Sau khi điều trị cho Trạch Tịnh Thần, kết quả may mắn là không sao, chỉ cần uống thuốc rồi nghỉ ngơi thêm là sẽ khoẻ lại. Tất cả anh em trong Tâm Trứ cũng đều đã trút khỏi gánh nặng, và vui vẻ cầu an cho Lya.

Ngồi bên mép giường lớn, Tưởng Ân điều chỉnh lại ống chuyền nước rồi ngắm nhìn Trạch Tịnh Thần bằng ánh mắt xót thương, cùng vẻ tội lỗi, vì cô mà anh suýt chút nữa thì bỏ mạng.

Tưởng Ân cúi mặt nhắm mắt thở dài một hơi, trong đầu suy nghĩ chuyện gì đó, giây sau mở mắt liền đứng dậy rời đi.

Bất chợt, tay cô bị một lực níu lại, nhất thời cô bị trật thế, ngồi lại xuống giường.

"Tịnh Thần, anh tỉnh rồi!"

"Em định đi đâu?"

Tưởng Ân không muốn nói rõ lý do, chỉ lắc đầu cười rồi đáp:"Em ra ngoài một lát, anh tỉnh lại rồi thì tốt quá."

"Đừng nói dối nữa, có phải là tính đi tìm Tiểu Ninh không?"

Trạch Tịnh Thần đã nhìn thấu tâm can cô, ở trước mặt anh không một ai có thể qua mắt dễ dàng được.

"Phải."

"Vô dụng thôi." Trạch Tịnh Thần buông tay Tưởng Ân ra, hít sâu một hơi rồi thản nhiên nói.

"Không thử thì sao biết, em không nhìn lầm đâu Tịnh Thần."

Trạch Tịnh Thần mệt mỏi, gượng người ngồi dậy rồi mạnh tay tháo dây chuyền nước ra.

"Anh làm gì vậy?"

"Phải tới bệnh viện, không được để kẻ khác nghĩ ngờ."

"Nhưng mà sức khỏe anh còn rất yếu."

Đúng thật là vậy, hiện tại anh chỉ còn chút sức lực nhưng vẫn không muốn làm chậm kế hoạch.

"Đừng ở đó cãi lời tôi nữa, nhanh chóng về phòng thay đồ đi, tôi đợi em dưới lầu."

Trạch Tịnh Thần vừa nói vừa cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng sộc sệt ra rồi tiện tay vứt sang một bên. Đi tới giàn tủ to lớn anh cầm lấy một chiếc áo khác rồi khoác lên người.

Tưởng Ân nhìn tấm lưng gầy gò của Trạch Tịnh Thần thì rủ mặt, bây giờ làm trái ý anh nữa không khéo anh lại kích động nữa thì sao, phần vì nghĩ cho anh, phần khác vì sợ chuyện bệnh tình của Trạch Tịnh Thần bị bại lộ, thế là cô không cần nghĩ nhiều, nhanh chóng đứng dậy rồi trở về phòng.

....

Tuần sau...

Tập đoàn Hàn thị.

Hôm nay là ngày Tuyết Linh nhận được lương sau một tháng làm việc chăm chỉ, để đền đáp lại sự giúp đỡ một tháng qua của mọi người ở bộ phận phát triển dự án cũng như bộ phận kỹ thuật, Tuyết Linh muốn mua gì đó để tặng họ.

Tuyết Linh đến Hàn thị, tay phải tay trái đều xách rất nhiều đồ uống cũng như đồ ăn vặt, giờ nghỉ mới dám đem lên chỉ vì sợ Hàn Dương Phong sẽ kỷ luật mình vì ăn uống trong giờ làm.

Sau khi phân phát tất cả cho mọi người, ai nấy cũng đều thân thiện cảm ơn và chúc mừng.

Tuyết Linh nhìn hai cô gái trầm ngâm Trình Lạc và Thanh Thanh đang ngồi lặng thinh làm việc, không một chút gì quan tâm đến cô. Nhưng cô không để ý thái độ của hai người họ, mà vui vẻ bước tới gần.

"Tôi có mua nước và thức ăn mời mọi người."

Ánh mắt loay hoay đảo quanh màn hình máy bỗng sâu thẳm giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, trong lòng có chút khó chịu nhưng vẫn mỉm cười, Trình Lạc quay sang nhận lấy món quà từ Tuyết Linh rồi gật đầu:"Cảm ơn cô, trợ lý Tuyết."

Thanh Thanh cũng vui vẻ nhận lấy, nhìn sắc mặt Trình Lạc mà diễn theo.

"Cảm ơn trợ lý Tuyết."

Tuyết Linh lắc đầu:"Mọi người nhận là tôi vui rồi."

Sau đó thì Tuyết Linh rời đi, Trình Lạc đảo mắt suy nghĩ một chuyện gì đó, rất nhanh chóng liền gọi ngược cô lại.

"Trợ lý Tuyết... tôi có chuyện muốn nhờ cô."

...

Ở ban công vắng lặng, mọi người đang vừa làm việc vừa ăn uống nên ít ai lui tới. Tuyết Linh nhìn Trình Lạc có vẻ khó nói nên cô chủ động mở lời trước.

"Cô có chuyện gì nhờ tôi?"

"Trợ lý Tuyết, tôi... thật ra tôi." Trình Lạc ấp úng, lưỡng lự như không dám nói, "Trợ lý Tuyết này, hôm qua Hàn tổng có giao cho tôi một dự án, bảo phải hoàn thành trong tuần tới nhưng thời gian của tôi rất bận, lịch trình của tôi rất kín lại còn vấn đề về gia đình nữa, nên tôi muốn nhờ cô làm giúp tôi dự án này. Trợ lý Tuyết, cô giúp tôi được không?"

Tuyết Linh có vẻ do dự, chuyện suy nghĩ ra một dự án đối với cô không phải là khó, nhưng lần này dự án rất quan trọng, cô không chắc mình có thể giúp được. Tuy nhiên, bản tính vốn là một người tốt, cô không thể thấy chết mà không cứu được.

Sau một lúc, cô cũng gật đầu đồng ý, chỉ nhận được cái gật đầu cùng với nụ cười vui vẻ trên môi của Trình Lạc thì chẳng còn gì nữa. Tuyết Linh cũng không quan tâm, sau khi rời khỏi ban công, Trình Lạc liền cầm lấy một số giấy tờ yêu cầu cần thiết rồi đưa đến cho Tuyết Linh.

"Vậy tôi nhờ vào trợ lý Tuyết, sau ngày ra mắt hãng xe thì đưa nó cho tôi."

"Tôi biết rồi!"

....

Hôm nay là ngày cô được nhận lương, trùng khớp với ngày sinh của Lộ Khiết. Như vậy, theo như hôm nay lịch trình đã định, cô sẽ tới Cảnh Hoàng Viện để cùng tham gia buổi tiệc sinh nhật.

Bây giờ đã là sáu giờ tối, còn hai tiếng nữa là buổi tiệc sẽ bắt đầu, thế mà Tuyết Linh vẫn còn cặm cụi làm việc, ánh mắt cô có hơi liếc nhìn lén về người đàn ông ở bên bàn kia.

Tuyết gấp tập giấy lại, đẩy qua một bên rồi mím môi đứng dậy, đứng trước bàn làm việc của Hàn Dương Phong điềm đạm cất tiếng nói:"Hàn tổng, tôi có chuyện gấp ở nhà, anh cho tôi về trước được không?" Tuyết Linh nhanh miệng nói tiếp:"À, công việc tôi đã hoàn thành xong hết rồi, Hàn tổng cứ yên tâm."

Hàn Dương Phong nhếch nhẹ khoé môi, trong lòng có ý cười, dường như anh đã sớm đoán ra được việc Tuyết Linh muốn làm, nhưng vẫn bình thản như không có chuyện gì.

"Bản báo cáo vẫn chưa nộp."

Bị Hàn Dương Phong lấy cớ để ngăn cản, Tuyết Linh có chút hậm hực trong lòng, đã lâu vậy rồi mà anh vẫn không bỏ ý đồ làm khó cô.

"Nhưng Hàn tổng, bản báo tới ngày mốt mới hết hạn."

"Nội dung trong đó rất khó, cô dám chắc sẽ hoàn thành sớm?"

"Tôi có thể tăng ca. Hàn tổng, anh yên tâm, tôi sẽ không làm anh thất vọng." Tuyết Linh nói như rất chắc chắn, "Có điều Hàn tổng, thật sự tôi có việc rất quan trọng."

"Không đi không được?" Hàn Dương Phong nhướng mày hỏi.

"Đúng, không đi không được."

Im lặng một lúc, Hàn Dương Phong thở nhẹ, nhìn cô gật đầu:"Được rồi, vậy cô đi xử lý đi."

"Thật sao?" Tuyết Linh mở tròn mắt bất ngờ nhìn Hàn Dương Phong, không ngờ vị tổng giám đốc khó tính của cô lại dễ chịu như vậy, kể ra cũng lạ, lần trước Giản Bân cũng xin về nhưng anh đâu có cho, thậm chí là còn nghiêm khắc hơn nữa. Nhưng mà cô không quan tâm, được anh đồng ý là vui lắm rồi.

"Cảm ơn Hàn tổng."

Tuyết Linh dọn đồ đạc, bỏ đồ dùng cá nhân vào túi xách, chào Hàn Dương Phong rồi rời khỏi.

Khoé môi anh chợt mỉm cười, giờ anh mới để ý, cô là bạn thân của Lộ Khiết vậy mà tới nay vẫn chưa biết anh là em ruột của Tư Cảnh Nam.

Hàn Dương Phong chỉ lắc đầu cho qua, ngón tay thon dài trắng mịn nhanh chóng tháo chiếc kính xuống rồi cầm áo khoác rời đi.