Khoảnh khắc đó, Khuynh Thành nghe thấy tiếng lòng mình cự tuyệt.

Cô cũng không hiểu mình chập mạch ở đâu, chỉ cảm thấy rất muốn từ chối tới đại học A.

Còn nguyên nhân là gì thì Khuynh Thành thực sự không muốn suy nghĩ nhiều.

"Trưởng phòng... không thể đổi trường khác được sao? Ví dụ như khoa Kinh Tế của đại học Q cũng rất tốt." Khuynh Thành định thương lượng với trưởng phòng Vương.

"Sao vậy, em không thích đại học A sao?"

"Đương nhiên là không, em cảm thấy đại học A quá cao sang lạnh lùng, rất có khoảng cách." Vốn dĩ đại học A là một trường đại học hàng đầu cả nước, những sinh viên có thể thi đỗ đại học A đều là những nhân vật có

Đại học của Khuynh Thành là một trường đại học chuyên ngành truyền thông tốt nhất cả nước, có thể thi vào trường đó ngoài kiến thức chuyên ngành xuất sắc ra, thành tích cũng rất quan trọng, nhưng so với điểm sàn của đại học A thì vẫn không là gì.

Hơn nữa điểm số của đại học A năm nào cũng rất nghịch thiên, không phải là những học sinh xuất sắc thì đừng học thi đậu.

Trưởng phòng Vương bị lời Khuynh Thành nói làm cho bật cười, cố tình nói: "Sao tôi lại không biết đại học A cao sang lạnh lùng? Tôn chỉ của người ta là hòa bình gần gũi."

"Quan trọng là em thấy rằng mình nhiệt tình như lửa, sợ sẽ có xung đột với không khí học tập của đại học A." Trưởng phòng Vương là một người lãnh đạo rất ôn hòa dễ gần vì thế khi Khuynh Thành trò chuyện với ông cũng bất giác trở nên thoải mái hơn, thường hay nói đùa.

"Có điều hôm nay không thể để em chọn được, việc cử em tới đại học A đã được quyết định rồi, cũng đã thương lượng với phòng giáo vụ của đại học A rồi, em không muốn đi cũng phải đi." Trưởng phòng Vương vẻ mặt xem trò vui: "Đi chăm chỉ học tập, đừng để mất mặt đài chúng ta!"

Thực ra, trưởng phòng Vương vẫn còn việc chưa nói với Khuynh Thành.

Tới đại học A để bổ túc kiến thức, ngoài việc giúp cô tăng thêm kiến thức chuyên ngành ra thì cũng là muốn lăng xê cho tiết mục mới.

Tiết mục mới vốn kế hoạch lên sóng từ tuần trước nhưng giữa chừng bị ngừng phát sóng, đương nhiên cũng có người xem thắc mắc, đều tưởng rằng đã xảy ra việc gì.

Tiết mục lùi thời gian phát sóng chắc chắn sẽ có ảnh hưởng, để Khuynh Thành tới đại học A học tập cũng có thể nhân cơ hội này đăng tin tức, thể hiện sự coi trọng với tiết mục này, kéo lại những đánh giá tốt của người xem rồi tính.

Nói tới nước này rồi Khuynh Thành cũng chỉ có thể đồng ý: "Được thôi, vậy em sẽ học nghiêm túc."

"Một tháng tới ngoài giờ lên lớp thì có thể về lại đài, đừng làm lỡ dở công việc của mình." Trưởng phòng Vương căn dặn.

Khuynh Thành gật đầu đồng ý, làm biên tập viên truyền hình là việc không thể lơ là sơ suất, bất luận là giọng nói, diện mạo hay là khả năng ứng biến tại chỗ đều cần phải rèn luyện mỗi ngày, bây giờ tuy đã tốt nghiệp nhiều năm rồi nhưng Khuynh Thành vẫn dậy sớm để luyện tập những kĩ năng cơ bản này.

Làm nghề này cũng giống như các nghề cần đòi hỏi ngoại hình khác, rốt cuộc phải âm thầm đổ ra bao mồ hôi nước mắt thì cũng chỉ một mình mình mới biết.

Ra khỏi phòng của trưởng phòng Vương, Khuynh Thành muốn về nhà chuẩn bị một chút, cô đã rời giảng đường rất nhiều năm rồi, bây giờ về lại cũng có cảm giác mới lạ.

Có điều cô không thể về ngay, rất nhiều người nhìn thấy cô liền vây lại, nhất định đòi Khuynh Thành phải kể lại chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Bữa tiệc của đài truyền hình không phải tất cả mọi người đều tham dự, có một số biên tập, đạo diễn và người chế tác chương trình đều không có thời gian tham gia, nhưng sau khi nghe về chuyện xảy ra đều vô cùng hiếu kỳ.

Khuynh Thành chỉ có thể không mệt mỏi trả lời: "Đó là một sự cố ngoài ý muốn... Mọi người nói Thành Trì sao? Ồ, tôi không thân quen anh ta lắm... Không có, chúng tôi không gặp lại..."

"Khuynh Thành, không phải hôm đó cô đã chú ý tới giáo sư Thành nên mới cố ý cứu anh ta không? Lợi hại đấy." Người nói là người lớn hơn Khuynh Thành mấy tuổi, là hoa đán của kênh giải trí, tiết mục của cô ấy phụ trách dẫn chương trình có tỉ lệ người xem rất khả quan.

"Chị Vi Vi, chị đừng đùa vậy chứ, khi đó em cũng không biết chuyện gì xảy ra...." Khuynh Thành nhìn Vi Vi, ánh mắt chân thành.

Đương nhiên, lúc này trong lòng cô đang nghĩ thầm, cố ý? Chị cố ý cứu một lần đi.

Trong đài truyền hình, Khuynh Thành chỉ có thể được coi là biên tập viên của thâm niên bình thường, vậy mà vừa tới kênh tài chính đã nhận được tiết mục mới, thực ra việc này cũng khiến rất nhiều người có ý kiến sau lưng nhưng trước mắt thì không nói gì.

Khuynh Thành đối mặt với những người này cũng chỉ có thể giả vờ như không biết gì, vẫn mỉm cười chào hỏi chuyện trò.

Cô và Sài Vi Vi không có mâu thuẫn gì quá lớn, vì thế Sài Vi Vi cũng không gây khó dễ cho cô, chỉ nói một câu xong rồi về phòng làm việc của mình.

Cuối cùng cũng thoát được lòng hiếu kỳ của mọi người, Khuynh Thành vội vã bỏ đi, sau đó về chỗ ở của mình.

Vì lí do công việc cô không sống ở nhà nhưng cuối tuần cũng sẽ về nhà.

Căn hộ nhỏ gồm một phòng ngủ và một phòng khách, không gian không quá lớn nhưng đối với người độc thân như Khuynh Thành thì cũng đã đủ, rất ấm cúng.

Đã lâu không về, đồ đạc trong nhà đã phủ một lớp bụi mỏng, mặt sàn cũng toàn bụi bẩn, Khuynh Thành lại phải mất rất nhiều thời gian lau dọn.

Cuối cùng sau khi thu dọn sạch sẽ, Khuynh Thành đã mệt tới mức không muốn cử động.

Cô nằm thườn trên sofa, bất giác cảm thấy nhớ mùi vị những món ăn nọ, tập trung suy nghĩ một lát, Khuynh Thành phát hiện mình không hiểu sao lại thấy nhơ nhớ Thành Trì.

"Xem ra đã bị tài nghệ nấu nướng của anh ta tẩy não rồi." Khuynh Thành lẩm bẩm.

Nghĩ ngợi một lát cô lại không thể không bò dậy tự nấu cơm cho mình, do vai bị thương nên khi làm vẫn có chút bất tiện.

Đợi tới khi xử lý xong tất cả đã là nửa đêm.

Lúc này đây cô mới cảm thấy rằng, thời gian bị thương nằm trong viện thật là tiện lợi.

Sau khi hẹn giờ đồng hồ, sáng ngày hôm sau, Khuynh Thành dậy đúng giờ, rầu rĩ thu dọn đồ tới đại học A.

Cũng may có tàu điện ngầm tới tận nơi, Khuynh Thành không đi trễ.

Mặc dù bây giờ cô đã là biên tập viên trong đài truyền hình nhưng cô cũng không mua xe, còn về nguyên nhân, Khuynh Thành cho rằng vì tắc đường nghiêm trọng quá.

Thời gian kẹt xe trên đường, cô ngồi tàu điện ngầm cũng đủ đi đi lại lại mấy lần rồi.

Huống hồ cô cũng không phải là người nổi tiếng gì, dường như không nhận bất cứ công việc nào ngoài dẫn chương trì, bình thường để mặt mộc khác hoàn toàn với khi lên sóng truyền hình.

Ngũ quan của cô không thực sự nổi bật, thậm chí có phần tẻ nhạt, khi mặt mộc nhìn rất thanh tú nhưng sau khi trang điểm, hình tượng xuất hiện trên sóng truyền hình đủ để khiến người ta nhìn một lần sẽ nhớ mãi.

Khuynh Thành cũng rất thích sự khác biệt trước sau như vậy của mình, thậm chí trong cuộc sống sẽ không bị người khác nhận ra.

Bước vào đại học A, Khuynh Thành mất một lúc mới tìm được tòa nhà giảng đường của học viện Kinh Tế.

Hôm nay cô ăn vận rất nhẹ nhàng, áo gió quần bò kết hợp với một chiếc khăn quàng cổ màu xám nhạt, tóc được cô buộc gọn gàng sau gáy, để lộ gương mặt sạch sẽ, không hề trang điểm, nhìn rất giống như một sinh viên bình thường.

Mặc dù khi đi trong sân trường cô cảm thấy khá ngượng nghịu, bởi xung quanh cô đều là những thiếu niên thiếu nữ chừng hai mươi tuổi, còn cô thì qua vài năm nữa là tới ba mươi.

Khuynh Thành nhìn thời khóa biểu tháng này của mình, từ tiết học cơ bản cho tới cao cấp, toàn bộ đều được dồn hết vào, điều đó cũng có nghĩa là sự nghiệp học tập của cô sắp tới sẽ vô cùng bận rộn.

Hai tiết buổi sáng đều dạy ở giảng đường bậc thang, chắc có thể dung nạp một trăm sinh viên, sau khi Khuynh Thành tìm tới giảng đường liền lặng lẽ chui vào trong.

Khuynh Thành phải lên giảng đường trước sau đó mới tới phòng tài vụ báo danh, dù sao thì đài truyền hình cũng đã trao đổi trước với bên này, cô cũng không sợ xuất hiện việc gì bất ngờ.

Cô nhìn thời khóa biểu, tiết này là kinh tế vi mô.

Nghe có vẻ rất cao cấp.

Đây là môn chuyên ngành của sinh viên học viện Kinh Tế năm thứ hai, vì thế Khuynh Thành đương nhiên cũng ngồi ở dưới cùng, không muốn thu hút sự chú ý của các sinh viên xung quanh.

Có điều sau khi giảng viên của tiết học này bước vào, Khuynh Thành lập tức mặt biến sắc.