Tuyết Linh rời khỏi quán cà phê, định gọi taxi rồi đi đến Hàn thị, nhưng vừa hướng mắt ra ngoài đường thì chiếc xe Mercedes Benz đã đỗ ở lề đường, người đàn ông với tư thế ung dung đứng tựa người lên xe, ánh nắng chiều tả khẽ phủ lên hình dáng tuyệt đẹp của anh, khiến Tuyết Linh có hơi quyến luyến cũng không khỏi nghi hoặc.

Rảo bước thật nhanh đến, Tuyết Linh đã đứng trước mặt anh, "Hàn tổng, sao anh vẫn còn ở đây?"

Hàn Dương Phong đứng thẳng người lên, bước tới gần cô, khi này ánh mắt của cô trông thật ngây thơ vô tội như rằng cô rất muốn chuộc lại sự vô phép của mình khi nãy.

"Tôi đợi cô, vì ở đây khó bắt xe lắm, nên tôi lo là cô sẽ về Hàn thị trễ nên mới đứng đây." Hàn Dương Phong thản nhiên đáp, sau đó thì mở cửa xe giúp cô.

Nghe lời nói đó từ anh, Tuyết Linh suy ngẫm một hồi cũng không nghĩ quá sâu, chỉ cho rằng lời Hàn Dương Phong nói là có lý, cô ngó ngang ngó dọc rồi bĩu môi:"Ra là vậy!"

Nói rồi, Tuyết Linh liền lên xe.

Bờ môi mỏng của Hàn Dương Phong vẽ nên một hình cung, thâm tâm cảm thấy rất hài lòng về thái độ này của cô.

Hàn Dương Phong cũng lên xe, vừa cài thắt dây an toàn vừa nói:"Cuộc họp tôi đã tạm hoãn lại rồi, bây giờ tôi đang có thời gian rảnh, tôi đưa cô đi ăn đâu đó, cứ xem như là cách tán thưởng thành tích của cô trong thời gian qua. Được chứ?"

"Được." Tuyết Linh nghe xong câu hỏi cô không chút suy nghĩ mà đồng ý ngay, dù sao bây giờ theo cô thấy thì tình hình khá không được ổn, cô mà từ chối thì ai mà biết Hàn Dương Phong sẽ có biểu cảm gì và sẽ làm gì.

...

Chạng vạng tối.

Hàn Dương Phong đưa Tuyết Linh đến một nhà hàng có sang trọng, phục vụ khi ấy đã đứng trước cửa ra vào, dường như cô ta đang chờ đợi một khách hàng quan trọng nào đó.

Nhìn thấy Hàn Dương Phong đi tới, nữ nhân viên đó liền cúi chào cung kính, sau đó đưa tay hướng vào trong, thân thiện mở lời:"Hàn tổng, mời bên này."

Hàn Dương Phong theo cử chỉ của nữ nhân viên, lãnh đạm bước vào trong. Tuyết Linh đi sau anh, đưa ánh mắt hiếu kỳ cùng vẻ bất ngờ nhìn xung quanh. Cô thầm nghĩ, chỉ là một bữa ăn thôi, có cần phô trương như vậy không?

Cô bước nhanh đến, đi ngang hàng cùng anh, khẽ thì thầm cất tiếng:"Hàn tổng, anh định..."

Không cần biết Tuyết Linh hỏi gì cũng không đợi cô nói hết câu, Hàn Dương Phong đã nhanh nhẹn đáp:"Lát nữa rồi cô sẽ biết."

Hàn Dương Phong không nói gì thêm, bước tới đứng trước thang máy rồi nhấn nút đi lên tầng trên, để lại sự tò mò của Tuyết Linh ở phía sau.

Bước vào căn phòng đã đặt trước, Hàn Dương Phong đưa cô tới ghế, kéo ghế cho cô, tiếp đó là nhấn nhẹ vai cô để cô ngồi xuống.

Một chuỗi ba hành động của anh lại càng khiến cô cảm thấy nghi ngờ.

Có việc gì anh cứ nói thẳng ra là được, sao cứ úp mở rồi úp mở, thích làm cho người khác tò mò thế nhỉ? Tuyết Linh tự nói trong lòng, mặc dù đang nóng lòng muốn biết việc làm sắp tới của Hàn Dương Phong nhưng ngoài chờ đợi ra cô còn biết làm gì?

"Hàn tổng, anh đang tính làm gì vậy?" Nhìn thấy Hàn Dương Phong ngồi im lặng, món cũng chẳng gọi, lại chẳng màn đến cô, tính kiên nhẫn đã hết, Tuyết Linh nhướng mày cất tiếng hỏi.

Đồng lúc ấy, cửa phòng được mở ra. Người bước vào là một người đàn ông ngoài năm mươi, tác phong rất nghiêm chỉnh, trông cũng rất có thế lực.

Nhìn thấy ông ta, Hàn Dương Phong liền đứng lên, thấy vậy Tuyết Linh cũng đứng lên theo.

"Chú Diệp!" Hàn Dương Phong cười kính nể, đưa tay về phía trước.

Diệp Tấn cười cười, thái độ vô cùng trân trọng người con trai này, ông bước tới, bắt tay với Hàn Dương Phong rồi được anh mời ngồi xuống.

Tuyết Linh qua loa nhìn qua, thì đoán chừng họ có mối quan hệ rất thân thiết. Tuy nhiên, bên trong kinh doanh cũng như qua lời của Hàn Dương Phong, Tuyết Linh chưa từng được nghe kể về người đàn ông mà Hàn Dương Phong gọi là chú Diệp kia. Vậy thì hôm nay, anh đưa cô tới đây là để làm gì?

"Chà!" Diệp Tấn tặc lưỡi rồi cười:"Hàn thiếu, sao hôm nay có nhã hứng hẹn tôi tới nơi này vậy?" Ánh mắt hiếu kỳ của ông chợt chuyển sang hướng của Tuyết Linh, đột nhiên nhận thấy có một người con gái xinh đẹp như vậy đi bên với một người trước giờ khét tiếng lạnh lùng, kín đáo, cớ sự này không khỏi gây cho ông sự thích thú lại hiếu kỳ.

"Còn vị tiểu thư này là..."

Hàn Dương Phong tính mở miệng lên tiếng, nhưng chưa kịp thốt ra câu nào thì Tuyết Linh đã nhanh nhẹn gật nhẹ đầu chào nói:"Chào Diệp tổng, tôi là Tuyết Linh, trợ lý của Hàn tổng."

Không hiểu sao khi nhìn về người con gái này, Diệp Tấn đột nhiên lại nhớ tới Nhược Doanh, người vợ đã khuất của mình, ông chợt thấy đắng lòng lạ thường, người con gái ngồi trước mặt ông đây trông rất giống Nhược Doanh thời còn trẻ, nếu bây giờ con gái ông không mất tích thì cũng ở độ tuổi giống như cô gái này.

Diệp Tấn im lặng âu sầu, sau được một lúc ông mới trở lại trạng thái như lúc đầu.

"Chú Diệp, hôm nay con hẹn chú tới đây là có chuyện muốn nói với chú. Thật ra..."

Hàn Dương Phong cất tiếng, chất giọng cùng sắc mặt rất nghiêm túc, như rằng chuyện anh sắp nói ra đây rất nghiêm trọng. Nhưng giữa chừng anh chợt khựng lại, sắc mặt cũng theo đó mà thay đổi.

"Xin lỗi mọi người, tôi tới trễ." Diệp Hâm Đình chậm rãi bước vào, nở nụ cười hài hòa, nhìn mọi người cất tiếng. Đột nhiên nhìn sang cô gái bên cạnh Hàn Dương Phong, Diệp Hâm Đình nhíu mày, bên trong mang vẻ khó chịu tột độ, nhưng vẫn phải cố gắng mỉm cười.

Sự xuất hiện của Diệp Hâm Đình khiến cho Tuyết Linh đứng hình vài giây, chẳng lẽ Hàn Dương Phong đưa cô tới đây là để thực hiện lời nói ngẫu nhiên của mình lúc chiều, tính để cô chứng kiến buổi hẹn hò của họ. Tuy cô không có tình ý gì với Hàn Dương Phong nhưng ở trong tình cảnh này, cô lại cảm thấy hơi giận, Hàn Dương Phong muốn hẹn hò thì đi một mình đi, sao lại đưa cô theo làm gì? Tuyết Linh tự hỏi trong lòng, cô thở nhẹ một mạch, rồi cầm lấy cốc nước, quay hướng khác uống một ngụm.

Khuôn mặt Hàn Dương Phong chợt đanh lại, anh nhớ mình chỉ hẹn có duy một mình chú Diệp, nhưng sao lại có Diệp Hâm Đình ở đây. Hàn Dương Phong nghĩ lại rồi thở dài, mình quên dặn chú Diệp phải tới một mình.

Thoát khỏi suy nghĩ ấy, Hàn Dương Phong chợt nhìn qua Tuyết Linh, với tình cảnh này không có một lời nói xác định nào rõ ràng, anh biết rõ cô đang nghĩ gì. Hàn Dương Phong cũng không lường trước được việc này, nên giải thích với cô sau, còn chuyện chính thì anh sẽ tìm một trường hợp khác để nói.

"Chào anh, Hàn tổng!" Diệp Hâm Đình mỉm cười tao nhã, sau đó lướt mắt qua nhìn Tuyết Linh rồi gật đầu. Sau đó thì ngồi xuống.

Diệp Tấn nghiêng đầu nhìn Diệp Hâm Đình với vẻ mặt yêu chiều, sau đó cười cười nhìn Hàn Dương Phong:"Hàn thiếu, đây là con gái của tôi Diệp Hâm Đình. Hôm trước tôi có nghe Đình Đình kể rất nhiều về cậu, nên nhân cuộc hẹn hôm nay tôi muốn đưa con bé tới gặp mặt. Nhưng mà cậu có chuyện quan trọng gì sao?"

Hàn Dương Phong nhìn Diệp Hâm Đình cười gượng, đây chẳng phải cô gái anh từ chối giữa chừng hay sao, anh không bận tâm nhiều, nhìn Diệp Tấn tiếp tục nói:"Hôm nay con mời chú tới đây là để nói chuyện, tại cũng lâu rồi con chưa có cơ hội gặp mặt rồi nói cảm ơn chú một tiếng."

Diệp Tấn biết Hàn Dương Phong đang nói tới chuyện gì, kí ức tốt đẹp của thời thiên thiếu chợt ập đến, cả ba người Tư Vũ, Diệp Tấn và Lâm Khương, ba anh em tình như thủ túc, sống chết có nhau, cùng hưởng vinh quang phú quý. Nhưng không ngờ Lâm Khương lại phản bội lại Tư Vũ, còn cho người giết cả ông.

Nghĩ tới đây ông lại cảm thấy hụt hẫng, cái chết đối với Lâm Khương quá nhẹ, ông thở nhẹ:"Haizz, Tư Vũ là người anh em tốt của tôi, việc giải vây cho anh em hai người cũng là chuyện nên làm, nên cậu không cần phải nói cảm ơn."

Nghe lời nói của Diệp Tấn, Hàn Dương Phong phì cười, còn Tuyết Linh và Diệp Hâm Đình chỉ ngồi ngoan ngoãn lắng tai nghe, ngoài ra thì không hiểu gì cả.

"Nhưng con vẫn phải cảm ơn chú một tiếng, nếu không có chú, chắc cháu suốt đời cũng không thể nào đối mặt với cha mẹ và anh trai."

"Cả anh cậu cũng nói như vậy, tính cách cũng giống nhau, xem ra hai người là anh em quả không sai vào đâu được."

Hàn Dương Phong chỉ cười không nói.

Việc này lại càng khiến đầu óc Tuyết Linh nhức nhối, Hàn Dương Phong có anh trai sao? Tuy thắc mắc nhưng cô vẫn không muốn hỏi, vì đây là việc riêng tư của anh, còn cô chỉ là trợ lý không có bất kỳ một lý do để thăm dò cấp trên.

Diệp Hâm Đình cầm lấy cốc nước lên uống, cử chỉ thật nhẹ nhàng và khiêm tốn đúng như khí chất của một vị tiểu thư danh giá.

"À đúng rồi Hàn tổng, sản phẩm xe mới của Hàn thị cũng sắp ra mắt, hiện tại còn đang quá trình tìm người mẫu đại diện, không biết Hàn tổng thấy tôi thế nào?"

Hàn Dương Phong cười nhẹ:"Diệp tiểu thư là một trong những diễn viên người mẫu điện ảnh nổi tiếng nhất hiện nay, khí chất cũng như tiềm năng đều rất tốt, nhưng tôi vẫn phải suy nghĩ lại."

Nghe câu trả trả lời như vậy, Diệp Hâm Đình cũng có chút không vừa lòng, trước giờ những công ty lớn đến tận nơi mời cô ký kết hợp đồng cũng đều trải qua nhiều khó khăn lắm mới được cô đồng ý, vậy mà bây giờ chính cô mở lời lại nhận được sự lưỡng lự của Hàn Dương Phong.

"Vậy tôi đợi ý kiến của Hàn tổng sau vậy."

...

Qua vài phút, đang trong quá trình dùng món, Tuyết Linh cảm thấy hơi khó chịu nên vào toilet để rửa mặt rồi trấn tỉnh lại mình. Khoảng thời gian ngồi ở bàn ăn, thật sự cô đã rất kìm nén, và phải mỉm cười nhìn đôi nam nữ kia cười nói vui vẻ. Tuy người khác thấy bình thường nhưng riêng cô lại cảm thấy khó chịu.

Tuyết Linh khom người rửa tay, rồi bất giác nhìn ở khoé mắt thì thấy Diệp Hâm Đình bước vào, cô ta bước tới gần cô, cúi người xả vòi nước bên cạnh, rửa rửa lại đôi tay của mình.

Tuyết Linh vờ như không để ý, cũng chẳng thèm nhìn trực diện, cô lãnh đạm tính bước đi thì nghe lời gọi của Diệp Hâm Đình.

"Vị tiểu thư này?"

Tuyết Linh xoay người lại, nhìn Diệp Hâm Đình cười khép nép:"Diệp tiểu thư, cô có chuyện gì sao?"

Diệp Hâm Đình mỉm cười thân thiện, tiến tới gần cô, vẻ mặt thảo mai đều đều cất tiếng:"Tôi muốn hỏi là, cô và Hàn tổng có mối quan hệ gì vậy? Nhìn qua hai người cũng khá thân thiết." Hỏi xong, Diệp Hâm Đình nhìn qua vẻ mặt của Tuyết Linh có chút mơ hồ, cô lại nói tiếp:"À, tôi không có ý gì đâu. Cô không nói cũng được."

"Tôi là trợ lý của Hàn tổng. Chúng tôi ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới ra thì không còn mối quan hệ gì khác."

"Thì ra chỉ là trợ lý, làm mình cứ tưởng..." Trong lòng Diệp Hâm Đình chợt bộc cháy một ngọn lửa vui vẻ, hài lòng, cô nhướng mày nhìn Tuyết Linh tiếp tục hỏi.

"Thật sự không còn sao?"

Tuyết Linh lắc đầu:"Không còn."

Diệp Hâm Đình cười tươi, đưa tay về phía cô:"Xin chào, tôi là Diệp Hâm Đình, rất vui khi gặp cô, tôi rất ít khi thân thiết với người khác, nhưng khi gặp cô tôi lại có cảm tình, chúng ta làm quen được không?"

Đáp lại Diệp Hâm Đình là nụ cười vui vẻ của Tuyết Linh, thật ra Diệp Hâm Đình cũng là một người mà Tuyết Linh rất ngưỡng mộ, được làm quen với cô ấy cũng là một vinh hạnh. Cô đưa tay tới, bắt lấy tay của Diệp Hâm Đình:"Còn tôi là Tuyết Linh."

"Sau này tôi cần Tuyết tiểu thư giúp đỡ nhiều rồi!"

...

Buổi ăn tối nhanh chóng kết thúc, Hàn Dương Phong lái xe đưa cô về.

Trên xe, không gian chợt yên lặng đến lạ thường, hai người chỉ nghe thấy mỗi tiếng rồ ga êm dịu của chiếc xe.

Chợt nghĩ lại câu chuyện khi nãy, Hàn Dương Phong mới lên tiếng giải thích:"Trợ lý Tuyết, chuyện lúc nãy không phải như cô nghĩ đâu."

"Sao anh biết tôi nghĩ gì?" Tuyết Linh bình thản cất tiếng. Đúng trong lòng cô đang nghĩ theo ý đó đó.

"Cô đang giận sao?" Nhìn thái độ của cô, Hàn Dương Phong có chút tươi sáng, chẳng lẽ cô ấy thích mình nên mới ghen.

"Tôi làm gì có giận."

"Vậy sao không nhìn tôi rồi nói chuyện."

Tuyết Linh nghe thấy vậy, liền rời mắt khỏi phong cảnh ngoài cửa sổ xe, quay sang nhìn Hàn Dương Phong cười trừ:"Hàn tổng, anh nghĩ nhiều rồi, tôi thật sự không có giận."

Khoé môi Hàn Dương Phong khẽ nhếch lên, "Thật ra khi nãy tôi muốn nói một chuyện rất quan trọng với chú Diệp, nhưng không ngờ lại có sự xuất hiện của Diệp Hâm Đình."

Tuyết Linh dùng ánh mắt nghi hoặc tiếp tục nhìn Hàn Dương Phong, thì ra khi nãy là cô hiểu lầm anh, nhưng ý anh muốn là gì, cô vẫn chưa hiểu rõ.

Ánh mắt Hàn Dương Phong bao trọn lấy phần đường phía trước, chuyên tâm mà lái xe.

"Có khi nào cô nghĩ về cha mình không?"

Câu hỏi này khiến Tuyết Linh suy nghĩ một hồi, Hàn Dương Phong hỏi như vậy cũng là chuyện bình thường, vì mọi thông tin của cô, anh đã biết rõ từng chi tiết một. Mẹ cô đã mất, bây giờ chỉ còn cha, nhưng cô không biết cha mình ở đâu. Rất nhiều lần cô nghĩ về ông, muốn biết ông thế nào, có khoẻ mạnh hay không?

Tuyết Linh buồn buồn gật đầu:"Có, rất nhiều." Cô nhìn anh:"Nhưng sao anh lại hỏi tôi về việc này?"

"Không có gì!"

Nếu Hàn Dương Phong đã không muốn nói thì cô cũng không hỏi tiếp nữa. Suy nghĩ vừa rồi lại khiến cô phân tâm. Nhìn qua khung cảnh ngoài kia mà thấy xót xa vô cùng.

....

Hàn Dương Phong lái thẳng xe vào toà nhà chung cư. Tuyết Linh bước xuống, cúi chào rồi quay đi, một lời để lại cũng không có.

Tuyết Linh vào trong thang máy thì lại phát hiện Hàn Dương Phong đi theo mình, lại còn vào thẳng tháng máy cùng cô, cảm thấy nghi ngờ, Tuyết Linh cất tiếng hỏi:"Hàn tổng, anh theo tôi làm gì?"

"Tôi theo cô lúc nào, tôi đang về nhà mà." Hàn Dương Phong điềm nhiên trả lời, sau đó nhấn nút thang máy lên cùng tầng với cô.

Cửa thang máy mở, Hàn Dương Phong cùng cô đi tới tận cửa, bất giác Tuyết Linh quay người lại nhướng mày:"Lại còn bảo là không đi theo?"

Hàn Dương Phong nhếch môi cười, mở thẳng cửa phòng đối diện mà đi vào, không quên để lại lời nhắn cho cô:"Đây là nhà tôi."

Nói xong, anh liền đóng sầm cửa lại. Tuyết Linh cũng khá bất ngờ, Hàn tổng lại là hàng xóm nhà đối diện của cô.

Tuyết Linh trầm ngâm một lúc, nuốt một ngụm nước bọt âu sầu. Vậy là sau này khó mà sống rồi!