Trên đời này có rất nhiều việc có thể được gọi là nghiệt duyên, ngã sấp mặt trên đường ngay trước mắt nam thần, quần áo luộm thuộm tóc tai rối bù đi nhận chuyển phát nhanh thì gặp chồng cũ, tìm đại một gã nào đó buông thả một đêm thì gặp ngay phải cấp trên.

Nhưng tất cả những điều đó đối với Khuynh Thành mà nói đều không phải nghiệt duyên gì cả, nghiệt duyên trong tâm trí của cô chính là bản thân mình chẳng qua chỉ có đi dự một bữa tiệc thôi, sao lại xui xẻo giúp Thành Trì đỡ một dao?

Mấy bóng đèn pha lê trên nóc nhà sáng chói mắt, cảm giác đau thấu xương trên vai khiến Khuynh Thành khóc không ra nước mắt, cô cố gắng mở mắt nhìn về phía Thành Trì, người đàn ông với gương mặt lạnh lùng, tuấn tú lúc này đang ôm chặt cô vào lòng, đường nét bờ môi mím chặt thành một đường thẳng.

Thực ra Khuynh Thành trong lòng biết rõ, Thành Trì chỉ vì việc cô giúp anh chắn một dao nên mới giúp đỡ, nhưng cô không kìm được nghĩ rằng sao mình lại đi cứu Thành Trì chứ? Cô cứu ai mà chẳng được, tại sao lại đi cứu Thành Trì?

Hôm nay vốn dĩ là buổi đấu thầu quảng cáo năm tới của đài truyền hình Kinh Thành, sau bảy tám tiếng cạnh tranh, các doanh nghiệp đứng đầu và quảng cáo phát sóng trong các tiết mục đều cơ bản kết thúc, sau đó đài truyền hình đứng ra tổ chức một bữa tiệc chúc mừng.

Khuynh Thành là biên tập viên một tiết mục mới của kênh tài chính đương nhiên cũng phải tham gia.

Cô không thích tham gia như bữa tiệc như thế này lắm, trong những bữa tiệc linh đình chén tạc chén thù, bao nhiêu dục vọng và lợi ích đều có thể bộc lộ ra trong mắt mỗi người, rồi lại còn phải giữ vững tinh thần đi ứng phó với các lãnh đạo vào các nhân vật tầm cỡ có thể xuất hiện, thông thường sẽ khiến Khuynh Thành cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Nhưng cần tham gia thì vẫn phải tham gia, bữa tiệc hôm nay có quy mô khá lớn, ngoài những biên tập viên, người dẫn chương trình, phóng viên của các tiết mục sẽ tham gia ra còn có lãnh đạo cấp cao bình thường hiếm khi gặp mặt sẽ tham dự, ngoài ra còn có các nhân vật tầm cỡ các giới, nói chung là quy mô rất lớn, vô cùng hoành tráng.

Khuynh Thành vừa nhận tiết mục này vì thế đương nhiên cần cùng cấp trên trực tiếp của mình là trưởng phòng Vương đi mời rượu khắp các bàn tiệc, chí ít cũng phải khiến người khác nhớ mặt mình.

Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục kiểu dáng dài bó người màu đen, nhìn chung khác lịch sự và không quá phần long trọng, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, xinh đẹp và rất thanh tú, cũng không quá phần nổi trội.

Dù sao cô không thuộc vào hàng ngũ những người có kinh nghiệm lâu năm, có chỗ dựa trong đài truyền hình, trang điểm quá rực rỡ sẽ khiến người khác quy chụp làm kẻ có dã tâm.

Thực ra làm nghề nào cũng vậy, sao lại không có chút dã tâm được chứ?

Chỉ có điều có lúc bạn rất muốn trèo cao nhưng vẫn phải cười rạng rỡ nói với người khác: "Mời anh đi trước!"

Đây chính là đạo lý mà Khuynh Thành làm nghề này bao năm qua đã ngộ ra được, nói chung bất luận là khi nào, không phô trương chính là điểm mấu chốt để bảo toàn bản thân.

Uống rượu quá nhiều, cuối cùng Khuynh Thành cũng có chút choáng váng, cũng may trưởng phòng Vương đại từ đại bi tha cho cô, cho phép cô qua một bên ngồi nghỉ.

Khuynh Thành giống như trút được gánh nặng, nhưng vẫn chưa kịp bước đi thì đã bị trưởng phòng Vương kéo lại.

"Khuynh Thành, lại đây, hôm nay là dịp hiếm có, giáo sư Thành tiếng tăm lẫy lừng cũng có mặt, em vừa tiếp quản tiết mục tài chính, nhất định phải học hỏi giáo sư Thành đấy." Trưởng phòng Vương là một người rất khôn khéo, thủ đoạn lợi hại, rất coi trọng bồi dưỡng người cấp dưới, lần này cũng xem như cho Khuynh Thành một cơ hội có thể nắm bắt.

Bởi thân phận của vị này không tầm thường, bối cảnh gia thế đặt ở đây ngày hôm nay cũng không có ai có thể vượt được anh ta.

Nhưng trong đầu Khuynh Thành có chút bấn loạn, hơi men có phần lấn át lý trí, trong đầu cô nghĩ, giáo sư Thành? Giáo sư Thành nào?

Sau khi quay người lại, Khuynh Thành lập tức biết được đó là vị giáo sư Thành nào rồi.

Thành Trì, giáo sư kiêm thầy hướng dẫn luận án tiến sĩ ngành kinh tế học nổi tiếng của đại học A, năm nay vừa tròn ba mươi tuổi, là người đàn ông độc thân kim cương tiếng tăm lẫy lừng chốn Kinh Thành.

Các sự tích truyền kỳ về anh ta thực sự quá nhiều, nhiều tới mức có thể mở một chuyên mục riêng ở đài truyền hình để phân tích về cuộc đời của anh ta.

Thành Trì bước tới đứng bên cạnh trưởng phòng Vương, vóc dáng cao lớn của anh so hình thành sự so sánh vô cùng khập khiễng với vóc người đậm đà với cái bụng bia của trưởng phòng Vương, trong sảnh tiệc huy hoàng rực rỡ này, một mình Thành Trì có thể tỏa sáng chói lóa hơn tất cả đèn điện nơi đây.

Anh có một gương mặt vô cùng đẹp trai, ngủ quan giống như một bức tranh sơn dầu tinh tế, bắt mắt, từ trán tới mũi giống như được điêu khắc tỉ mỉ, đôi mắt đen nhanh sâu hun hút và thần bí, đuôi mắt hơi hướng lên, khi nhìn người khác sẽ có vẻ thư thái, thờ ơ, như thể không ai có thể lọt vào mắt anh được.

Bên trong bộ vest màu đen là cơ thể săn chắc khỏe mạnh, vai rộng lưng ong, giống như người mẫu hoàn hảo.

Thành Trì rất cao, dáng người cao lớn vô cùng nổi bật, ánh đèn rực rỡ chiếu trên người anh không thể sánh bằng vẻ đẹp của chính bản thân anh.

Anh vẫn luôn là người như vậy, cho dù xuất hiện ở đâu đi nữa, ánh mắt của mọi người đều sẽ bất giác đổ dồn về phía anh, sau đó sẽ không thể rời mắt.

Trong lòng Khuynh Thành dấy lên một gợn sóng lăn tăn nhưng lại nhanh chóng phẳng lặng, cô nở nụ cười tiêu chuẩn, khẽ cúi đầu: "Giáo sư Thành, chào anh, lần đầu gặp mặt, đã nghe danh từ lâu."

Thành Trì khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Khuynh Thành giống như nhìn một người xa lạ, giọng nói xa cách: "Chào cô!"

Sự lạnh lùng của anh tỏa ra từ trong xương tủy, lúc này một tay anh đang cầm một ly sâm banh, một tay hờ hững đút túi quần, dáng vẻ vô cùng quý phái.

Khuynh Thành dám chắc rằng, Thành Trí tới tận lúc này vẫn chưa nhớ ra cô là ai.

Hoặc có thể nói rằng, cho dù anh đã nhớ ra thì đối với anh, cô chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường, không hề có ý nghĩa đặc biệt gì cả.

Thành Trì đương nhiên sẽ không cần phải nhớ cô là ai.

Cũng may trưởng phòng Vương không biết được những suy nghĩ trong lòng Khuynh Thành, anh chẳng qua cũng chỉ may mắn biết được Thành Trì thông qua mối quan hệ xã giao cá nhân, lúc này nhiệt tình hàn huyên như vậy cũng chỉ là muốn Khuynh Thành có thể nắm bắt cơ hội, chí ít phải để Thành Trì biết mặt, sau này chắc sẽ có khi cần tới.

"Giáo sư Thành năm nay đã hướng dẫn luận án tiến sĩ rồi phải không? Người được làm học trò của anh đúng là may mắn." Trưởng phòng Vương khéo léo nịnh nọt, nhân tiện liếc mắt ra hiệu cho Khuynh Thành, bảo cô biểu hiện nhiệt tình một chút.

Khuynh Thành trong lòng cũng rất rầu rĩ, tâm tư của trưởng phòng Vương cô nào không biết?

Hiện nay cô vừa ngồi vào vị trí biên tập viên của tiết mục mới, nói thực lòng, trước đây cô là người dẫn chương trình tin tức giải trí, đùng một cái chuyển sang kênh kinh tế này đương nhiên sẽ khiến nhiều người bất mãn, không ít người hoài nghi trước mặt sau lưng cô, kèm thêm cô không hề có chỗ dựa nên cũng gặp rất nhiều khó khăn gian khổ trong đài, trưởng phòng Vương làm vậy cũng chỉ muốn cô mở rộng các mối quan hệ của bản thân mà thôi.

Khẽ thở dài một tiếng, Khuynh Thành đành nâng ly, kính rượu về phía Thành Trì: "Giáo sư Thành, ly này tôi mời anh, hôm nay rất vui được làm quen với anh."

Thành Trì vẻ mặt lạnh nhạt khiến người khác không biết được anh đang suy nghĩ gì, ngón tay thon dài của anh cầm lấy ly rượu khẽ lắc nhẹ, giọng nói lanh tanh không cảm xúc nhưng lại rất bất ngờ: "Khuynh Thành, lẽ nào hôm nay cô mới quen biết tôi?"

Khuynh Thành nghẹn lời, không biết nên trả lời câu hỏi này ra sao.

Rõ ràng là anh ngay từ đầu đã tỏ thái độ hai người không hề quen biết, lẽ nào còn cần cô mặt dày đi nhận người quen.

Khuynh Thành cho rằng da mặt mình chưa đầy tới mức độ đó.

Còn trưởng phòng Vương thì vừa vui mừng vừa ngạc nhiên: "Thì ra giáo sư Thành có quen biết với Khuynh Thành? Trời ơi, sao không nói sớm, như vậy mọi người cũng không cần phải khách sáo như vậy."

Khác với gương mặt tươi cười rạng rỡ của trưởng phòng Vương, cảm xúc trên mặt Khuynh Thành và Thành Trì đều lạnh nhạt tới mức không hề thấy rõ.

"Đương nhiên là tôi sợ giáo sư Thành đã quên, không còn nhớ một người bình thường như tôi." Một lát sau, Khuynh Thành mới bình tĩnh gật đầu, trên mặt từ từ nở một nụ cười.

Từ ngày ký vào đơn ly hôn, Khuynh Thành và Thành Trì đã ba năm không gặp.

Cho dù cùng sống tại Kinh Thành nhưng hai người chưa từng chạm mặt một lần, đúng là đã trở thành người xa lạ.

Ở Kinh Thành này cũng không có người không liền quan nào biết được một cô gái bình thường như cô, gia thế cách biệt nhà họ Thành một trời một một vực lại từng bước chân vào nhà họ Thành mà rất nhiều kiều nữ Kinh Thành mơ tưởng, thậm chí còn là thiếu phu nhân của nhà họ Thành trong một năm, là người vợ đầu tiên của giáo sư Thành danh tiếng lẫy lừng.

Có điều những quá khứ đó đối với Khuynh Thành mà nói cũng không có gì đáng lưu luyến, cô chỉ không ngờ hôm nay lại một lần nữa gặp lại Thành Trì.

Nghe Khuynh Thành nói vậy, khóe miệng Thành Trì dường như xuất hiện nụ cười giễu cợt, nhưng lại như thể không hề có gì cả.

Đối với anh, Khuynh Thành đích thực chỉ là một người qua đường hơi quen biết một chút mà thôi.

Trưởng phòng Vương vui mừng còn định nói điều gì nữa nhưng biến cố bất ngờ ập tới.

Một tia sáng chói mắt phản xạ vào mắt Khuynh Thành, ánh mắt cô liếc nhìn thấy một bóng người đứng bên cạnh họ và con dao nhọn đang ánh lên ánh sáng sắc lạnh trong tay hắn.

Người đàn ông mặc trang phục của nhân viên phục vụ rút một con dao nhọn ra khỏi khay, đâm thẳng về phía Thành Trì.

Không biết là ai kêu thét lên, Khuynh Thành còn chưa kịp phản ứng gì đã bị người ở sau lưng đẩy một cái, sau đó cả người ngã nhào về phía Thành Trì.

Thế là, lưỡi dao vốn đâm vào Thành Trì biến thành đâm vào vai trái của Khuynh Thành.

Cả quá trình diễn ra trong tích tắc, Khuynh Thành khi còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra đã xúi quẩy chịu một dao thay cho Thành Trì.

Người đó rõ ràng là muốn giết Thành Trì!

Tại sao người bị thương lại là cô?

Thực ra cho dù Khuynh Thành không đỡ nhát dao đó thì Thành Trì cũng không thể xảy ra chuyện, từ nhỏ anh đã tập võ, gã hung thủ chân tay luống cuống đó không tới mức có thể làm anh bị thương.

Nhưng Khuynh Thành lại xông tới, giống như không sợ chết vậy.

Thành Trì nhíu mày lại, sắc mặt lạnh lùng cuối cùng cũng có chút thay đổi, anh đón lấy Khuynh Thành đang ngã xuống, ánh mặt lạnh lẽo nhìn lên người cô, đáy mắt giống như giếng nước sâu thẳm có chút ngờ vực và ngạc nhiên không mấy rõ ràng.

Hung thủ nhanh chóng bị bảo vệ bao vây, đó là một người đàn ông trẻ tuổi, có điều vẻ dữ dằn trên gương mặt hắn ta khiến người ta khiếp sợ.

"Gọi điện thoại báo cảnh sát, gọi xe cứu thương." Thành Trì bình tĩnh nói với trưởng phòng Vương ở bên cạnh, đối phương vẫn còn đang ngây người vì sự cố bất ngờ xảy ra, chưa kịp hồi thần.

Thành Trì nheo mắt, giọng nói trầm xuống vài phần, anh lặp lại một lần nữa: "Gọi điện thoại, báo cảnh sát, gọi xe cứu thương."

Trưởng phòng Vương cuối cùng cũng bừng tỉnh, vội vàng lấy điện thoại gọi điện báo cảnh sát, người xung quanh cũng vội vàng gọi xe cứu thương.

Thành Trì ngồi xuống để khuynh Thành có thể nằm ra, vết thương trên vai cô lúc này đang chảy máu ướt đẫm, làn da cũng bắt đầu tái đi, dáng vẻ yếu ớt và đáng thương.

"Tại sao lại cứu tôi?" Thành Trì nheo mắt bất ngờ hỏi một câu như vậy.

Khuynh Thành rất muốn nói với Thành Trì rằng, tôi không định cứu anh đâu, đây chỉ là một sự việc ngoài ý muốn...

Nhưng cô đã ngất lịm đi, chỉ có thể nuốt câu nói đó vào bụng...