Lúc bé trở lại văn phòng cũng là lúc anh đã tan họp. Thấy ba, bé lại chạy tới làm nũng.

- Con lại tự ý một mình chạy lung tung đi đâu nữa vậy? Biết vậy lúc sang ba đã đưa con tới trường rồi...

- Ba à, hôm nay con gặp mẹ...

Lời bé nói làm anh giật mình. Ngoài anh ra thì chưa ai gặp được mẹ bé cả.

- Con đã gặp mẹ bao giờ đâu, sao hôm nay lại nhắc đến mẹ?

Có lẽ vì khá bối rồi nên anh nói năng có phần lộn xộn

- Lúc nãy con có gặp một dì trong công ti ba, dì đó đẹp lắm nhưng dì đó giống con lắm, con nghĩ dì đó là mẹ con. Ba, con muốn mẹ, con nhớ mẹ...

Lời nói của bé làm anh xót xa đến tột độ. Bao lâu nay chưa bao giờ bé nhắc đến mẹ, sao hôm nay lại liên tục nhắc mẹ.

- Hôm nay con đã gặp ai, từ từ kể ba nghe ba mới tìm mẹ cho con được.

- Lúc nãy con đi mua nước ở máy bán hàng tự động, con thấy dì đó. Dì đó là mẹ con.

- Dì đó nói mình là mẹ của con hả?

- Không, dì đó không biết con. Dì đó nói có duyên sẽ gặp lại con. Dì đó đi rồi ba ơi.

- Con chưa gặp dì đó bao giờ trong công ti ba sao?

- Lần đầu tiên con thấy dì đó. Ba hay ba cưới dì đó về làm mẹ con nha ba?

Đứa con nhỏ này của anh đã quá đang thương rồi. Sao có thể tùy tiện nhận một người lạ làm mẹ chứ. Cũng phải thôi, đứa trẻ nào cũng khao khát có được tình yêu của cả ba mẹ mà. Bao lâu nay, anh đã yêu thương bé luôn phần của mẹ nhưng làm sao anh có thể thay thế vị trí của người mẹ trong lòng của một đứa trẻ đây?

- Cô đi xem hôm nay con gái tôi đã gặp người nào ở công ti. Có được thông tin vào báo cáo với tôi.

Qua điện thoại, anh ra lệnh cho thư kí. Chỉ nghe có tiếng dạ của cô thư kí. Anh lại quay sang nhẹ giọng với đứa con gái đang ngồi trong lòng anh.

- Đợi ba điều tra rõ ràng rồi tìm mẹ về cho con được không.

- Dạ.

Anh hôn lên trán bé. "Người phụ nữ năm xưa, tốt nhất là em nên xuất hiện đi. Đứa con nhỏ tội nghiệp này thật sự rất nhớ em. Tôi sẽ không quan tâm ngày trước tại sao em lại bỏ con ở lại. Chỉ cần em chịu xuất hiện để con tôi không phải nhớ mẹ nữa thì em muốn điều kiện gì tôi cũng đáp ứng... "Anh suy nghĩ chuyên tâm đến khi điện thoại trên bàn làm việc của anh reo lên

- "A lô, có chuyện gì? "

- "Thưa giám đốc, tôi đã tra ra được rồi. Cô ấy là người hôm nay đến công ti phỏng vấn. Cô ấy chuyên về thiết kế... "

- "Mau mang hồ sơ của cô ấy đến phòng tôi".

Không để cô thư kí nói hết câu, không hiểu sao lúc này ruột gan anh nôn nóng. Cô gái thế nào lại khiến con anh một mực nhận là mẹ.

Sau khi cô thư kí mang hồ sơ đến. Anh vội mở hồ sơ ra xem.

Nguyễn Ngọc Nhiên. 26 tuổi. Tốt nghiệp đại học Harvard...

Đúng rồi. Là cô, cô gái năm năm trước. Nhưng tại sao lại là tốt nghiệp đại học Harvard? Anh cố giữ bình tĩnh hỏi bé

- Đây là người con gặp lúc nãy đúng không?

- Đúng rồi ba. Nhưng mà ở ngoài dì đó đẹp hơn trong hình...

- Ba ơi, dì ấy đến xin việc hả ba? Ba nhận dì ấy đi mà, con muốn gặp lại dì lắm...

Cô bé lại nhỏ nhẹ năn nỉ anh. Chưa bao giờ bé phải năn nỉ anh như vậy. Chỉ cần là điều anh không đồng ý bé sẽ không bao giờ nhắc lại. Nhưng hôm nay lại liên tục nhắc đến cô gái lúc nãy. Người ta nói giữa mẹ con luôn có một sợi dây vô hình gắn kết. Nhưng cô không nhận ra con mình sao? Cũng phải thôi, ngày trước lúc cô bỏ lại cho anh chỉ là một đứa trẻ sơ sinh mà. Giờ con bé đã lớn thế này rồi. Năm năm rồi cô mới quay trở lại với mục đích gì? Vô số câu hỏi được anh đặt ra. Nhưng anh không muốn để con gái mình biết điều mình đang lo lắng.

- Hôm nay ba tan ca sớm, ba đưa con đi ăn gà rán. Chịu không?

- Hoan hô ba.

***

Khi đêm đã khuya, không hiểu sao hôm nay bé lại xách gối sang phòng anh.

- Ba ơi, hôm nay con muốn ngủ với ba.

- Lại gặp ác mộng sao con?

- Hông phải, con không ngủ được.

- Lên đây nào.

Anh vỗ vỗ cái giường ý bảo bé nằm lên. Anh đọc truyện cổ tích ru bé. Sau khi bé đã ngủ say, anh nghe tiếng bé nhỏ nhỏ, hình như bé đang mơ

- "Con nhớ mẹ lắm...mẹ...mẹ ơi"