Hàn Dương Phong bế Tuyết Linh đặt lên giường, chau mày nhìn cơ thể không ngừng uốn éo của Tuyết Linh, Hàn Dương Phong thầm thở dài, một cuộc điện thoại liền tới tay Phi Dạ:"Điều tra mọi hành động của Tuyết Linh trong tối hôm nay cho tôi."

"Vâng, Hàn thiếu."

Hàn Dương Phong ném chiếc điện thoại sang một bên, quỳ một chân ngồi xuống giường, chăm chú nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô. Anh đưa tay lên chạm khẽ vào khuôn mặt xinh đẹp ấy, dịu dàng nói:"Em nhớ tôi rồi sao? Tuyết Linh?"

Tay Hàn Dương Phong mát lạnh, anh không biết hành động này của mình càng kích thích thêm xúc giác của Tuyết Linh, cả người cô nóng như lửa đốt vậy, đột ngột tiếp xúc với bàn tay mát mẻ, Tuyết Linh cảm thấy dễ chịu đi hẳn. Nhưng tác dụng của thuốc quá mạnh, cơ thể Tuyết Linh càng ngày càng nóng lên như dung nham, cổ họng khô rát phát ra những tiếng không âm cụ thể. Đầu óc loạn xạ, Tuyết Linh không còn chút ý thức, mơ mơ màng màng.

Giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống thái dương, tay nắm chặt ra giường, co người lại, cầu xin người bên cạnh:"Nóng quá...."

Trong lòng Hàn Dương Phong cay xót tột độ, người đã làm ra Tuyết Linh như thế này anh sẽ không tha thứ, trường hợp nếu người ở căn phòng này không phải anh mà là một người khác thì anh không chắc sẽ có chuyện kinh thiên động địa nào sẽ xảy ra với cô, đến lúc đó, anh sẽ không tha thứ cho mình vì đã không bảo vệ được cô.

Hàn Dương Phong siết chặt tay, yết hầu ở cổ khẽ dao động, tâm trạng đang rất phân vân, rằng có nên dùng biện pháp này để khắc chế thuốc hay không?

Do dự một hồi, thấy Tuyết Linh càng ngày càng khó chịu, Hàn Dương Phong không nỡ để cô chịu đau đớn nên quyết định giúp cô.

Hàn Dương Phong mở từng chiếc áo của Tuyết Linh ra, đến chiếc áo cuối cùng, Tuyết Linh gượng sức nắm chặt tay Hàn Dương Phong:"Đừng mà, Hàn Dương Phong... đừng như vậy?"

Tuyết Linh cố gắng mở mắt, thở từng hơi thở nặng nhọc:"Chúng ta không thể như vậy."

Trong người Hàn Dương Phong cũng có hơi men, chiếc áo sơ mi đen cổ điển bị mở tung ba cúc áo trên cùng, bầu ngực rắn chắc, làn da trắng ngần ẩn hiện dưới lớp áo, trong tình huống ái tình lúc bấy giờ, Hàn Dương Phong ngày càng trở nên mị hoặc.

Anh cúi xuống, thì thầm vào tai cô:"Như vậy sẽ rất đau."

"Em.. em không cần...."

"Hay để anh gọi Trạch Tịnh Thần đến?" Giọng nói của Hàn Dương Phong trở nên giễu cợt.

"Không..." Tuyết Linh giật mình, tiềm thức nhanh chóng có lại, cô nhìn người đàn ông phía trên mình, lấy sức lắc đầu.

Hàn Dương Phong cúi xuống hôn mạnh lấy cổ Tuyết Linh. Vì đau, theo bản năng Tuyết Linh kêu lên một tiếng, lúc này cô đột ngột cảm thấy hối hận, day dứt, cô muốn đẩy anh ra nhưng không chút sức.

Hàn Dương Phong sau khi đã tạo những dấu hôn đánh dấu chủ quyền trên khuôn cổ Tuyết Linh, rồi sau đó tiếp tục phả hơi ấm vào mặt cô:"Em đang sợ điều gì? Là sợ anh làm tổn thương Diệp Hâm Đình hay là.... sợ Trạch Tịnh Thần biết được em đang ở đây với anh?"

"Em..." Cổ họng Tuyết Linh khô rát cực độ, muốn phát âm cũng rất khó. Cô thở nặng nhọc đẩy Hàn Dương Phong ra, nước mắt không ngừng chảy.

Tuyết Linh không muốn nói, chỉ nhắm mắt lặng thinh. Thấy vậy Hàn Dương Phong thở dài một hơi:"Vậy tại sao em lại tới đây?"

Tuyết Linh vẫn không trả lời, né tránh đi ánh mắt của anh.

"Như thế sẽ rất khó chịu. Em thật sự muốn tự mình giải quyết sao?" Hàn Dương Phong ân cần lau đi nước mắt của cô, lát sau mới quyết định. Anh đứng dậy, mặc cho Tuyết Linh một chiếc áo sơ mi lên người Tuyết Linh, sau đó đứng dậy điều chỉnh lại nhiệt độ phòng ở mức thấp, mong rằng có giảm bớt nhiệt độ trong người của Tuyết Linh.

Hàn Dương Phong không biết cách này có hiểu quả hay không nhưng cũng thử. Xong xuôi, Hàn Dương Phong tiến đến ghế sofa, ngồi đó nghỉ ngơi cũng như để giữ khoảng cách với Tuyết Linh.

Cơ thể Tuyết Linh nóng hừng hực, cổ họng khó chịu nắm chặt ra giường để nén lại trong lòng. Nhìn thấy như vậy Hàn Dương Phong chỉ nhắm mắt cho qua, anh không muốn làm những điều mà cô không thích.

Mỗi giờ trôi qua, thân thể Tuyết Linh dần dịu hẳn đi. Lúc này, Hàn Dương Phong vẫn chưa ngủ, anh đứng lên, lấy chăn đắp lên người Tuyết Linh rồi tăng nhiệt độ lên, còn bản thân thì về chỗ cũ.

Tiếp đến sáng, Hàn Dương Phong mới chợp mắt được. Tuyết Linh cựa quậy người rồi cũng ngồi dậy, nhíu mày xoa trán vì cơn đau đầu truyền tới. Lúc sau, cô mới nhớ ra chuyện tối qua, theo bản năng liền nhìn xung quanh phòng.

Cách giường cô không xa là hình dáng Hàn Dương Phong đang thiếp đi trên ghế. Tuyết Linh khẽ thở dài, thái độ vẫn thản nhiên bước đi như không để ý, cô cúi người nhặt y phục của mình lên rồi thay vào người.

Đến khi đã tươm tất, Tuyết Linh cầm túi lên rồi tính bước đi, nhưng một suy nghĩ đột ngột ập đến đầu cô, vô tình điều khiển bước chân cô.

Tuyết Linh quay người, nhìn người đàn ông nằm trên ghế sofa bằng ánh mắt ôn nhu. Tuyết Linh đi tới giường cầm một chiếc chăn dày dặn đủ giữ ấm rồi bước về phía Hàn Dương Phong, nhẹ nhàng phủ lên người anh.

Đột ngột Hàn Dương Phong mở mắt khiến Tuyết Linh hơi giật mình, cô chớp chớp mắt nhất thời không nói được câu nào liền thu tay lại, mím môi nói:"Em sợ anh bị lạnh."

Tuyết Linh đứng dậy tính rời đi nhưng bị Hàn Dương Phong níu lại, anh ôm gáy cô nhẹ nhàng chòm người tới rồi đặt lên đó một nụ hôn chào buổi sáng:"Không còn lạnh nữa."

Đồng lúc tiếng gõ cửa ầm ầm vang lên, tựa như người phía ngoài giữ cơn thịnh nộ, đang ra sức mà tác động lên cánh cửa như trút giận.

Nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập, Tuyết Linh liền chống tay đứng dậy, lấy cớ mở cửa xem như né tránh Hàn Dương Phong.

"Em... em đi mở cửa."

Nói rồi, Tuyết Linh một mạch đi tới mở cánh cửa, đập vào mắt cô là thân hình quen thuộc, hai mắt Diệp Hâm Đình đẫm lệ cùng căm phẫn nhìn Tuyết Linh, người đàn ông phía sau chị gái cô lại đang mặc lại đồ, trái tim Diệp Hâm Đình vỡ nát, cô siết chặt tay uất ức nói:"Vì sao lại lừa tôi?"

"Đình Đình, em nghe chị nói, chuyện không như những gì em thấy đâu."

"Vậy như thế nào thì mới gọi là nhìn thấy? Hay là đợi đến lúc chị không mặc gì nằm trong lòng anh ấy thì mới gọi là nhìn thấy ư?" Diệp Hâm Đình lau nước mắt, nhìn Tuyết Linh bày thái độ tuyệt vọng:"Tuyết Linh, tôi tin chị như vậy tại sao chị lại gạt tôi, chị biết đó là em rể tương lai của chị mà."

"Đình Đình bình tĩnh đi, sức khoẻ em không tốt, đừng nên kích động như vậy?"

"Tôi không cần chị quản!" Diệp Hâm Đình trừng mắt lớn giọng, " Tuyết Linh, tôi không ngờ chị lại là con người như vậy?"

"Không phải, chị và Hàn Dương Phong không xảy ra chuyện gì cả. Em tin chị đi!"

"Không cần.Tôi biết tôi chỉ là một đứa con nuôi của cha, sẽ không được hưởng phúc phần lớn như chị, mặc dù tôi biết cha rất thương tôi nhưng không bao giờ tôi sánh bằng chị. Cũng giống như bây giờ. Anh ấy chọn chị." Diệp Hâm Đình buồn bã, gục mặt, giọng trầm bổng cất lên trong nỗi uất ức:"Tại sao vậy, chị thừa biết bây giờ anh ấy là bạn trai của tôi mà, nhưng sao chị vẫn quyến rũ hết lần này rồi tới lần khác?... Tuyết Linh, chị còn thiếu gì nữa sao?.... Tôi là một người con gái bất hạnh, khó khăn lắm mới tìm được anh ấy, chị không thể nào nhường được sao?"

Tuyết Linh bất lực vuốt mặt nhìn bóng lưng Diệp Hâm Đình, cô quay lại thì đã thấy Hàn Dương Phong đứng cạnh, Tuyết Linh vội vàng kéo tay anh:"Hàn Dương Phong, anh mau đuổi theo Đình Đình đi."

"Để làm gì?" Hàn Dương Phong thờ ơ hỏi, chuyện vừa nãy anh đã nghe thấy hết nhưng vẫn làm như không biết.

"Giải thích với Đình Đình, đêm qua giữa chúng ta không xảy ra bất cứ chuyện gì cả."

Hàn Dương Phong hít sâu, cảm thấy mình không còn nhịn được nữa liền ôm cô đẩy vào tường:"Em thật sự không biết sao? Người anh yêu là em, chỉ mình em thôi, khi em chưa xuất hiện chưa có bất người nào khiến anh thành ra thế này." Anh nói:"Anh không tin em không nhận ra tình cảm của anh."

"Đó là việc của em, anh không cần quan tâm, nhiệm vụ của anh bây giờ là đi giải thích với người yêu anh chuyện đêm qua. Còn em thì cũng có việc phải làm, anh buông em ra đi."

"Là việc liên quan đến Trạch Tịnh Thần sao?"

Tuyết Linh thằng thừng trả lời:"Phải, em cũng phải đi giải thích với anh ấy."

"Em nghĩ hắn tin?"

"Anh ấy sẽ tin em."

Nhìn vào ánh mắt kiên định của Tuyết Linh, Hàn Dương Phong hạ giọng:"Anh thua hắn sao?"

"Anh rất tốt, nhưng anh nhìn lại đi, người con gái kia yêu anh như vậy, anh nên tốt với cô ấy thì hơn."

Hàn Dương Phong cười nhạt, khẽ buông tay:"Tuyết Linh, em quá đáng lắm. Em lại lấy tình cảm của anh ra để đùa giỡn." Anh nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình:"Nếu em đã không yêu anh thì thôi, vậy tại sao còn đẩy anh đến với một người con gái khác, em tưởng làm vậy anh vui lắm sao?"

Tuyết Linh thoáng run người, không ngờ trong mắt anh cô lại là con người tàn nhẫn như vậy. Tuyết Linh thầm thở ngắn thở dài, sau đó mới nói:"Em đi đây."

....

Đến câu lạc bộ YT, Tuyết Linh không còn tâm trạng để đọc bản chi tiêu mà Tô Yến đưa nữa. Ở phòng luyện tập, Tuyết Linh vừa thúc đòn trong không trung vừa suy nghĩ lại chuyện tối qua, để xem xem ai là kẻ đã hại mình.

Tuyết Linh dừng tay không muốn đánh tiếp nữa, cô biết tối qua ai là người đã đưa cô đến căn phòng đó rồi.

Ánh mắt Tuyết Linh trở nên sắc bén, cô bước qua phòng bên cạnh, nhìn Túc Uyên đang vận quyền mà đi thẳng tới, vung lên mặt cô ta một cái tát đau tới tận tủy.

Tuyết Linh là võ sĩ lúc dùng lực với Túc Uyên đương nhiên là đã khống chế bớt rồi nhưng vẫn khiến cô ta đau điếng người.

Tất cả mọi người chứng kiến cảnh đó đều trợn mắt ngỡ ngàng, Huấn luyện viên Tuyết thường ngày đã hung dữ nghiêm khắc rồi nhưng chưa tới mức như thế này, chuyện xảy ra chắc chấn động lắm đây.

"Chị, chị dám đánh tôi!?"

Túc Uyên bị đánh, hai mắt theo đó đỏ ửng, cô ôm mặt đứng thẳng người dậy định vùng tới đánh lại nhưng lập tức bị Lạc Thần ngăn cản:"Khoan đã, bình tĩnh lại, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Tuyết Linh bước tới, chỉ tay vào người Túc Uyên cao giọng cảnh cáo:"Đừng tưởng tôi không biết cô đã làm những gì, việc tối qua tôi sẽ không truy cứu nữa nhưng nếu còn có lần sau, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô. Tôi không làm gì cô không có nghĩa là tôi sợ mà là tôi nhường nhịn. Cô nhớ lấy, đây là lần cảnh cáo cuối cùng của tôi."

Nói rồi Tuyết Linh quay người đi, để lại phía sau là bộ dạng phẫn uất của Túc Uyên.

"Túc Uyên, em nói cho anh biết, đã có chuyện gì xảy ra?"

Túc Uyên là một người khá lơ đễnh, nên mọi hành tung rất dễ bị bại lộ:"Em...em..."

"Đi theo anh."

"Aaaa... Lạc Thần anh, kéo em đi đâu vậy, đau quá!"

Mọi người xung quanh đều ngơ ngác nhìn họ rời đi, liền quay sang bàn tán vài câu sau đó thì cho qua rồi tiếp tục luyện tập. Dù sao họ đến đây là để học chứ không phải để làm "Sư Tử Hóng".