hiện giờ của cô, nếu như đi thật, sẽ nguy hiểm biết bao nhiêu, nếu như Lăng Ngạo biết được, nhất định cũng sẽ không đồng ý.

"Chị hai, nói thế nào thì trong tay anh hai cũng có nhiều người như vậy, chị tùy tiện điều ai đi cũng được, thật ra thì chị không cần phải tự mình đến đó. Huống chi, thân thể hiện giờ của chị thật sự không thích hợp để đến những nơi nguy hiểm như thế, anh hai tuyệt đối sẽ không cho phép đâu! Chị hai!”

"Chị hai, anh hai không có việc gì, chỉ cần cho người đến trợ giúp là được rồi, chị không nên….”

"Không!" Lam Duê lạnh lùng cắt đứt mấy lời nói của bọn họ, đứng thẳng dậy, lấy tay nâng hông của mình: “Chồng của tôi, dĩ nhiên tôi phải đích thân đi đón anh ấy trở về!"

Không phải cứu, mà là đón!

Mặc dù đều có hàm ý là mang Lăng Ngạo trở về, nhưng ý nghĩa giữa hai chữ này có sự khác biệt rất lớn.

Lăng lão ông cau mày, không đồng ý lắc đầu: "Không được, Lam Duê, chúng ta đều biết năng lực của con, nhưng con cũng nên nghĩ đến thân thể hiện giờ của mình một chút. Chưa kể đến hai chân và cổ của con không thể chịu nặng trong thời gian dài, huống chi bây giờ con đã mang thai hơn tám tháng. Lam Duê, việc đầu tiên con phải nhớ đó là, con là một người mẹ, còn là vợ của Lăng Ngạo. Vào tình huống này, việc đầu tiên con nên làm là suy nghĩ cho đứa bé trong bụng. Lam Duê, con đi đâu......"

Không đợi Lăng lão ông dứt lời, Lam Duê đã lướt qua mọi người, trực tiếp đi về phía cửa.

Đối mặt với tiếng gào thét của những người sau lưng, Lam Duê đưa lưng về phía bọn họ, thản nhiên nói: "Bọn chúng là con của Lam Duê và Lăng Ngạo, nếu như ngay cả cha của mình cũng không cứu được, muốn bọn chúng ra đời có ích lợi gì!”

Giọng nói lạnh lẽo như băng, không chút tình cảm, khiến tất cả mọi người bất giác giật mình, ngây ngốc nhìn vào bóng lưng thẳng tắp của cô.

Lăng lão ông há to miệng, thẫn thờ nhìn Lam Duê cùng với Vân Thanh đi ra khỏi cửa chính của nhà họ Lăng.

"Ùng ùng!"

Cánh quạt của máy bay trực thăng mang theo tiếng gầm rú khổng lồ, khiến mọi người nhà họ Lăng theo bản năng đi tới phía trước cửa sổ, nhìn chiếc máy bay trực thăng kiểu mới với tông màu xanh biếc bay thẳng về phương xa.

"Ông nội!"

"Cha!"

Mọi người nhà họ Lăng la toáng lên, trong giọng nói đều mang vẻ nóng nảy, tại sao lại để Lam Duê đi như vậy, thân thể của cô ấy bây giờ không thích hợp, mang thai tám tháng, lại còn là ba đứa bé, cơ thể này…..

"Ai, bọn trẻ bây giờ, thế nào lại chẳng thèm nghe lời người già nói! Không lẽ ta thật sự rất già sao? Chậc, chờ bọn chúng trở về, ta phải dạy dỗ bọn chúng thật nặng, làm sao lại xem lão già này như không khí thế hả!”

Không để ý đến người nhà họ Lăng, Lăng lão ông lẩm ba lẩm bẩm một mình, sau đó cứ như vậy ngồi vào ghế sofa.

Mấy người nhà họ Lăng hai mặt nhìn nhau, hình như cụ ông chẳng khẩn trương chút nào.

Nhưng mà bây giờ ngoại trừ tin tưởng Lam Duê, bọn họ cũng không có đủ khả năng để ngăn cản cô.

Nữ đương gia hắc đạo khiến cho người ta vừa nghe danh đã sợ vỡ mật, khí thế này mới thật sự là Lam Duê.

Dịu dàng ưu nhã sống ở nhà họ Lăng một thời gian dài như vậy, đây chỉ là hình ảnh tượng trưng, cũng chỉ là giả.

"Lăng Tiêu, con đi xử lý một chút, dù sao động tĩnh cũng lớn như vậy, dẫn đến sự chú ý của những người đó thì không xong!"

"Dạ, ông nội!"

***

Trên máy bay trực thăng, Lam Duê lắng nghe thông báo liên tục truyền tới, đôi chân mày thanh tú vẫn nhíu lại thật chặt.

Là tập đoàn Fiennes sao?

Có khả năng không?

Hình như ngoại trừ bọn họ ra, không còn ai có đủ khả năng ấy nữa.

"Lam chủ, hay là chúng ta đừng chạy đến bên phía Lăng thủ lĩnh vội!”

Vân Thanh ngồi cạnh phi công, nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi.

Vậy mà, trả lời cô chỉ là ánh mắt lạnh lẽo của Lam Duê.

Vân Thanh xụ mặt, cô biết Lam Duê vẫn còn đang giận việc bọn họ giấu diếm một chuyện quan trọng như vậy. Bất đắc dĩ quay đầu lại, xem ra, cô ấy không thể nào nguôi giận trong thời gian ngắn được.

Lúc này Vân Thanh vẫn còn có chút lo lắng, mặc dù trước đó đã khám thai toàn diện, rõ ràng là cách ngày sinh dự tính còn đúng nửa tháng, nhưng chuyện lần này lại đến quá đột ngột, khiến người ta không kịp dự liệu. Hy vọng lần này trong cái rủi có cái may, Lam chủ không gặp chuyện gì mới phải.

"Bảo Vân Vũ và Vân Lãng đến trước trợ giúp, năm chiếc máy bay tàng hình yểm trợ, mười chiếc máy bay chiến đấu lắp đạn, làm mũi tấn công chính! Bất luận là như thế nào, tôi muốn Lăng Ngạo còn nguyên vẹn hiện ra trước mặt của tôi!”

Đương lúc Vân Thanh cho rằng Lam Duê sẽ không trả lời câu hỏi của cô, Lam Duê bất thình lình mở miệng. Trong giọng nói mơ hồ ẩn chứa sự tàn nhẫn, khiến người ta kinh ngạc.

Món nợ của Lam Triệt, cô sẽ đòi lại, nhưng không phải hiện tại.

Điều cô phải làm vào lúc này, chỉ là mang Lăng Ngạo, chồng của cô, cha của con cô, nguyên vẹn trở về.

"Dạ, thuộc hạ hiểu!"

Vân Thanh gật đầu, bắt đầu sắp xếp từng bước.

Những việc khác, tin rằng với sự am hiểu của Vân Trạch về Lam Duê, cùng với đầu óc tinh tế của anh ta, dĩ nhiên là đã bố trí xong đâu vào đấy.

Vân Thanh biết, Lam Duê muốn tiến vào bên trong vòng vây, cô muốn chạy đến bên cạnh Lăng Ngạo, như vậy mới có thể yên tâm. Nếu như không ngăn được, vậy thì cố hết sức một lần đi.

Cũng không biết cái tên Âu Liêm kia bây giờ chết chưa, nếu như chết, không phải là quá ngu ngốc rồi sao?

Được, nếu như cứ chết một cách đơn giản như vậy, cô nhất định sẽ kéo anh ta ra ngoài vụt cho mấy roi!

***

Phía bên kia Âu Liêm đang chặn đường tấn công, bất chợt run rẩy toàn thân.

"Âu thiếu gia?"

"Không có việc gì!"

Âu Liêm run lẩy bẩy, có lẽ do bị kích động, dù sao cũng lâu rồi không được đánh một trận hoành tráng thế này.

Không thể không thừa nhận, đây không phải là người của gia tộc Andrew, công kích với mật độ dày như vậy, gia tộc Andrew làm không được. Không phải Nathan Andrew không có thực lực, mà là ít khi bọn họ gây nên động tĩnh lớn như thế. Mức độ tàn nhẫn, nếu so với Andrew thì mạnh hơn rất nhiều.

Có lẽ giống như Lam đương gia và thủ lĩnh đã nói từ trước, tập đoàn Fiennes, không phải là thế lực có thể khinh thường.

Có thể chỉa mũi vào thời điểm ngũ đại thế lực đang cân sức ngang tài, dằn xuống, khiến gia tộc William và Raymond từ từ tan rã, thậm chí có lần còn kéo cả gia tộc Andrew về phe bọn chúng, người như vậy, rốt cuộc đang suy tính điều gì?

Một năm này thật đúng là xảy ra quá nhiều chuyện, so với những năm trước gộp lại còn hơn gấp mấy lần, thật là có chút…..khuấy động lòng người mà!

"Âu thiếu gia, phe ta bị bắn rơi bốn chiếc máy bay chiến đấu rồi!"

Trong khoang điều hành, Âu Liêm nhìn lên trời xanh mây trắng phía bên ngoài, gương mặt đóng băng cứng ngắc.

Dầu gì cũng là những người do một tay bọn họ đào tạo, chết ở một nơi không đáng bỏ mạng như vầy, trong lòng ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy hơi khó chịu.

"Yểm trợ quân hạm chính, bảo vệ thủ lĩnh!"

Những người đã tử vong, bây giờ không phải thời điểm thương tiếc, yên tâm, bọn họ nhất định sẽ bảo vệ thủ lĩnh yên ổn trở về.

**

“Chậc chậc, tại sao những người đó lại ngoan cố thế chứ, như con gián đánh hoài không chết! Cực kỳ vô nghĩa, thế này xem ra, cái vị đế vương hắc đạo kia cũng không có gì ghê gớm!”

Bên trong quân hạm của kẻ địch, Liz tóc vàng với tấm áo choàng trên người, nhìn lên màn ảnh theo dõi tình hình chiến đấu bên ngoài, gương mặt chẳng có vẻ gì gọi là thú vị.

Sớm biết vô nghĩa như vậy, chi bằng hắn ở lại trong tòa thành trông chừng Lam Triệt của hắn còn hay hơn.

Ngõa Nặc liếc nhìn Liz với vẻ khinh thường: “Nếu anh ta được gọi là đế vương hắc đạo, dĩ nhiên có điểm hơn người. Đừng quên, còn có một người song hành cùng đế vương Lăng Ngạo, với danh xưng Tiếu Diện Hổ*, Lam Duê đấy?”

*Tiếu diện hổ: nham hiểm, khẩu phật tâm xà.

Nghe đồn, đối với kẻ địch, Lam Duê càng cười đến rực rỡ bao nhiêu thì thủ đoạn càng tàn nhẫn bấy nhiêu. Đến tận bây giờ, chưa một ai có thể khiến cho cô ta để lộ ra vẻ mặt tức giận thật sự.

Theo như những gì đại nhân đã nói, bọn họ kỳ thực không nên lơ là.

Hai người kia, tuyệt đối không phải là kẻ dễ bắt nạt.

"Thôi đi, cậu nói đùa gì chứ?" Liz cười khẩy: “Cậu quên rằng cái cô Lam Duê kia bây giờ bản thân mình lo chưa xong, còn có thời gian để ý đến sự sống chết của Lăng Ngạo sao? Ngược lại tôi rất muốn biết, tình cảm giữa bọn họ sâu sắc đến cỡ nào? Mang thai hơn tám tháng, ai lại sẵn sàng mạo hiểm một thây hai mạng chứ? Sự kết hợp của hai người bọn họ, chẳng qua là vì lợi ích cá nhân mà thôi, hai người này thật sự có tình cảm sao? Ha ha, đừng kể chuyện cười.”

Người như bọn họ, nói đến chuyện tình cảm, buồn cười chết đi được.

Có thật thế không?

Coery Lạc loáng thoáng cảm thấy không phải như vậy, hai người kia tuyệt đối không phải là người chỉ vì lợi ích cá nhân mà hy sinh cả tình cảm của mình.

Chỉ mới mười mấy tuổi mà bọn họ đã có thể ngồi vững vàng trên vị trí chủ nhân gia tộc, khuếch trương thế lực, mang hai gia tộc vốn không quá nổi danh trên thế giới lên đến tột đỉnh. Hai người như vậy, sẽ vì một chút lợi ích cỏn con mà hy sinh hạnh phúc cả đời?

Hắn tuyệt đối không tin.

Song, rất nhanh sau đó, trận phản công bắt đầu nổ ra, trên thực tế, chẳng những đội hình tác chiến hay là vị trí tấn công, tất cả đều có thể gọi là hoàn mỹ.

"Này, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Bị đối phương bất thình lình đánh úp từ hai mặt, khiến Liz vừa mới dẩu môi coi rẻ, lập tức trừng to đôi mắt nâu đượm vẻ khó hiểu.

"Đây chính là như lợi ích cá nhân mà cậu nói đó! Liz, bà xã của người ta đánh tới cửa rồi!" Ngõa Nặc cười nhếch mép, đáy mắt hiện rõ vẻ xem thường. Một tên biến thái, suốt ngày giẫm lên trên đầu của hắn, đúng là coi trời bằng vung.

Corey Lạc đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, bắt đầu điều chỉnh vị trí tác chiến.

Không thể không nói, hai người này rõ ràng còn chưa chạm mặt, nhưng khi tác chiến lại có thể ăn ý đến dọa người, giống như đã diễn tập qua rất nhiều lần.

Người như vậy, sẽ không có chút tình cảm gì, chỉ lạnh lùng kết hợp với nhau vì lợi ích thôi sao?

Chớ có nói đùa!

Lấy quân hạm chính của Lăng Ngạo làm trung tâm, vùng hải vực này đã bị tách ra, thành chiến trường giằng co cả hai bên.

Quân hạm của Lam Duê cũng không tiến vào vòng vây chiến đấu mà dừng ở phía bên ngoài nhất, lạnh lùng nhìn tình hình chiến sự cách đó không xa.

Chiếc quân hạm màu trắng bạc ở giữa là nổi bật nhất, bị một đoàn quân hạm khác vây quanh, rõ ràng đang rơi vào thế cục bất lợi.

"Thật đúng là nhếch nhác!"

Lam Duê cười lạnh, vì đang mang thai, cô vẫn mặc nguyên bộ quần áo bà bầu như trước. Hai tay chống lên lan can quân hạm, giơ tay che chắn ánh nắng mặt trời, nhìn lên khói lửa ngút trời cách đó không xa, lắc đầu liên tục.

Cô còn chưa kịp đọ sức một trận oanh liệt với Lăng Ngạo một phen, làm sao mà mấy người này lại thích thò chân vào giữa như vậy?

Hay là nói, cô chỉ kết hôn, vừa mới mang thai mà thôi, liền bị người ta xem thành người chết rồi?

Cảm giác như thế thật là không tốt chút nào!

Ý lạnh dần tan đi trên gương mặt xinh đẹp hơn người, đôi mắt cong lên như vầng trăng lưỡi liềm, nụ cười thâm sâu, chứng minh tâm tình đang rất tốt của cô.

Nhưng chỉ là vẻ bên ngoài!

Vân Thanh và bọn người nhà họ Lam nhìn thấy nụ cười như vậy, sống lưng không khỏi dâng lên một cỗ lạnh lẽo.

Xem ra xong rồi!

Lam chủ, tới thật......

~Hết Chương 91~