Hàn thị....

Tuyết Linh bước vào Hàn thị thì vừa ngay gặp Trình Lạc, cô khẽ thở dài một hơi, nhìn trời nhìn đất than vãn:"Sáng nay bước chân trái ra khỏi nhà hay sao vậy trời!"

"Aida, ai đây? Không phải là trợ lý Tuyết hay sao? Cô không phải đang chờ ngồi tù à, hay là cô đến đây định nịnh nọt Hàn tổng để Hàn tổng giảm nhẹ tội cho cô?" Trình Lạc khoanh tay, liếc xéo Tuyết Linh nói với giọng điệu đầy khinh miệt.

Tuyết Linh không những không tức giận mà còn cười rất tự nhiên:"Hay lắm, nói hay lắm, nói tiếp đi. Tôi nghĩ người vừa ăn cướp vừa la làng như cô bây giờ không nói thì e là một chút nữa chắc sẽ không thốt nổi lời nào đâu."

Nói rồi, Tuyết Linh tặng cô ta một cặp mắt khinh bỉ rồi bước đi vào thang máy.

Trình Lạc nhíu mày, vẫn còn ngơ ngẩn với câu nói vừa rồi của cô. Đột nhiên Trình Lạc cảm thấy lo lắng lạ thường, cắn môi suy nghĩ:"Chẳng lẽ cô ta biết hết rồi? Không thể nào, tối hôm đó không còn ai ở Hàn thị, camera giám sát đều bị mã hoá hết rồi làm sao cô ta biết là mình làm được chứ? Xì, tính hù dọa ai?" Trình Lạc bĩu môi, nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ vẫn đi theo sau xem sao.

Hai tiếng sau...

Đến phòng phát triển dự án, đứng trước mặt mọi người, ở đó còn có cả Hàn Dương Phong. Tuyết Linh cầm lấy chiếc USB mà tối qua Trạch Tịnh Thần đưa cho mình, gắn vào chiếc laptop rồi trình chiếu lên cho tất cả các mọi người cùng xem.

Trên màn ảnh, một đoạn video vừa tải xong, liền hiện ra một khung cảnh tối tăm, nhưng chiếc đèn pin trong tay người đó cũng đủ để biết người trong đó là ai.

Tất cả mọi người nhíu mày quan sát, khi đã nhận ra người đã trà trộn vào trong phòng là Trình Lạc, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô ta.

Trình Lạc cũng bất động đứng yên, rõ ràng là cô đã chuẩn bị kỹ, nhưng tại sao vẫn bị quay lại? Trình Lạc nhanh chóng nói:"Không phải tôi, đây nhất định là giả, chắc chắn trợ lý Tuyết đã bày trò để hãm hại tôi, tôi làm việc với mọi người lâu như vậy chẳng lẽ mọi người không hiểu tôi sao? Tôi chưa bao giờ làm ảnh hưởng tới Hàn thị cũng như mọi người."

Tất cả mọi người nhìn nhau, thấy Trình Lạc nói cũng có lý. Thời này công nghệ tiên tiến, việc làm ra một video như vậy không phải là chuyện khó. Còn Tuyết Linh muốn khiến họ tâm phục khẩu phục cũng không phải chuyện dễ.

Trong thời gian Tuyết Linh suy nghĩ, Hàn Dương Phong bước tới rút chiếc USB ra khỏi máy tính, thực hiện vài thao tác đã xâm nhập được vào hệ thống camera trong văn phòng của mình vào đúng thời điểm xảy ra vụ trộm.

Người đó chẳng ai khác chính là Trình Lạc.

Hàn Dương Phong lạnh nhạt cất tiếng:"Chẳng lẽ bây giờ cô nói Tổng giám đốc của Hàn thị cũng đang vu khống cho cô?"

"Không không phải, không phải như vậy, chẳng phải trong văn phòng không có camera hay sao?" Trình Lạc trợn mắt hoảng loạn lắc đầu, trong lúc mất bình tĩnh đã để lộ sơ hở, đến khi nhận thức được cô đã biết mình lỡ lời.

Ánh mắt của mọi người dần trở nên sắc bén liên tục lia về phía Trình Lạc như muốn giết cô ngay tại đó. Ai đấy cũng lắc đầu bất mãn:"Uổng công cho mọi người tin tưởng cô ta như vậy, đúng thật là thất vọng."

"Đúng vậy, cô nói không sai, trong phòng tôi vốn không hề có camera dám sát, nhưng trước lúc Giản Bân đi công tác, cậu ta đã sắp xếp camera lại để phòng ngừa, không ngờ lại được dịp bắt trộm như bây giờ." Hàn Dương Phong thản nhiên đáp:"Còn nữa, hệ thống camera bị hỏng, tôi nghĩ cô cũng có nhúng tay vào."

"Không phải, không phải như thế." Trình Lạc tay chân đều mềm nhũn, sợ tới mức nói không nổi.

"Trình Lạc, Hàn thị đối xử với cô không tốt sao? Rốt cuộc MG đã cho cô lợi nhuận lớn thế nào để cô phản bội Hàn thị?"

Trình Lạc không bận tâm đến lời nói của nhân viên, cô nhìn Hàn Dương Phong và Tuyết Linh nói:"Hàn tổng, Trợ lý Tuyết, tôi.... tôi cũng không cố ý, tôi chỉ bất đắc dĩ nên mới làm như vậy thôi. Xin hai người bỏ qua cho tôi lần này."

"Nếu một người gây ảnh hưởng tới nhiều người khác với mức vi phạm cao, cô nghĩ tôi có thể bỏ qua?" Hàn Dương Phong lạnh nhạt hỏi. Anh còn chưa tính tới chuyện cô ta dám đổ tội cho Tuyết Linh, khiến Tuyết Linh phải chịu khổ như vậy.

"Tôi không có làm!" Trình Lạc lắc đầu nói lớn.

"Nếu cô ngoan cố thì chúng tôi buộc phải dùng tới pháp luật. Tội danh trộm cắp, phá hoại tài sản của một tập đoàn, cộng thêm tội vu khống, tôi tin chắc không hai mươi năm cũng là tù chung thân, cô còn không chịu nhận tội, Hàn thị nhất định sẽ kiên quyết tăng mức án." Tuyết Linh lãnh đạm nói, mỗi câu nói đều chắc chắn và kiên định, khiến ai nấy cũng đều hài lòng.

"Tôi..." Trình Lạc nghe tới đây, mặt mày đều tím tái sợ hãi. Cô ta nắm lấy tay áo của Thanh Thanh, một người bạn gắn liền với cô nhiều năm:"Thanh Thanh, cô xin giúp tôi đi, tôi không muốn đi tù..."

Thanh Thanh vờ như không nghe không thấy, lạnh lùng rút tay một cách phũ phàng như ghê tởm hành động của cô ta. Ở chung với Trình Lạc bị tính tự đắc của cô ta ảnh hưởng rất nhiều, Thanh Thanh cũng cảm thấy chán nản, tưởng rằng đó là tính ích kỷ có từ nhỏ của cô ta nên Thanh Thanh đành nhẫn nhịn, nhưng điều không ngờ tới Trình Lạc lại là con người mưu mô, bỉ ổi như vậy. Bây giờ nếu giúp cô ta, không chừng Thanh Thanh cô cũng sẽ bị vạ lây.

Trình Lạc thấy thái độ phũ phàng của Thanh Thanh thì càng lo sợ hơn, bây giờ không ai có thể giúp nổi cô hết. Cô tiến tới, cúi đầu xin Hàn Dương Phong:"Hàn tổng, tôi sai rồi! Xin anh cho tôi một cơ hội để sửa sai."

"Tôi không phải là người thích chèn ép người khác tới bước đường cùng, nhưng sự việc lần này cô gây ra cho Hàn thị hết sức nghiêm trọng, buộc tôi phải dùng biện pháp nặng. Cô cũng có thể mời luật sư để biện hộ cho mình." Hàn Dương Phong nói xong thì lãnh đạm quay người trở về phòng, để lại vẻ mặt tội nghiệp của Trình Lạc đang rướm nước mắt cầu xin.

Tuyết Linh nhìn Hàn Dương Phong bước đi, chuyện đã giải quyết được một nửa nhưng cô đã được minh oan. Tuyết Linh thở dài, khẽ lắc đầu rồi mang một túi bánh kèm theo một cốc trà xanh:"Bánh Gato, trà sữa vị trà xanh. Hợp với cô lắm đó." Tuyết Linh cười nhẹ, đưa món quà của mình cho Trình Lạc rồi rời đi.

Trình Lạc ngoài cam chịu ra thì không còn cách nào khác, cô cầm lấy bánh Gato và cốc trà sữa liếc xéo Tuyết Linh một cái rồi lặng lẽ rời khỏi Hàn thị, bây giờ người giúp được cô chỉ có Lạc tổng của MG.

Diệp Hâm Đình đứng ở xa, ít nhiều gì cũng chứng kiến được toàn bộ sự việc ở đó. Cô tức tối bỏ vào nhà vệ sinh, mở vòi sen rửa tay, dù làm bất cứ hành động gì cũng không thể nguôi giận. Rõ ràng cô là người giữ đoạn video đó, vậy thì tại sao Tuyết Linh lại có được. Một phần cũng trách Trình Lạc ngu ngốc, có một chuyện cũng làm không xong, chỉ còn một chút nữa thôi là có thể loại bỏ được Tuyết Linh rồi.

.....

Bước vào trong văn phòng làm việc. Tuyết Linh nhìn bóng lưng Hàn Dương Phong, anh đang hướng mắt nhìn ra ngoài, nhìn những toà nhà cao tầng được xây dựng hoàn mỹ làm sao, phút chốc lại cảm thấy lòng an ổn.

"Hàn tổng!" Tuyết Linh khẽ gọi.

Hàn Dương Phong quay người tiến tới bên cô, nhìn cô cười nhẹ:"Để em phải chịu thiệt rồi!"

Tuyết Linh tuy giận nhưng không kém phần vui mừng, cô đánh vào cánh tay anh một cái, nhíu mày trách móc:"Thế là đã biết trước, vậy mà vẫn không thèm ngó ngàng đến tôi, anh biết tôi thất vọng lắm không hả?"

Lực đạo Tuyết Linh không nhẹ, đương nhiên đánh sẽ rất đau, nhưng Hàn Dương Phong lấy đó làm trừng phạt vì đã cố tình phớt lờ cô.

"Được rồi, đã hết giận thì nói cho tôi biết em kiếm video đó ở đâu?"

Tuyết Linh ấm úng, có phần lưỡng lự không muốn nói, thật ra chiếc USB đó là do Trạch Tịnh Thần đưa cho cô, cô cũng đang thắc mắc không biết làm sao mà Trạch Tịnh Thần có được nó.

Nhìn thấy Tuyết Linh phân tâm không bận tâm đến mình, Hàn Dương Phong liền lên tiếng:"Tuyết Linh?"

"À.... Hàn tổng, công việc ở Hàn thị thế nào rồi?"

Hàn Dương Phong im lặng, nheo mắt nhìn Tuyết Linh một hồi. Đây là lần đầu có người nói chuyện với anh mà dám chuyển chủ đề. Nhưng không sao, ai cũng không được, riêng cô ấy là ngoại lệ.

"Được, không muốn nói cũng được, nhưng tôi muốn biết người đi với em tối qua là ai?"

"Chuyện đó, đâu nhất thiết phải nói ra."

"Tại sao lại không nói? Không lẽ, tối qua em và người đàn ông đó...."

Tuyết Linh sợ Hàn Dương Phong sẽ nghĩ nhiều rồi sinh hiểu lầm, cô nhanh nhẹn xua tay cất tiếng:"Không phải như anh nghĩ đâu, tối qua Trạch Tịnh Thần chỉ tiện đường đưa tôi về thôi, ngoài ra không còn gì khác."

"Không còn gì khác?" Hàn Dương Phong nhướng mày hỏi.

Tuyết Linh gật đầu như gà mổ thóc:"Phải, không còn gì khác."

"Vậy thì tốt rồi!" Hàn Dương Phong cười cười, nói rồi anh xoay người, vẻ mặt chợt thay đổi trở nên đề phòng và nghi hoặc:"Làm sao tên Trạch Tịnh Thần lại có video đó? Chẳng lẽ trong Hàn thị còn có người khác biết nữa?"

Hàn Dương Phong ngồi xuống ghế nhìn lên Tuyết Linh thì thấy ánh mắt cô ấy nhìn mình có chút khác thường.

"Sao vậy?"

Tuyết Linh nhoẻn miệng cười cười:"Nếu nói như vậy, anh..." Tuyết Linh kéo dài ngữ âm:"Đang ghen sao?"

"Nếu tôi nói đúng như vậy thì em sẽ trả lời lại như thế nào?"

Tuyết Linh cứng họng, vốn chỉ hỏi cho vui thôi nhưng Hàn Dương Phong lại chẳng cho cô đường lùi. Đúng thật vậy, Tuyết Linh chẳng biết trả lời thế nào, cô che miệng hắng giọng vài cái rồi nói:"Hàn tổng, tôi nhớ còn nhiều việc phải giải quyết, tôi ra ngoài trước."

.......

Gần tối.

Tuyết Linh đứng trước bệnh viện Liên Hoa, trên tay cầm theo một túi quà, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, bộ dạng giống như đang chờ đợi ai đó.

Vừa lúc, Trạch Tịnh Thần cũng tan làm, anh bước ra tới khuôn viên thì gặp Tuyết Linh đang đứng đợi. Trạch Tịnh Thần khẽ nở nụ cười ôn hòa, chậm rãi bước tới.

"Cô đợi Lộ Khiết sao?"

"Không có, tôi đợi anh."

"Đợi tôi?" Trạch Tịnh Thần nhướng mày ngỡ ngàng.

"Ừm. Tôi đến trả áo khoác lại cho anh, tôi đã giặt ủi cẩn thận rồi!" Tuyết Linh vừa nói vừa đưa túi tới tay Trạch Tịnh Thần.

"Làm phiền cô rồi!"

"Là tôi nói câu này với anh mới đúng." Tuyết Linh ngồi xuống chiếc dãy hành lang rồi vỗ vỗ chỗ bên cạnh:"Anh ngồi xuống đây đi, tôi có chuyện muốn hỏi anh."

Trạch Tịnh Thần theo lời Tuyết Linh ngồi xuống, đặt túi đồ sang bên cạnh rồi nhìn Tuyết Linh với vẻ mặt chờ đợi.

"Thật ra, chuyện của tôi anh đều biết hết có đúng không? Vậy tôi muốn biết, cái USB anh đưa cho tôi có nguồn gốc từ đâu."

Trạch Tịnh Thần cười nhạt trong lòng, anh là người sống trong bóng tối, những người này làm chuyện gì mà anh chẳng biết. Tuyết Linh là con mồi của anh, ngoài anh ra bất cứ ai cũng không được phép động tới cô ấy.

Trạch Tịnh Thần cong môi mỉm cười, khẽ chạm vào mái tóc suôn mượt của Tuyết Linh, từ tốn cất tiếng:"Cô chỉ cần biết tôi muốn giúp cô, muốn cô sống tốt là được rồi, còn về quá trình thế nào, cô không cần bận tâm vì đã có tôi lo hết."

_________________

"Chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao, làm gì thì làm nhưng tuyệt đối không được động đến Tuyết Linh. Cô suýt chút nữa thì khiến cô ấy phải ngồi tù rồi biết không? Vậy mà cô còn mặt mũi đến đây để xin tôi giúp đỡ?"

Đối diện với thái độ bức xúc của Lạc Thần, Trình Lạc vừa lo lắng vừa giận dữ nói:"Mục đích của tôi chính là như vậy. Nhưng anh đã nói, chỉ cần Hàn thị phá sản thì tôi sẽ có hậu thuẫn, anh tính nuốt lời sao?"

"Là cô không tôn trọng điều kiện của tôi trước, nên bây giờ cô có xảy ra chuyện gì, tôi cũng không bận tâm."

"Lạc Thần! Anh đúng là con người bỉ ổi, rõ ràng anh hợp tác với tôi để lấy trộm hồ sơ mật của Hàn thị, bây giờ mọi chuyện bị bại lộ, tất cả mọi tội lỗi đều do một mình tôi gánh chịu?" Trình Lạc nhếch môi cười khinh bỉ:"Đâu thể dễ dàng như vậy được, có chết tôi cũng sẽ kéo anh theo."

Lạc Thần đã bắt đầu nghi ngờ, nên khi Trình Lạc vừa rời khỏi phòng, chỉ một ánh nhìn của Lạc Thần, tên vệ sĩ liền hiểu, anh ta liền rời khỏi phòng ngay sau đó.

Một lúc sau trở lại, anh ta đưa cho Lạc Thần một cây bút ghi âm, anh nhấn chiếc nút bắt đầu nghe đoạn ghi âm đã ghi, toàn bộ cuộc nói chuyện giữa anh và cô ta đã ghi lại hết vào trong chiếc bút này.

Lạc Thần thả cây bút rơi xuống đất, dùng chân giẫm mạnh lên chiếc bút, sau đó lạnh nhạt nhìn tên vệ sĩ:"Giải quyết cho tốt. Cô ta không những trộm đồ của Hàn thị mà còn ăn trộm đồ của MG... không nên để cô ta chạy."

"Tôi hiểu rồi thưa cậu chủ."

Hàn Dương Phong đã từng cho Trình Lạc một cơ hội, chỉ tại cô ta không biết nắm bắt, lại còn giở trò phản bội lại anh, động tới người không nên động. Có kết cục như bây giờ có thể coi là đáng đời.