Diệp gia...

Diệp Hâm Đình tay cầm chiếc túi đính đá, vẻ mặt hậm hực như vừa bị ai chọc giận, bước vào phòng khách rồi chậm rãi ngồi xuống. Rồi nhìn Diệp Tấn bằng ánh mắt nghiêm trọng.

Nhìn con gái mình đột ngột có biểu hiện như vậy, Diệp Tấn khá ngạc nhiên, ông bỏ tách trà xuống bàn, nhướng mày hỏi chuyện con gái:"Sao vậy? Không vui à?"

"Cha, con muốn hỏi cha một chuyện." Diệp Hâm Đình không đi thẳng vào câu hỏi của Diệp Tấn mà gấp rút cất lời đề nghị.

"Chuyện gì mà nhìn con nghiêm trọng vậy?" Diệp Tấn khẽ cười:"Con nói đi!"

"Cha, cha biết Hàn Dương Phong đúng không?"

"Hàn Dương Phong?" Diệp Tấn khẽ nhíu mày, nghi hoặc vấn đề mà Diệp Hâm Đình đặt ra, sao cô lại đột ngột hỏi về người này?

"Đúng, cha có biết. Nhưng có chuyện gì sao?"

Diệp Hâm Đình chỉ chỉ hỏi qua loa, không cần gặn cặn kẽ, cô khẽ cười:"À, không có. Chỉ là vừa nãy trò chuyện với anh ta, anh ta nói có biết cha nên con chỉ hỏi cho biết thôi... Cha, con hơi mệt, con lên phòng nghỉ ngơi trước."

"Được." Diệp Tấn mơ hồ gật đầu.

Diệp Hâm Đình cầm túi xách đứng dậy, ánh mặt nhìn vô định về phía trước hiện rõ sự kiên định:"Hàn Dương Phong! Tôi nhất định sẽ có được anh."

Ngồi ở ghế sô pha, Diệp Tấn khẽ quay đầu nhìn bóng lưng Diệp Hâm Đình, sự hiếu kỳ vẫn còn cồn cào, chẳng lẽ con gái ông lại để ý tới Hàn Dương Phong? Sự thật về Hàn Dương Phong cô vẫn còn chưa hiểu hết, nếu cô có suy nghĩ đó thật thì không thể không tránh khỏi nguy hiểm.

Diệp Tấn khẽ thở dài rồi lắc đầu, cầm tách trà lên nhâm nhi một chút, sau đó thì đứng dậy rời đi.

.....

Ánh mặt trời nhô lên từ những tòa nhà cao tầng, mang ánh sáng mộng mơ nhẹ nhàng ôm trọn lấy thành phố rộng lớn. Bên trong tòa nhà chung cư cao cấp, ánh sáng của ngày mới đã soi sáng khắp phòng, bên phía phòng ngủ trên gác, Tuyết Linh vẫn còn ngủ say trên chiếc giường, tay chân thì gác chầm lên con gấu bông to lớn mà cô thường hay gọi tên nó là Bảo Bảo.

Ánh sáng chói chang làm Tuyết Linh hơi khó chịu, cô khẽ nhíu mày rồi trở mình, bộ dạng vẫn còn đang ngáy ngủ. Đột nhiên, Tuyết Linh ngồi bật, mở tròn mắt ngỡ ngạc nhìn về phía trước, mấy giây sau mới trấn tỉnh lại, cô quay người ôm chiếc đồng hồ để bàn, nheo mắt nhìn, kim đồng hồ vẫn đang dừng lại ở số năm và không một kim nào cử động. Thảo nào nó không reo theo giờ cô đã đặt.

Tuyết Linh đập đập nó vài cái rồi vứt nó sang một bên, sau đó cầm chiếc điện thoại lên, nhấn nút nguồn bật lên nhưng màn hình vẫn một màu đen thui, Tuyết Linh càng hoảng loạn hơn, cô thở dài một hơi thể hiện rõ sự tức tối:"Haizz... Sao lại hết pin vào lúc này? Thôi chết, trễ giờ rồi!" Tuyết Linh vừa nói vừa vò đầu bức tóc, đá chăn ra rồi chạy thẳng vào phòng tắm.

...

Sau khi lái xe đến Hàn thị, Tuyết Linh tức tốc chạy vào, quẹt thẻ điểm danh rồi chạy thẳng vào trong thang máy, vừa hay đi ngang qua bác bảo vệ, Tuyết Linh chỉ kịp cúi chào rồi chạy tiếp.

Phía sau vẫn vọng lại tiếng nói khàn khàn của bác bảo vệ:"Trợ lý Tuyết!"

Tuyết Linh nghe thấy nhưng không kịp trả lời, cô chạy thẳng vào trong thang máy, nhấn nút lên phòng làm việc của mình.

Ở bộ phận phát triển dự án - nơi gần với văn phòng Tổng giám đốc nhất, họ vẫn đang làm việc chăm chỉ và rất nghiêm túc. Cô đến, họ biết nhưng vẫn không bận tâm, dành thời gian và tâm trí cho công việc được giao.

Riêng hai cô gái trong số họ là quan tâm. Trình Lạc ngừng đánh máy, đưa ánh mắt sắc lịm nhìn hình bóng của Tuyết Linh, cô khoanh tay lại hất mày với cô bạn thân của mình, nở nụ cười tự đắc, thỏa mãn:"Này, Thanh Thanh, cô nói xem, cô ta sẽ thế nào?"

Thanh Thành nhìn theo ánh mắt của Trình Lạc, ánh mắt cũng sáng lên, cười cười:"Sẽ thế nào nữa? Hàn tổng là người rất khó tính, trước đây không đến Hàn thị nhưng mọi việc đều biết rõ, ai mà tới trễ thì sẽ bị đuổi việc. Tuy cô ta nhận được sự tín nhiệm của Hàn thiếu, nhưng sự việc lần này vẫn phải làm theo quy tắc, không bị đuổi việc thì phạt cũng không nhẹ."

Thanh Thanh hất nhẹ cặp mày, giọng nói đầy sự mỉa mai. Trình Lạc hài lòng theo đó mà cười vui như tán dương.

Tuyết Linh vừa nhanh nhẹn bước đi, vừa đeo thẻ nhân viên, gần đến văn phòng làm việc thì đúng lúc gặp Giản Bân.

"Ơ, trợ lý Tuyết cô tới rồi à? Hàn tổng đang đợi cô bên trong." Giản Bân nhỏ nhẹ nói, nhưng Tuyết Linh tưởng chừng như nghiêm trọng lắm. Cô quay đầu nhìn theo hình theo bóng lưng của Giản Bân rồi quay sang nhìn cánh cửa. Tuy là cửa kính, nhưng vẩn đục, không thể nhìn thấu hết bên trong, nên không biết sắc mặt Hàn Dương Phong thế nào, vì vậy Tuyết Linh càng thấy bất an hơn. Tính Hàn tổng ai cũng biết, kể cả cô cũng đã từng nghe qua, anh không thích nhất việc nhân viên của mình đi làm trễ, nên nhiều nhân viên bị đuổi việc ra khỏi Hàn thị cũng giống như cô ngay lúc này. Tuyết Linh nhìn xuống đồng hồ đeo tay, khẽ thở nhẹ:"Chỉ trễ mười phút chắc không tới nỗi ấy đâu nhỉ?"

Tuyết Linh loay hoay một hồi, cô quyết định không vào ngay mà đi làm công việc mỗi sáng như thường lệ, đó là chuẩn bị cà phê cho Hàn Dương Phong.

Qua mấy phút sau, Tuyết Linh mới trở lại, cô đưa tay lên gõ cửa vài cái để thông báo cho Hàn Dương Phong biết có người, sau đó thì mới nhấn mật khẩu phòng rồi bước vào.

Hàn Dương Phong vẫn ngồi lặng thinh trên ghế, nghiêm túc làm việc, biết có người tới nhưng vẫm không bận tâm. Tuyết Linh hít sâu một hơi, cảm thấy vừa lo lắng bị anh đuổi việc lại vừa có cảm giác sợ sợ điều gì đấy mà cả cô cũng không rõ. Cảm giác bồn chồn, hồi hộp giống như khi cô tham dự kỳ thi dành học bổng lúc trước.

Tuyết Linh đi tới, chậm rãi đặt cốc cà phê xuống bàn, hạ giọng cất tiếng:"Hàn tổng!"

Đột ngột nghe được âm thanh êm dịu bất bình thường từ cô, Hàn Dương Phong ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, khó đoán, sau đó nhìn xuống đồng hồ, trầm giọng nói:"Trễ mười lăm phút!"

Nhận được sự chất vấn, Tuyết Linh tự biết có điều chẳng lành, khoé môi hồng nhạt cử động, nhanh nhẹn giải thích:"Hàn tổng, tôi không phải cố ý tới trễ đâu, chỉ tại một số lý do, bất đắc dĩ tôi mới tới trễ như vậy. Hàn tổng, anh... anh bỏ qua cho tôi lần này được không?"

"Lý do? Lý do gì? Nói rõ xem!" Hàn Dương Phong khó lắm mới bắt được cơ hội này, anh nhất định phải trêu cô mới được.

Anh đan tay lại nhẹ nhàng đặt trên bàn, ánh mắt nhìn cô rất nghiêm khắc.

Tuyết Linh thấy hơi khó thở khi Hàn Dương Phong khó chịu như vậy. Cô nuốt một ngụm nước bọt rồi bắt đầu cất tiếng:"Hàn tổng. Chuyện là thế này... Thật ra, tối hôm qua tôi về nhà hơi trễ, lại bận thu xếp một số vật dụng trong nhà nên mới đi ngủ muộn. Thành ra..."

Tuyết Linh mím môi không nói nữa, kết quả là gì minh chứng trước mắt đã giải thích rõ ràng, Hàn Dương Phong khẽ nhếch môi cười bí ẩn, ánh mắt tràn ngập sự nguy hiểm khó tránh. Đối với người khác, nếu sự việc này xảy ra, anh không cần biết lý do, người đó cũng chủ động hiểu mà rời khỏi Hàn thị. Nhưng đối với cô gái này, anh cả giận cũng không nỡ chứ nói đến chỉ là đuổi việc.

Nhìn thái độ của Hàn Dương Phong như vậy, Tuyết Linh càng khó hiểu, cô ngập ngừng giải thích:"Hàn tổng, tôi... tôi thật sự không lường trước được việc này, tôi sẽ tự động tăng ca hoặc tới phòng nhân sự nộp phạt hoặc là trừ lương cũng được... Nên Hàn tổng, anh có thể đừng đuổi việc tôi được không?"

Hàn Dương Phong nhìn biểu hiện này của cô thì rất hài lòng, anh nhướng mày nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, ánh mắt đi chuyển xuống dưới một chút. Hàn Dương Phong đột ngột quay mặt đi, che miệng, hắng giọng vài cái:"Thôi được rồi, tôi hiểu rồi, cô làm việc tiếp đi!"

"Vâng, tôi biết rồi!" Tuyết Linh mơ hồ nhanh nhẹn gật đầu, không dám hỏi thêm một lời nào nữa liền trở lại bàn làm việc của mình.

"Khoan đã! Trở lý Tuyết!"

"Hàn tổng, anh còn việc gì sao?"

"Cô... áo của cô bị lệch kìa!" Hàn Dương Phong vừa đánh máy vừa ngập ngừng nói.

Tuyết Linh nghe vậy theo phản xạ liền nhìn xuống, cúc áo trên cùng bị lệch thật, vì khi nãy vì quá vội nên cô cũng không để ý mà một mạch chạy thẳng đến Hàn thị. Tuyết Linh luống cuống quay hướng khác, nhanh chóng thay đổi cúc áo lại rồi cắn răng, khó khăn lên tiếng:"Cảm... cảm ơn anh!"

Nói xong, Tuyết Linh vội vàng trở lại bàn làm việc, tay lật lật tài liệu mà không định là sẽ lật trang nào và sẽ xem chi tiết gì. Cô khẽ liếc nhìn Hàn Dương Phong ở khoé mắt, nhìn thấy anh không có động tĩnh gì Tuyết Linh mới nhẹ nhõm, bất giác nghĩ lại sự việc xảy ra vừa rồi, Tuyết Linh lại đỏ mặt và cảm giác ngượng ngùng xâm lấn hết cả trí óc.

Ở phía bàn bên kia, khoé môi Hàn Dương Phong khẽ rúc rích rồi nhoẻn cười, bên ngoài vẫn chú tâm nhìn màn hình máy vi tính như thế, nhưng tâm trí lại bận tâm tới cô gái kia:"Đúng là đáng yêu thật!"

"Cốc, cốc, cốc!" Tiếng gõ cửa bấc giác vang lên, Hàn Dương Phong nhướng mày nhìn màn hình camera đặt ở trên bàn, biết người đứng trước cửa là ai, sau đó đưa tay nhấn thiết bị điều khiển cửa rồi trầm giọng cất tiếng:"Vào đi!"

Cửa phòng tự động mở, người bước vào là một cô gái, nhìn bề ngoài thì rất trang trọng và lịch thiệp, nhịp chân bước đi thì rất nhẹ nhàng và nhanh nhẹn. Theo bản năng, Tuyết Linh nhìn lên thì nhận ra cô ta ngay, tối mấy hôm trước, cô đã từng gặp cô ta, nhớ không nhầm thì cô ta là Trình Lạc làm việc ở bộ phận phát triển dự án thì phải.

Tuyết Linh không nghĩ nhiều, bỏ qua mọi suy nghĩ đang vương vấn trong đầu, lướt mắt nhìn cô ta qua loa rồi cắm sạc pin điện thoại.

"Tổng giám đốc!" Trình Lạc nhẹ cúi đầu, cất giọng tôn nghiêm.

"Cô là Trình Lạc ở bộ phận phát triển dự án?" Hàn Dương Phong vừa nói vừa cầm ra trong ngăn tủ một tập hồ sơ màu xanh rồi đặt lên bàn.

"Vâng, là tôi."

"Lần trước tôi có việc nên không thể gặp cô, lần này tôi muốn nói chuyện với cô về dự án phát triển lại khu thương mại Hàng Nhất ở Thượng Hải." Hàn Dương Phong nói xong thì mở hồ sơ đang đặt trên bàn ra, thận trọng xem lại từng bước tiến hành lập dự án. Hàn Dương Phong ngước nhìn Trình Lạc, trầm giọng tiếp tục cất lời:"Mục tiêu và hình thức đề ra đều rất chi tiết và rõ ràng, ý tưởng cũng rất hay, việc xây dựng lại khu thương mại này tôi đã giao cho bộ phận phát triển dự án, nhưng bài của cô tôi đánh giá rất cao, hai tiếng nữa cuộc họp sẽ bắt đầu, cô mang hồ sơ này về, kiểm tra lại mục tiêu số hai cũng như cả dự án cho kỹ lưỡng, xem xem cần sửa nữa không, rồi chuẩn bị thuyết trình cho tốt, đừng làm chúng tôi thất vọng."

Đây là lần đầu tiên Trình Lạc được tiếp cận với Hàn Dương Phong, bản năng ăn nói và tác phong nghiêm chỉnh là phải trên hết, tuy nhiên cô ta không kìm được xúc động khi được khen ngợi như vậy, cô bước tới, mỉm cười tươi tắn, cầm lấy hồ sơ mà Hàn Dương Phong đưa tới, không ngừng cúi đầu nhận lời:"Hàn tổng, tôi hiểu rồi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!"

"Được rồi, ra ngoài đi!"

Được sự cho phép của Hàn Dương Phong, Trình Lạc cúi đầu chào, vừa bước đi vừa liếc nhìn Tuyết Linh bằng ánh mắt đắc ý, tự tin sau đó thì một mạch rời khỏi.

Ra khỏi cửa phòng, Trình Lạc ôm lấy bản hồ sơ dự án mà chính tay mình soạn thảo, mừng rỡ mà nhảy dựng lên. Khuôn mặt tràn đầy sắc khí, không chỉ vui mừng vì tài năng của mình được khen ngợi mà còn vui vẻ khi được nói chuyện trực tiếp với Tổng giám đốc.

Bên trong phòng, Tuyết Linh vẫn bận tâm đánh máy, cố gắng hoàn thành công việc được giao nhanh nhất có thể.

"Trợ lý Tuyết!"

Hàn Dương Phong bỗng gọi, Tuyết Linh theo phản xạ, nhanh chóng lên tiếng rồi đứng lên:"Hàn tổng!"

"Hai tiếng nữa có cuộc họp với phòng phát triển dự án, cô chuẩn bị tài liệu phục vụ cuộc họp cho kỹ rồi cùng họp với tôi."

"Vâng, tôi hiểu rồi!"