Thời điểm Lam Duê trở lại Las Vegas, đã là ngày sáu tháng mười.

Mặc dù đương gia là cô đi đào mỏ nhà người ta những mười ngày, nhưng mà mọi chuyện trên dưới, đều đã được Vân Trạch thu xếp đâu vào đấy.

Ngược lại, thái độ của Vân Thanh có chút kỳ quái!

Bộ dạng xa lánh kiểu này, thật khiến cho cô cảm thấy buồn cười.

"Vân Thanh, hình như mình trở lại khiến cậu không vui?” Khẽ chạm môi lên tách cà phê, Lam Duê vừa nhìn tài liệu trong tay, vừa chậm rãi nói.

Nhưng tiếc thay, Vân Thanh căn bản không thèm để ý đến cô.

Thấy thế, Lam Duê ngược lại cũng không tức giận, vẫn tiếp tục lật xấp tài liệu trong tay, mấy ngón tay phải còn lại gõ nhịp nhàng xuống mặt bàn, âm thanh êm ái vang lên trong phòng: “Đã như vậy, cậu trở về bệnh viện của cậu ở đi! Không có sự đồng ý của mình, không cần xuất hiện trước mặt mình nữa!”

Mặc dù giọng điệu có vẻ ôn hòa, nhưng mà người bên cạnh cô vừa nghe cũng biết, đây là cô đang không vui rồi!

Tuy rằng không biểu hiện rõ ra bên ngoài, nhưng Vân Trạch và Vân Thanh không có ngốc.

“Lam chủ, vết thương của người đã lành chưa?”

"Ơ? Vân đại tiểu thư vẫn còn biết quan tâm đến vết thương của tôi? Điểm này có chút không đơn giản!”

Mở ra hộp kính mắt để ở một bên, Lam Duê lấy cặp kính gọng vàng đeo vào.

Chiếc mắt kính này chỉ dùng để ngụy trang, dẫu sao thì thị lực của cô vẫn còn rất tốt. Chẳng qua là theo thói quen quan sát người khác qua một tầng thấu kính mà thôi.

“Tôi cho rằng, hiện tại cậu đã đứng hàng trên tôi rồi! Vân Thanh, là thế này phải không?"

Địa vị của mỗi người, cho dù bình thường có thể chơi đùa cười giỡn, nhưng làm sao đi nữa cũng không thể thay đổi thân phận của bọn họ.

Tuy rằng Lam Duê đối với bốn vị hộ pháp bên cạnh mình có thái độ tùy ý, nhưng điều này không có nghĩa là cô không nghiêm khắc, dung túng cho bọn họ tự tiện làm loạn.

Vân Thanh lần này hiển nhiên là có hơi quá!

"Vân Trạch, chuẩn bị một chút, chiều nay lập tức lên đường đi Nam Phi!"

Đứng lên, Lam Duê trực tiếp đi lướt qua Vân Thanh đang đứng ở một bên, rời khỏi phòng.

"Tốt quá, không có việc gì rồi!"

Mới vừa nãy Lam chủ chỉ là đưa ra cảnh cáo, ví như muốn cô đi thật, thì trước khi rời khỏi đã không yên lặng như vậy!

***********************

"Vân Trạch, tin tức của anh có chuẩn xác không? Tôi vẫn cảm thấy chuyện bên Nam Phi, có chút không đơn giản!"

"Trái lại rất chính xác, tuy nhiên vẫn có một số yếu tố không xác định được! Thế nhưng Lam chủ cũng đã nói rồi, bất luận như thế nào, chúng ta cũng phải đem lô quân hỏa ấy trở về an toàn. Lần này chúng ta bị hẫng tay trên như vậy, đã là một thiếu sót lớn! Tuyệt đối không thể có lần sau!"

"Tôi hiểu! Vân Lãng, Vân Vũ đâu?"

"Hiện tại bọn họ đang vận hành thử máy bay chiến đấu, lần này nhất định không thể để xảy ra một chút sơ xuất nào!”

"Ừm!"

Lam Duê khẽ đưa tay đẩy gọng kính hơi trượt xuống sống mũi, gương mặt không duy trì nổi nụ cười khi nhìn thấy người đàn ông bất ngờ xuất hiện ngay trước mắt cô.

Không phải anh ta đã đi rồi sao? Như thế nào lại còn ở chỗ này?

Lăng Ngạo đứng ở cách đó không xa, lạnh lùng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, anh hiểu rõ cô, cũng như cô hiểu tường tận về anh.

Với tính cách của cô, một khi đã quyết định chuyện gì, thì nhất định sẽ tiến hành trong thời gian sớm nhất! Đây cũng là do lúc máy bay đang chuẩn bị cất cánh, anh bất thình lình nghĩ tới.

"Lam Duê, có phải em lại xem lời nói của anh như gió thoảng bên tai nữa không?”

"Nếu đã đến đây, hà cớ gì phải nói mấy lời vô nghĩa như vậy?"

Bực mình khoát khoát tay, Lam Duê trực tiếp đi lướt qua anh, tính đi vào một gian phòng khác, liên lạc với mọi người ở đại bản doanh một chút. Chỉ là, mới vừa lướt qua, trong nháy mắt, cổ tay liền bị túm lại, xoay một vòng, cả người liền bị áp sát vào tường.

Đối diện với gương mặt lãnh khốc gần trong gang tấc, Lam Duê chỉ đơn giản là ngẩng đầu lên thách thức: “Lăng Ngạo, hình như anh đã quên, đây là địa bàn của nhà họ Lam! Không còn là hòn đảo nhỏ kia của anh!”

Đôi chân mày nhíu lại thật chặt, đối với thái độ trước sau không đổi của cô, rõ ràng cho thấy anh rất không vui.

Người phụ nữ này!

"Lam Duê, em tính đổi ý rồi hả?"

"Khi em làm việc, chưa bao giờ biết đến cái gì gọi là hối hận!"

"Như vậy, thái độ hiện tại của em là có ý gì?"

Lam Duê cắn răng, chẳng lẽ là bởi vì đoạn đối thoại giữa anh và cô ở trên máy bay sao?

Cô lại bị bức hôn rồi!

Nếu để cho ông nội và mọi người biết, không biết sẽ rơi vào hoàn cảnh gì!

"Bởi vì anh muốn chúng ta kết hôn với nhau? Lam Duê, anh cho rằng em sớm đã nhận thức được, bản thân em chỉ có thể thuộc về một mình anh! Kết hôn chẳng qua chỉ là một trong những phương thức, để cho những kẻ khác không dám ngấp nghé mơ tưởng đến em!”

Hiếm khi Lăng Ngạo sẵn lòng giải thích rõ lý do như vậy!

Tâm tình hơi dễ chịu hơn được một chút, giờ lại càng thêm bất mãn, đây là phương thức cầu hôn gì?

Mặc dù cô không phải là loại phụ nữ hay mơ mộng, mong chờ một màn cầu hôn lãng mạn không thực thế, nhưng mà phương thức này không khỏi có hơi khó coi chứ?

"Đến lúc đó rồi hãy nói!"

Hiện tại cũng không phải là lúc nói đến chuyện này, túm lấy tay anh, hai người trực tiếp đi về một phía.

Âu Liêm phía sau có loại kích động ôm đầu cười khúc khích, thủ lĩnh, phương thức cầu hôn của người cũng thú vị thật!

"Âu Liêm!"

Một giọng nói ôn hòa từ sau lưng truyền đến, không cần quay đầu lại cũng biết là ai! Vị hộ pháp bên cạnh Lam đương gia, dáng vẻ thoạt nhìn không có gì ác ý, nhưng mà đã dấn thân vào giới hắc đạo này lâu như vậy. Làm sao Âu Liêm anh lại không nhìn ra, bên dưới hình ảnh ôn tồn nho nhã kia, là một con người tàn nhẫn, hung ác như thế nào!

Chỉ là, tính tình như vậy, tuyệt đối không cần biểu lộ ra trước mặt đương gia nhà mình là được.

"Vân Trạch, tôi đang định tìm anh, anh biết đó, tôi không thể đi làm kỳ đà cản mũi người ta!"

"Nó cũng phải, tôi cũng có một số chuyện cần anh giúp! Chắc anh không ngại chứ?”

"Dĩ nhiên, dĩ nhiên!"

Cứ như vậy, hai người thân là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh chủ nhân của nhà họ Lam và nhà họ Lăng, cười cười nói nói đi về phía xa…

Nơi nào đó ở Nam Phi.

"Rốt cuộc thì khi nào đám quân hỏa kia mới tới? Chẳng lẽ còn muốn chờ nhà họ Lam đuổi theo sao? Vậy thì toàn bộ công sức trước đó của chúng ta đều đem đi đổ sông đổ bể à?”

Trong một gian phòng mờ tối, màn hình liên lạc, bên trong là hình ảnh rõ nét của William đương gia và Raymond lão đại!

"Lam Duê bị thương, mặc dù tin tức bị phong tỏa, nhưng cũng là sự thật. Thế thì tại sao anh không nhân cơ hội này vận chuyển hàng ra ngoài, chẳng lẽ anh đang tính độc chiếm một mình?”

Người bị che khuất trong bóng tối, cười rộ lên một cái kỳ quái:

“Những thứ đó, cũng chỉ có các người mới để vào trong mắt! Chỉ cần hàng hóa còn ở trong tay của tôi, nhất định Lam Duê sẽ đến đây! Chỉ cần Lam Duê vừa tới, tôi sẽ khiến cô ta ‘có đến mà không có về!”

Có đến mà không có về?

Ánh mắt của hai người trong màn hình đột nhiên sáng lên, vậy thì quá tốt rồi!

"Nếu đã như vậy, thì hàng loạt đám quân hỏa......."

"Lam Duê không còn, toàn bộ nhà họ Lam chẳng phải là của các người hay sao? Không lẽ các ông xác định chỉ muốn một ít quân hỏa này?”

Toàn bộ nhà họ Lam, rất hấp dẫn, dĩ nhiên là có giá trị hơn nhiều so với lô quân hỏa bốn trăm tỷ kia!

Hiệp nghị được thỏa thuận, đôi bên hài lòng bắt đầu chuẩn bị kế hoạch.

Cắt đứt liên lạc, cả gian phòng rơi vào một bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.

"Không chỉ là Lam Duê, những người còn lại, một mống cũng không còn!”

Chẳng qua là không vội, từng bước từng bước, đều sẽ thủ tiêu triệt để!

Lam Duê, tôi chờ cô tự chui đầu vào lưới.......